Trăng Hướng Phía Tây - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Trăng Hướng Phía Tây


Chương 38


Giọng Bạch Chỉ không nhỏ, Lâu Minh Lý nghe thấy tên mình, cậu ấy khó hiểu nhìn phía đằng trước của lớp học. Bởi vì Phương Nhạc vốn đã cao, bây giờ anh lại còn đứng trên bục giảng, cho nên người đầu tiên Lâu Minh Lý nhìn thấy là Phương Nhạc, thật đúng lúc, Phương Nhạc cũng đang nhìn cậu ấy, ánh mắt Lâu Minh Lý cũng đảo quanh giữa Phương Nhạc và Bạch Chỉ, lớn tiếng hỏi: “Ai tìm tôi thế?”

“Tôi này!” Bị cậu ấy nghe thấy được, Bạch Chỉ để lại bài thi lên bàn của Trần Hề nói: “Tớ đi nói với cậu ấy một tiếng.”

Trần Hề thấy ánh mắt Bạch Chỉ hướng đến sau lớp học, lấy bài kiểm tra của mình ra khỏi tay cô ấy, cô không nhịn được cầm cổ tay Bạch Chỉ, nâng tay Bạch Chỉ lên, hỏi: “Cậu còn chưa nói với cậu ấy sao?”

“Bây giờ tớ đi nói với cậu ấy ngay đây.” Bạch Chỉ bỏ bài thi của Trần Hề xuống, trong lòng đang tính đi về phía Lâu Minh Lý.

Phương Nhạc nhìn Trần Hề, Trần Hề cúi đầu đè phẳng lại chỗ góc bị cong, Phương Nhạc hỏi: “Em thật sự muốn diễn bộ phim này sao?”

Trần Hề ngẩng đầu: “Anh nghe lén hả.”

“Tôi đã đứng ở chỗ này lâu rồi, em mới vừa thấy tôi à?”

“Thế thì anh làm việc không tập trung, sửa máy tính xong rồi à?”

“Nhanh thôi.” Ánh mắt của Phương Nhạc chuyển sang nhìn màn hình, dốc sức mà gõ bàn phím: “Lần này lỗ tai em lại mềm thế à, không sợ trễ nải việc giải đề sao?”

“Này…” Trần Hề ấn lò xo của bút bi, nhìn chằm chằm vào bài thi, dáng vẻ như đang chuẩn bị chiến đấu, ngoài miệng còn nghiêm túc nói: “Tôi là hy sinh cái nhỏ để đạt được cái to đấy.” Lại tự lẩm nhẩm mấy chữ: “Nâng cao tinh thần, nâng cao tinh thần.”

Phương Nhạc buồn cười, di chuyển chuột máy tính để đóng trang web trên máy tính lại, lúc xuống bục giảng đi lướt qua chỗ Trần Hề ngồi còn thuận tay đè đầu cô một cái.

Mặc dù Lâu Minh Lý rất sôi nổi, nhưng cậu ấy cũng không phải kiểu người thích khoe khoang, cậu ấy là kiểu có cũng được không có cũng chẳng sao, Bạch Chỉ đầy lòng tin làm công tác chuẩn bị.

Thật ra thì Bạch Chỉ cũng bận rộn nhiều việc, học kỳ này trung học số 8 có rất nhiều hoạt động văn hóa, thi hợp ca, thi đóng kịch, thi nhảy, các cuộc thi trong lớp và ngoài lớp đều cùng nhau tiến hành, ngoại trừ thi tranh luận cô ấy không tham gia, thì những hạng mục khác cô ấy đều là thành viên chủ lực.

Lễ khai mạc liên hoan phim quy mô nhỏ diễn ra vào cuối tháng mười nên thời gian cũng dư giả, nhưng phim cần phải biên tập lại, Bạch Chỉ đã xem qua những tác phẩm của mấy năm trước, có rất nhiều ý tưởng xuất sắc, thất bại đều nằm ở kỹ thuật quay và hậu kỳ kém.

Cho nên Bạch Chỉ hy vọng phần quay phim có thể giải quyết nhanh một chút, dành nhiều thời gian cho hậu kỳ, cô ấy vừa viết kịch bản vừa đi tìm diễn viên cho bộ phim này, vừa xem thử có thể mời một người quay phim chuyên nghiệp không, đồng thời cũng không quên để Lâu Minh Lý và Trần Hề nuôi dưỡng sự ăn ý nữa.

