Thiên Tuế Sủng Phi
Chương 26: Ha đẻ cũng không nhận ra
Trong lòng hai người đều hiểu, thôn Bác Cổ sống ở đây đã lâu đời, đường ra cũng cực kì hẻo lánh. Đường hẹp quanh co chẳng khác gì hoang sơn dã lĩnh*. Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ cho một chuyến lặn lội đường xa, nhưng nàng cũng không ngờ lần phiêu bạt này lại ròng rã bảy ngày bảy đêm như thế.
*núi rừng hoang vu
Trong hoàn cảnh đó, “dây thắt cổ” của Thẩm đại tiểu thư lại cho thấy tác dụng vô cùng quan trọng của mình trong việc săn mồi kiếm ăn, tuy mùi vị sau khi chế biến vẫn không mấy ngon lành như trước, nhưng đói đến mức hai mắt xanh lè rồi, ai còn quan tâm xoi mói gì nữa chứ.
Màn trời chiếu đất suốt mấy ngày, rốt cục hai người cũng nhìn thấy đường lớn rộng thênh thang, cảm giác như mẹ hiền xuất hiện.
Tô tiểu vương gia cầm khăn lau mặt, tốt xấu gì cũng phải duy trì một chút hình tượng bản thân, ít nhất là đừng dọa sợ người nhà là được.
Thẩm Hành bên cạnh không mặn không nhạt nói: “Vương gia, lau rồi cũng không dễ nhận ra đâu.”
Y phục của hai người đã không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, không khá hơn rối bù bao nhiêu. Ngày hôm qua tránh mưa trong sơn động, nàng nhìn mái tóc dài của hắn bị gió thổi tung hỗn độn thì nghĩ, cái bộ dạng này cầm thêm cái bát là có thể đứng ở kinh thành xin cơm được rồi, chắc chẳng mấy người có thể nhận ra đâu.
Gió thổi nắng phơi đến tảng đá cũng mình đầy loang lổ, huống hồ hai người họ còn phải trèo non lội suối lâu đến thế.
Tô Nguyệt Cẩm đưa tay, phẩy phẩy giúp nàng con ruồi bu ở đỉnh đầu, chân thành nói:
“Dáng vẻ của cô càng khó nhận ra được đấy.”
Đó là vì ta ở từ đường nhiều hơn ngài ba ngày thôi!!
Thẩm đại tiểu thư nhe răng, vò loạn mái tóc dài của hắn.
Đang lúc chơi đùa phấn khởi thì đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa dồn dập trên đường lớn, cát bụi mù trời như bão.
Thẩm Hành nhón chân nhìn ngó, là cấm vệ hoàng gia!
Vị quan áo lam cưỡi ngựa dẫn đầu mặt mày lo lắng đang nói chuyện với một công công bên cạnh, chính là Thẩm Quát và Quế Viên công công.
Thẩm Hành kéo Tô Vạn tuế gia một cái, kích động nói: “Ra đứng phía trước đi, là cha ta đó.”
Sự thật có thể chứng minh, đứng hay không thì kết quả vẫn giống nhau thôi.
Bởi vì lúc đoàn lính đi ngang qua hai người họ, chẳng có ai rảnh rỗi chú ý xem hai vị “bách tính” mặt mày nhớm nhúa này là ai.
Trong khoảnh khắc ngang qua nhau đó, nàng còn cảm giác được tầm mắt của Thẩm Quát dừng lại trên khuôn mặt mình, sau đó ông buồn bực thở dài:”Sao còn trẻ tuổi mà lại làm ăn mày vậy, đúng là lười biếng.”
Nàng phất tay theo bản năng, cao giọng hô: “Cha ơi cha nhìn rõ lại đi, con là Thẩm Hành mà.”
Giọng nói thì to thật to, nhưng ngoại trừ một họng đầy bùn cát hắt vào, một nửa ánh mắt chú ý cũng không thu về được.
Tô Nguyệt Cẩm kéo nàng lại, chỉ đội ngũ đang nghênh ngang rời đi nói: “Đi xa rồi.”
Nàng biết là đi xa mà!!
Nếu không phải do nàng đói bụng quá lâu không nhấc mình lên nổi, nàng đã bay lên kéo mặt cha mình rồi.