Nên là cô ấy quyết định dạy hai người: “Độ hoàn thiện của một bộ phim không chỉ dựa vào kịch bản, còn phải xem diễn viên có ăn ý với nhau không nữa, có thể cọ xát tạo ra tia lửa với nhau không cũng rất quan trọng. Tớ hy vọng thời gian này hai người có thể bồi dưỡng sự đồng điệu trong tâm hồn, bình thường hai người không có việc gì cũng có thể trao đổi với nhau nhiều một chút, còn nữa này, khoảng thời gian này nên xem mấy bộ phim khác, mặc dù tớ nhìn trúng mặt hai người, nhưng nếu hai người không có chút kỹ thuật diễn này, thì cuối cùng cùng mất mặt không phải tớ, mà là hai cậu đấy. Các cậu có thể xem trước các bộ phim của những năm trước đó, mấy đàn anh, đàn chị kia trông rất ngại ngùng.”

Phim điện ảnh mà Trần Hề xem không tính là ít, năm nay ông chủ Phương mới mua một máy xem phim, trong nhà có rất nhiều băng ghi hình, có cái là của Phương Nhạc mua, cơ bản anh đều mua tư liệu, còn có một số là của bà nội Phương mang về, trước kia bà nội Phương mua trong một cửa tiệm bán băng đĩa, trước khi cửa tiệm kia đóng cửa còn cho thuê video nữa, ông chủ để lại một phòng dùng để chiếu phim, bà nội Phương không muốn lãng phí nên thu dọn tất cả cho vào túi.

Thứ sáu tuần trước, cũng chính là ngày Phan Đại Châu ngã xe bị thương, Trần Hề cũng ở nhà xem phim hết nửa buổi chiều.

Ngày hôm đó khi Trần Hề về đến nhà, mới vừa mở cửa ra đã nghe Phương Mạt reo lên: “A, Hề Hề em cũng về rồi à, nhanh nhanh nhanh, chúng ta cùng ăn kem đi nào!” Vừa nói, Phương Mạt vừa bò dậy khỏi ghế sofa, trực tiếp lao đến nhà bếp, mở tủ lạnh lấy một hộp kem lớn ra.

Trần Hề để túi xách xuống, đi rửa tay: “Trong nhà không có ai hết ạ?”

“Chị không phải người sao!” Phương Mạt lấy hai cái muỗng từ trong tủ ra, trả lời cô ấy: “Ba chị đi đến chỗ của mẹ chị rồi, trước đó không phải bà nội đi đến tham gia hoạt động trong trung tâm hoạt động của tiểu khu sao, bà ấy mới quen mấy bà cụ trong tiểu khu, nên hôm nay mọi người hẹn nhau đi xem hoa rồi, nói là không về ăn cơm tối đâu.”

Trần Hề rửa tay xong đi ra, đi đến nhà bếp hỏi: “Vậy chị ăn cơm trưa chưa?”

“Chưa nữa, em đói không, lát nữa chúng ta ăn mì gói nhé?” Hôm nay dì nghỉ ngơi, không có nấu cơm cho các cô.

“Được, chị muốn dùng luôn hay là nấu?”

“Dùng luôn đi, đỡ lát nữa phải rửa nồi.”

Trần Hề không có ý kiến gì, cô lấy ra hai hộp mì, Phương Mạt lấy trước hai cái muỗng, cầm bình nước lên cắm điện, sực nhớ hỏi: “Phương Nhạc đâu, sao mà không về cùng với em thế?”

Trần Hề xé ly mỳ nói: “Anh ấy chơi bóng ở trường với Phan Đại Châu.”

Phương Mạt nói: “Nó rảnh thật đấy, sao suốt ngày cứ chạy lung tung bên ngoài thế, trời nóng thế này còn chơi bóng, thua luôn!”

Trong lúc nấu nước sôi, Phương Mạt không chờ được mà mở hộp kem ra, lấy một muỗng cho vào miệng, lạnh đến mức cô ấy xém chút nữa bay lên, cô ấy hà hơi, không ngừng ngón tay múc kém, ý muốn Trần Hề ăn.

Tháng trước Phương Mạt mua một đóng hộp kem lớn, một mình không ăn hết, một mình ăn không vui, cô ấy rất thích giành cướp miếng ăn với Trần Hề.

Hai người cứ chị một muỗng, em một muỗng, khí lạnh từ đầu chạy xuống đến chân, nóng bức cũng tản bớt một chút, Trần Hề đau cổ, chắc là gần đây ngồi làm đề không đúng tư thế rồi, cô nắm cổ hỏi Phương Mạt: “Lớp 12 của chị không cần phải học thêm thứ bảy sao?”

“Vốn dĩ trước đó tụi chị vẫn còn phải học thêm, năm ngoái trường học chúng ta không phải đã đổi hiệu trưởng rồi à, hiệu trưởng nói muốn cải cách, cho nên lớp mười hai chúng ta cũng được lợi luôn.”

Nước sôi, hai người bưng mì gói và kem về lại phòng khách, làm ổ trên ghế sofa, tùy tiện tìm một bộ phim vừa ăn vừa nói chuyện. Sau khi ăn xong Phương Mạt cảm thấy không đủ vui vẻ, cô ấy còn muốn nhét đồ vào trong miệng.

Trần Hề ăn no bụng, cô xoa xoa bụng đứng dậy duỗi tay mấy cái, tiếng tin nhắn trên điện thoại vang lên một chút, Trần Hề lấy điện thoại trong túi xách của mình ra, thấy mấy tin nhắn quảng cáo và WeChat mà Phương Nhạc nhắn cho cô, Phương Nhạc nói cô về nhà thì nhắn một tiếng.

Trần Hề trả lời Phương Nhạc, nói cô đã về đến nhà rồi, mới vừa thấy tin nhắn của anh.

Phương Mạt ngồi chẳng ra ngồi, một chân chống đất, một chân chống trên sofa, lười biếng hỏi: “Phương Nhạc chơi bóng bao lâu thế?”

“Anh ấy không nói.” Trần Hề nói.

“Em hỏi thử xem bao giờ nó về, chị muốn nó mua giúp chị chút đồ ăn.” Điện thoại của Phương Mạt đang sạc ở phòng ngủ, cô ấy lười lên lầu cầm.

Trần Hề lại cầm điện thoại lên lần nữa, nghe Phương Mạt báo tên các loại thức ăn.

Phương Mạt nói: “Đầu tiên là xiên nướng, gà dê bò đều mua một chút, rau cải của chị nhất định phải nhiều một chút, ngó sen, nhất định phải có ngó sen. Còn có lẩu cay…”

“Kẹo dẻo, nói nó mua kẹo dẻo ở Tân Tân, tháng này Tân Tân mới ra bánh ngọt mới, nói nó mua bánh ngọt ô mai nhỏ.”

Trần Hề đánh chữ không theo kịp lời nói của Phương Mạt, cô chặn đầu nói: “Chờ một lát chờ một lát, lẩu cay còn thêm sụn gà, còn gì nữa không?”

“Chị mới vừa sụn cái gì?” Phương Mạt cũng quên mất mình nói gì, cô ấy thu chân lại, dựa đầu vào vai Trần Hề, nhìn lên màn hình điện thoại mà cô đang đánh chữ, đương nhiên cũng nhìn thấy lịch sử trò chuyện cô và Phương Nhạc.

Phương Mạt cảm khái: “Bây giờ em trai nhỏ của chị cũng hiểu chuyện thật đấy, còn biết nói em về nhà thì nhắn tin cho nó, sao trước đó chị không có đãi ngộ như thế chứ.”

Trần Hệ nói: “Chị và tụi em cũng không tan học cùng lúc mà.”

“Ai nói thế, chị không tan học cùng với em, nhưng chị cũng có tan học cùng với nó mà, em quên mất lúc học cấp hai chị học ở Văn Khải sao?”

Lúc học cấp hai Phương Mạt cũng học ở trung học Văn Khải, cô ấy lớn hơn Phương Nhạc một tuổi, trường học đều sẽ tan học đúng giờ không kéo dài, đương nhiên chị em ruột sẽ học khóa trên khóa dưới. Nhưng thỉnh thoảng Phương Nhạc sẽ hẹn với bạn bè của mình, lần này Phương Mạt đều tự mình về nhà trước, nhưng đến tận bây giờ cô ấy chưa từng nhận được lời dặn dò này từ Phương Nhạc.

“À.” Trần Hề nghe xong thì nói: “Cho nên không phải khi nãy chị nói rồi à, bây giờ Phương Nhạc rất hiểu chuyện, người lớn rồi mà. Chị muốn mấy thứ này phải không, còn gì nữa không?”