“Quế Viên công công không phải là người hầu hạ bên cạnh ngài sao? Đến chủ nhân của mình mà cũng không nhận ra nữa?”
Quá vô căn cứ đi? Tốt xấu gì cũng hầu hạ hắn nhiều năm, mắt mũi vất đi đâu hết.
Tô Tiểu Thiên tuế suy nghĩ sâu sắc một hồi, thật lòng thật dạ đáp: “Người vừa rồi là Thẩm Quát chứ nhỉ.”
Lần này chẳng ai buồn cười ai, Thẩm Hành cũng lưu lạc đến mức cha đẻ không nhận ra mình, có gì hay mà tranh luận trận người ta.
Nhìn theo đám bụi mịt mù trên đường lớn, sự lựa chọn duy nhất hai người cũng chỉ có thể là tay làm hàm nhai.
Chỉ là lần này Thẩm đại tiểu thư ngoan ngoãn hơn hẳn, nàng xé hai mảnh vải bên góc váy buộc trên tay, nếu cho người cưỡi ngựa đi qua phất lên cũng dễ thấy hơn một chút.
Đáng thương hơn là, trời cao lại không cho người ta cơ hội mà chuẩn bị, ngoại đội ngũ lo lắng lao qua vừa rồi, họ không gặp thêm bất kỳ “người quen” nào nữa.
Đến khi mặt trời sắp xuống núi, hai người mới đi tới được cửa thành.
Nhìn con sư tử bằng đá trang nghiêm đạp chân lên quả cầu màu đỏ, Thẩm Hành thật sự rất muốn quỳ xuống quỳ bái như thần thú.
Nhìn cánh cửa thành đóng chặt, nàng nhìn thị vệ trên thành rồi hét to: “Mau mau mở cửa ra, Vương gia trở về rồi.”
Anh trai tuần tra thoạt nhìn tuổi còn khá trẻ, nhưng lỗ tai thì có vẻ không được thính cho lắm, hô liên tục mấy lần hắn mới cà lơ phất phơ liếc mắt nhìn xuống dưới.
“Ồn ào cái gì đây? Vương gia hạ lệnh không cho mở cửa thành, muốn xin cơm thì chỗ khác mà xin, không ai rảnh rỗi tán chuyện đâu.”
Cái người kia, mấy người có biết chủ nhân là ai không đó?
Thẩm Hành hít sâu một hơi, từ từ nói tiếp: “Ta nói đúng mà, giờ Vương gia đang ở ngoài thành, ngươi mở cửa thành cho chúng ta vào đi.”
“Vương gia?” Anh trai thị vệ cười to “Vương gia ở đâu? Cô chỉ ta xem.”
Hắn ta còn cúi người xuống nhìn thử, bộ quan phục lam văn lộ ra ngoài.
Hóa ra là huyện nha trong Vũ Thành.
Thẩm Hành uể oải chỉ vào Tô Nguyệt Cẩm: “Ngươi không có kiến thức ta sẽ không trách tội, ăn nói cẩn thận đi, nói lung tung là phải chịu tội đấy.”
Vừa mới nói xong, đối phương đã cười to chẳng coi ai ra gì: “Đồ nhà quê quê mùa cục mịch mà còn bày đặt so kiến thức với ông.”
Ánh mắt hắn lướt qua người Tô Nguyệt Cẩm rồi phán tiếp: “Cô nói tên ăn mày bên cạnh là Vương gia hả, cô điên rồi phải không. Chưa nói tới chuyện vương gia lúc đi ra ăn mặc thế nào, dù có về thật cũng không thể trở thành như thế được.”
Tưởng hắn ngốc chắc? Cái bộ trường sam kia không đáng một xu, có Vương gia nào mà lại mặc như thế ra ngoài?
Lúc hắn nói câu này, Tô tiểu vương gia đang ngồi chồm hỗm trên đất chuyên tâm nhìn kiến dọn nhà, nghe xong cũng bất giác tự mình đánh giá một phen, tự nhiên lại thấy người kia phân tích cũng có mấy phần đạo lý.
Từ trước đến giờ khi đi ra cửa hắn vẫn thích mặc đồ có thể diện chút.
Thẩm Hành sắp tức đến thổ huyết rồi.
Bảy ngày rồi nàng chưa được ăn một hạt cơm, ăn gió nằm sương lâu như vậy, vất vả lắm mới trở về nhà, thế mà còn bị tên giữ cửa cười nhạo một phen.