“Lẩu cay trong đó còn phải thêm cay.” Phương Mạt lại gọi thêm: “Còn có bánh xốp, một socola, một matcha một sầu riêng.”

Trần Hề nhìn trông giống như đang viết một bài luận văn đầy chữ, nhìn Phương Mạt xác nhận lại: “Nhiều thế à, chị ăn hết hả?”

Phương Mạt vỗ ngực: “Yên tâm đi, ba người chúng ta mà, buổi chiều và cơm tối đều ăn ở đấy hết.”

Xem hết phim, hai người lại tìm phim mới xem tiếp.

Phương Nhạc không trả lời ngay, chắc là không thấy tin nhắn, Trần Hề và Phương Mạt lại xem phim tiếp, bên ngoài trời đang mưa tí tách, lúc này Trần Hề mới nhận được tin nhắn trả lời của Phương Nhạc, anh nói đợi mưa tạnh thì anh về.

Trần Hề nói với Phương Mạt, Phương Mạt thờ ơ gật đầu, chuông điện thoại trên lầu vang lên, Phương Mạt chạy lên lầu nghe điện thoại, lúc xuống cô ấy nói với Trần Hề: “Chị ra ngoài một chút.” Cũng không thèm nói đi đâu, cô ấy tùy tiện xỏ dép vào rồi đi mất.

Phim vẫn còn đang chiếu, Trần Hề làm ổ trên ghế sofa tiếp tục xem phim, lúc Phương Nhạc mở cửa vào nhà thì Trần Hề mới từ ghế sofa đứng lên, đi đến cửa đón lấy bao lớn bao nhỏ trong tay anh.

Phương Nhạc chỉ đưa cô cầm mấy món đồ ngọt nói: “Mấy thứ này tôi cầm cho, lẩu cay nóng sợ đổ.”

Trần Hề hỏi: “Anh mua hết rồi sao?”

“Ừ.” Phương Nhạc nhìn vào trong phòng nói: “Chỉ một mình em sao? Phương Mạt đâu?”

Trần Hề nói: “Chị ấy mới vừa nhận điện thoại xong thì ra ngoài rồi, cũng vừa mới đi trước khi anh về chẳng bao lâu đâu, anh gặp gặp chị ấy sao?”

“Không có.”

Thức ăn nhiều quá, hai người để hết đồ lên bàn, Trần Hề mang những thứ cần ướp lạnh vào tủ lạnh, còn một túi nhựa trong đó là đồ ăn nhanh kiểu Trung, Trần Hề giúp Phương Nhạc để sang một bên.

Cả người Phương Nhạc đổ đầy mồ hôi, anh lên lầu vội vàng tắm rửa, tóc chưa sấy đã vội xuống lầu. Trần Hề còn đang xem phim, Phương Nhạc cầm hộp thức ăn nhanh ngồi lên sofa, không ngồi quá gần cô hai người chiếm một đầu một đuôi trên sofa.

Phương Nhạc vừa ăn vừa hỏi: “Đây là phim gì thế?”

Trần Hề nói: “Phim của nước Pháp, tên là “Lỗ hổng”.”

Phương Nhạc nhìn hình ảnh trắng đen trên màn hình, hỏi cô: “Nói về cái gì?”

“Vượt ngục.” Trần Hề đánh giá: “Đây là phim của thập niên sáu mươi, coi như là ông tổ của vượt ngục.”

Phương Nhạc cảm thấy góc quay này có chút quen mắt hỏi: “Có phải trước đó em đã từng xem rồi phải không?”

“Đúng thế, lúc đầu tôi không xem nổi, xem hết thì cảm thấy thú vị cho nên bây giờ xem lại lần nữa.”

Vào thập niên sáu mươi các bộ phim của nước Pháp chủ yếu nói về chuyện tình vụng trộm của người lao động và em dâu, ngộ thương vợ vào ngục giam, câu chuyện nam chính và bốn bạn tù của anh ta thông đồng vượt ngục.

Họ lấy một mảnh gương bể, lấy gương cột vào bàn chải đánh răng, đưa ra ngoài lỗ nhỏ trên cửa, thông qua tròng kính giám sát hành động của cai ngục ngoài hành lang, sau đó bọn họ từ mình khoét lỗ trên sàn trong phòng giam của mình, mọi người chui vào ngục dưới lòng đất, tìm được vị trí cống thoát nước, bắt đầu quá trình tạo động mỗi ngày.

Phần sau bộ phim đều là phân công hợp tác của mọi người, có tiết tấu gõ đâp, hình ảnh phim ngột ngạt, kịch bản cũng nhàm chán, Trần Hề cảm thấy cảnh đặc sắc nhất phim chính là đoạn kết của bộ phim.

Cuối cùng họ cũng cùng nhau hướng đến tự do, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thời cơ nữa thôi là họ có thể thoát khỏi nơi này. Vào khoảnh khắc cuối cùng khi họ sắp rời khỏi đây, mảnh kính cột vào bàn chải đánh răng lật ngược trở về, một hàng cai ngục đồng loạt xuất hiện trong gương, đến giám sát bọn họ.

Vừa sợ vừa rung động.

Phương Nhạc đang ăn cơm, cùng Trần Hề xem một bộ phim trắng đen ít được quan tâm này, phim điện ảnh kết thúc, điện thoại của Trần Hề đang để trên bàn trà nhỏ reo lên, là Phương Mạt gọi đến, Phương Mạt nói Trần Hề ra cửa sau tiểu khu lấy đồ giúp cô ấy.

Phương Nhạc nghe thấy thế, thì dọn hộp đồ ăn nói: “Tôi đi cho.”

Cổ Trần Hề vẫn còn đau, dù sao bây giờ không có cách nào làm đề được, cô rảnh rỗi không có việc gì làm, nên nói: “Hay là để tôi đi cho, anh vừa mới tắm xong, đừng chạy nữa.”

Phương Nhạc cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, anh tiện tay vứt rác, cùng Trần Hề xuống lầu.

Trận mưa to cuối cùng của mùa hè đã dập tắt cơn nóng oi bức, bên ngoài gió nhẹ thổi qua, hai người đi đến phía cửa sau của tiểu khu, nhưng bất ngờ nhìn thấy Phương Mạt và một nam sinh đang ôm nhau.

Trần Hề trợn mắt há mồm, hai người ôm nhau rất chặt, rất kín, Phương Nhạc chỉ nhíu mày lại sau đó mặt cũng trở nên bình tĩnh.

Sau đó nam sinh kia lên xe taxi, Phương Mạt vẫy tay rồi đưa mắt nhìn theo, lúc xoay người Phương Mạt nhìn thấy hai người rất bình tĩnh: “Ôi, em trai về rồi à? Chị nói em mua chút đồ ăn có mua chưa thế?”

Phương Nhạt lạnh lùng “Ừ” một tiếng.

“Thế mau dọn ra giúp chị đi, mấy thứ này đều để ăn đấy, người này thật biết cách mua đồ nha.”

Trên đất đặt hai hộp giấy lớn, trên hộp còn có túi nhựa, trong túi nhựa cũng có một ít thức ăn. Trong tiểu khu không thể chạy xe, xe bên ngoài cũng không thể vào bãi đổ xe dưới hầm, bạn của Phương Mạt không có nhiều thời gian nên cô ấy không để bạn của mình mang vào giúp. Trời mới mưa xong, hộp giấy cũng ướt, Phương Nhạc không để hai người phải động tay, anh chồng hai cái hộp giấy lên nhau, áo thun mới thay cũng nhanh chóng bị bẩn.

Trần Hề vẫn giữ im lặng, Phương Nhạc không nói gì, Phương Mạt xách túi nhựa, nhìn trái rồi nhìn phải một chút, giải thích cho mình: “Chị cũng đâu có yêu sớm, học kỳ này người ta mới chuyển học bạ về đây học mười hai, vừa khéo cuối tuần nên đưa đồ đến cho chị.”

Cùng lớp, Trần Hề nghĩ như thế, cô từ ngăn bàn trong lớp lấy được một ổ bánh mì. Bánh mì này chính là cái mà Phương Nhạc đưa Phan Đại Châu ăn sáng, tất cả đều là bạn học kia của Phương Mạt đưa sang, nhiều quá ăn không hết nên Phương Mạt để họ tiêu hóa giúp.

Trần hề mở túi ra ăn, lại chia cho Trương Tiểu Hạ một phần.

Tiết tự học đầu tiên của buổi tối kết thúc, tiết thứ hai bắt đầu với thời gian tự học và giải đáp thắc mắc. Trong lớp không có thầy cô giáo gì, đám học sinh có thắc mắc gì phải đi đến phòng học chuyên ngành để giải đáp thắc mắc.