Nàng tiện tay nhặt một tảng đá ném lên, nhắm ngay thẳng đỉnh đầu đối phương.
“Đồ mắt mù kia, mau mở cửa ra, không đừng trách ta không khách khí.”
Chờ nàng có sức nàng sẽ bay lên đánh hắn.
Người trên thành bị đánh vào đầu, trên mặt đã sưng lên một cục.
Nghe thấy tiếng mấy quan binh đồng loạt chạy sang, nổi giận nói: “Sơn dã thôn phụ kia từ đâu tới đấy, chán sống rồi phải không?”
Ai chán sống còn chưa biết đâu, Thẩm đại tiểu thư đặt tay lên chuôi kiếm: “Không phục thì xuống đây.”
Xuống một tên nàng chém một tên.
Vóc dáng Thẩm Hành không cao, nhưng khí thế thì không kém người hành tầu giang hồ, mấy thị vệ đang la hét hung hăng cũng giật mình lùi bước.
Người ta vẫn nói thấy người dễ chọc mới chọc, gặp người có công phu thì sẽ chạy nhanh hơn ai khác.
“Ai về chỗ đó đi, bọn ông không có thời gian cãi nhau với cô.”
Bọn họ không muốn trêu chọc thị phi, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, Thường ngày Huyện thái gia vẫn chỉ dạy như thế.
Những người này sao lại xui xẻo thế chứ!!
Thẩm Hành nhìn thấy mấy người này nói xong thì bỏ đi, nàng bực bội nói tiếp: “Các ngươi không quen biết thì thôi đi, gọi người quen biết ra đây. Cố Hầu gia có trong thành không, gọi hắn đến.”
Thường ngày Tô Nguyệt Cẩm ít khi ló mặt ra ngoài, ngay cả Huyện lệnh Vũ Thành cũng chưa từng thấy mặt hắn, nếu nói quen thì chỉ có Cố Duẫn Chi.
Không ngờ là đối phương cũng không biết suy nghĩ làm sao, sau khi hai mặt nhìn nhau, hắn tùy tiện nói: “Định gọi tên mấy người tai to mặt lớn để hù dọa chúng ta à? Nói cho cô biết, người trong cung đã ra khỏi thành hết rồi, dù cô có vào thành cũng không gặp được, bọn ta không quan tâm đâu, đừng nói nữa”.
Gần đây thời vận của Thẩm Hành vẫn xấu, nhưng nàng không ngờ hôm nay nó lại xấu đến vậy.
Không còn ai để ý đến họ nữa. Ở trên thành cao mọi người cùng nhau trò chuyện, nàng lại thấy buồn bực chưa bao giờ trải qua.
Đúng lúc đang định lao lên lần nữa, ống tay áo có người nhẹ nhàng kéo xuống.
Tô Vạn tuế không biết đã ngồi dưới đất từ lúc nào, chống tay nâng cằm rồi hỏi nàng: “Nếu có một mụ đàn bà chanh chua chửi đổng cô thì sao nhỉ?”
“… Hả?” Nàng ngạc nhiên, không hiểu được ý của hắn.
Hắn chậm rãi nói tiếp:
“Mắng Trương Thanh Hiền đi, càng khó nghe càng tốt.”
Chuyện mắng người như vậy, Thẩm Hành chưa bao giờ làm thử. Thứ nhất là vì “thục nữ”, thứ hai, sống ở kinh thành suốt tháng ngày, cũng chẳng có cơ hội cho nàng thể hiện. Thế nhưng từ trước đến nay Tô Nguyệt Cẩm chưa bao giờ làm chuyện gì vô ích, hắn đã nói như vậy, tất có đạo lý của hắn.
Chỉ là…
“Nếu ta mắng rồi thì có gả được nữa không.” Nàng đắn đó, vẫn còn rất lăn tăn về vẻ đoan trang mấy năm nay mình dày công xây dựng.
Hắn nhìn nàng đầy kỳ lạ: “Cô không mắng thì cũng không gả được đâu.”
Sau đó, Thẩm Hành thông suốt rồi, nàng ngẩng cổ lên cao rống rú:
“Trương Thanh Hiền, cái đồ mất tâm mất phổi khốn kiếp nhà ông, lăn ra đây cho lão nương!!!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!