Lâu Minh Lý cầm sách đi đến, ngồi cùng chỗ với Trương Tiểu Hạ.

Phương Nhạc đứng phía dưới cùng nhìn bọn họ, sau đó xem như không có chuyện gì chuyển mắt sang chỗ khác.

Thứ ba, Bạch Chỉ nói nội dung chính của kịch bản cho Trần Hề và Lâu Minh Lý, cũng cho hai người xem bản phác thảo trước, để hai người có thời gian hiểu bối cảnh và nhân vật.

Trong giờ học, Trần Hề và Lâu Minh Lý ngồi cạnh chậu hoa trong phòng học để diễn kịch, hai như có như không nắm tay nhau, giống như cầm một cái ly, hai người đều nói cái gì đó, sau đó hai người nâng ly cụng ly với nhau.

Không có ly, nên ngón tay hai người vô tình đụng vào nhau.

Phương Nhạc đi cửa sau ra khỏi phòng học, cầm ly thủy tinh chân cao trên tay.

Sau giờ trưa, Trần Hề dựa vào hành lang, tay cầm sách, Lâu Minh Lý đứng trước mặt cô, khẽ cúi đầu, ngón tay vuốt lông mi của cô. Trần Hề giơ tay lên dụi mắt, hai người không biết đang nói câu thoại nào, bỗng nhiên nhìn nhau cười một tiếng.

Phương Nhạc và Thẩm Nam Hạo đi ngang qua trước mặt họ, Thẩm Nam Hạo hỏi Lâu Minh Lý: “Có chơi bóng không?”

“Không đi, bận rồi.” Lâu Minh Lý trả lời.

Trước giờ tự học buổi tối, Trần Hề đi ra sau lớp học lấy nước, thùng nước trống rỗng. Cạnh máy lấy nước có thùng mới, Phương Nhạc đứng dậy giúp cô khiên thùng nước lên: “Kịch bản của Bạch Chỉ viết xong chưa?”

“Vẫn chưa xong đâu.” Trần Hề chờ nước nóng.

“Vậy sao cả ngày hôm nay vẫn luôn “Tụ tập diễn” thế?”

“Bạch Chỉ định cuối tuần này mới bắt đầu, nói tụi tôi đọc thuộc kịch bản trước.”

“Cậu ấy có thể viết xong trước cuối tuần sao?”

“Không chắc nữa, cô ấy nói nếu không được thì phải đổi, nếu không sẽ không kịp thời gian.”

Đang nói chuyện, thì nghe Bạch Chỉ phát điên, Trần Hề và Phương Nhạc đều quay đầu nhìn sang, Bạch Chỉ đang ngắt eo Trương Tiểu Hạ than phiền: “Tức chết mất tức chết mất!”

Những người của công ty DV không mua tài khoản của cô ấy, nên Bạch Chỉ cũng không mời được quay phim chuyên nghiệp.

“Mở nước ra.” Phương Nhạc nhắc.

“À.” Trần Hề lấy nước nóng.

Phương Nhạc hỏi cô: “Vợ kịch nói về cái gì?”

“Không nói được.” Trần Hề nghiêm túc nói: “Bạch Chỉ nói phải giữ bí mật, sợ lớp khác cướp ý tưởng.”

Miệng của Trần Hề lúc nên chặt thì cực kỳ chặt, cũng giống như chuyện của Đổng San San, khi rời khỏi trận bóng rổ kia, Phương Nhạc hỏi cô và Liêu Tri Thời nói cái gì, Trần Hề chỉ nói là chuyện về Đổng San San, cũng không nói rõ, dù lúc ấy chuyện này cũng không tính là bí mật gì, cô vẫn bất giác mà bảo vệ đối phương, không muốn nói ra ngoài, đến tháng trước khi tin tức bùng nổ thì Phương Nhạc mới biết.

Bây giờ Bạch Chỉ muốn cô giữ bí mật, đương nhiên Phương Nhạc không thể cạy miệng cô ra được, Phương Nhạc cũng không hỏi nhiều.

Phương Nhạc đến nhà vệ sinh, đụng phải Lâu Minh Lý trong nhà vệ sinh, Lâu Minh Lý đang trao đổi chuyện vai diễn với lớp bên cạnh.

Lớp bên cạnh hỏi: “Nữ chính của mấy cậu là ai thế?”

Lâu Minh Lý nói: “Trần Hề.”

“À, là cậu ấy sao, vậy lớp các cậu ổn rồi đấy, giá trị nhan sắc này cũng đánh bại được lớp chúng tớ rồi.”

Lâu Minh Lý cười nói: “Cảm ơn nhé.”

“Kịch bản các cậu chuẩn bị xong hết rồi chứ?”

“Vẫn chưa?”

“Có cốt truyện chưa?”

Miệng Lâu Minh Lý cũng kín, cậu ta chỉ tiết lộ: “Dù sao kịch bản đều là tình cảm cả.”

Hai người một trước một sau ra khỏi nhà vệ sinh, ai về lớp người đó, Phương Nhạc đi cạnh Lâu Minh Lý, đột nhiên nói: “Tao nhớ trước kia mày từng nhắc đến, nhà mày cũng làm trong đài truyền hình?”

Trưa thứ tư, Bạch Chỉ tuyên bố vai nam chính đổi diễn viên.

Trần Hề và Trương Tiểu Hạ rất ngạc nhiên, quyết định người mới hôm thứ hai, thứ tư đã đổi người khác, Bạch Chỉ thay lòng nhanh quá.

Bạch Chỉ giải thích: “Là Lâu Minh Lý chủ động từ chức vai nam chính, cậu ấy muốn quay phim.”

Vốn dĩ Lâu Minh Lý chẳng hứng thú gì khi làm diễn viên cả, nhà cậu ta đều làm nghề truyền thông, nhà cũng có máy quay chuyên nghiệp, dụng cụ chuyên nghiệp chắc chắn đánh bại được công ty DV hoặc là máy chụp hình chuyên dụng, hơn nữa cậu ta cũng sẽ dùng máy quay đó.

Bạch Chỉ không ngốc, sau khi suy nghĩ thì bắt đầu nắm lấy nhân tài này.

Trần Hề hỏi: “Thế bây giờ ai là nam chính?”

Bạch Chỉ nói: “Còn ai nữa, chỉ có thể là người đẹp trai thứ hai trong lớp chúng ta.”

Phương Nhạc lại đang giúp thầy vật lý sửa máy tính, lần này máy tính bị vấn đề nhỏ khác, đôi mắt Phương Nhạc cực kỳ tập trung, Trần Hề và Trương Tiểu Hạ không hẹn mà đồng loại nhìn lên phía bục giảng.

“…”

Lâu Minh Lý là học sinh nội trú, nhà cậu ta ở thành phố Tiêu Hà bên cạnh, nếu không bị kẹt đường chỉ mất khoảng hơn bốn mươi phút đi xe.

Thứ sáu vừa tan học, Lâu Minh Lý về nhà một chuyến, bảy giờ hai mươi phút thứ bảy trở lại trường vừa kịp giờ đi học.

Chiều thứ bảy, vì muốn cướp chỗ, nên cả đám người cơm trưa cũng chẳng kịp ăn, đi lấy cảnh quay, bên ngoài sân bóng rổ của trung tâm thể thao thành phố.

Bọn họ nắm rất chắc thời gian, lúc này không có ai chơi bóng cả, Phan Đại Châu và Trương Tiểu Hạ đang thân tàn ma đại, cánh tay họ treo băng vải cũng đi theo, hai người ngồi trên khán đài hóng gió.

Thẩm Nam Hạo đi dạo xung quanh với Giả Xuân, hai người họ lần đầu tiên đến trung tâm thể thao này.

Bạch Chỉ đang nghiên cứu máy quay phim của Lâu Minh Lý, từng chữ từng chữ chuyên nghiệp được phát ra từ miệng của Lâu Minh Lý, Bạch Chỉ nghe thấy thì ngạc nhiên đưa đôi mắt đầy ngưỡng mộ nhìn anh.

Phương Nhạc đưa bóng rổ cho Trần Hề: “Đầu tiên em thử đến gần rổ rồi ném bóng vào xem.”

Hôm nay hai người diễn cảnh trong sân bóng rổ, Trần Hề dùng sức gật đầu, bóng rổ ngay cả khuông cũng không đụng trúng. Phương Nhạc kiên nhẫn nói kỹ xảo với cô, vị trí đứng thế nào, cổ tay xoay thế nào, sức làm sao, đáng tiếc Trần Hề không có tế bào vận động, ngay cả hai mươi mấy trái cũng chẳng có một trái nào ném vào.

“Được rồi, mọi người ăn cơm trước đi!” Bạch Chỉ gọi thức ăn nhanh, mọi người tùy tiện tìm chỗ ngồi.

Hôm trước Phan Đại Châu thấy mình bị thương một tay cũng không có vấn đề gì, dùng tay trái viết bài tập cũng chẳng khó gì, cho đến giờ khắc này —

“Sao chỉ có đũa thế?”

Trương Tiểu Hạ lục tìm trong túi nhựa: “Không có muỗng à?”

Lúc Bạch Chỉ gọi thức ăn không nghĩ đến vấn đề này, cô ấy không có muỗng chỉ có thể dè dặt đề nghị: “Hai người dùng tạm nhé?”

Hai người dùng tạm tay trái để cầm đũa, miễn cưỡng gắp thức ăn, trong lòng Phan Đại Châu không nhịn được mà dâng lên ý chí sôi sục: “Tôi cảm thấy mình tài năng thiên phú đó, mọi người nhìn xem này!”

Phan Đại Châu bất cẩn giơ đũa ra, thức ăn trên đũa rơi hết vào trong hộp thức ăn nhanh của Trần Hề đang ngồi bên cạnh.

Thức ăn Phan Đại Châu còn chưa dùng, cho nên đều sạch sẽ, cậu lại muốn gắp thêm một đũa để khoe khoang với mọi người, Trần Hề đang rất đói bụng chỉ muốn ăn thật nhiều cơm, cô không thể làm gì đành dứt khoát lấy một đôi đũa mới, tay trái gắp miếng sườn khi, tay phải gắp nấm xào, đương nhiên cô gắp cực kỳ chắc chắn.

Trần Hề nói: “Cậu nhìn này, cậu nhìn này.”

Phan Đại Châu: “…”

Mấy người Trần Nam Hạo và Bạch Chỉ đều thán phục: “Má nó —”

Phương Nhạc cười khẽ.

Liêu Tri Thời cũng cười, cậu ta đút tay vào túi đi vòng qua sân bóng vào sân, hỏi bọn họ: “Hôm nay nóng thế này sao lại đến đây ồn ào thế?”

Phan Đại Châu bị như thế nhưng cũng lập tức phấn chấn lại tinh thần: “Bọn họ đang quay phim đó!”

“À, liên hoan phim vi mô nhỏ à.” Ban ngoại ngữ không dự thi.

Phương Nhạc hỏi cậu ta: “Hẹn với đám Đại Tráng sao?”

Liêu Tri Thời nói: “Không, tao đi cùng với mẹ tao.”

Phan Đại Châu hỏi: “Sao mẹ mày lại đến chỗ này thế?”

Liêu Tri Thời nói: “Bà ấy nghe nói câu lạc bộ bơi lội mới mở, nên đến ghi danh.”

Phan Đại Châu: “Tám trăm tệ ba tháng, tặng thêm đồ học sao?”

Liêu Tri Thời: “Mày cũng ghi danh sao?”

“Không phải tao, mẹ tao cũng ghi danh.” Phan Đại Châu vừa nói vừa liếc nhìn Phương Nhạc, cười khẽ: “Chỉ là mẹ tao rất muốn tiết kiệm tám trăm tệ đó.”

Mọi người vừa cười vừa nói, nên cơm cũng ăn xong rất nhanh, bên ngoài sân bóng có không ít người chơi bóng, còn có hai người nước ngoài, nhà họ cũng đều ở gần đây. Liêu Tri Thời không đi, cũng ngồi bên cạnh họ xem quay phim.

Lâu Minh Lý quay phim, Bạch Chỉ làm đạo diễn, Thẩm Nam Hạo làm khuân vác, Giả Xuân làm cố vấn văn học, mấy người bọn họ còn phải đóng vai nhân vật nữa, tóm lại là phân công hợp tác, mọi người cũng vây quanh hai nhân vật nam nữ chính.

Khi diễn thử trước ống kính, miễn cưỡng vượt qua được bài kiểm tra, một nữ nhân vật chính biết võ làm rơi dây chuyền, trong lúc nghỉ ngơi, Thẩm Nam Hạo đi mua nước phân phát cho mọi người.

Trần Hề không tin, một mình ôm bóng rổ nhìn người ta chơi bóng ở sân bân cạnh, một lát lại luyện tập ném bóng vào rổ.

Nhiệt độ đã vào thu, mặt trời dịu dàng, gió mát rười rượi, Trần Hề cởi áo khoác học sinh của mình ra, bên trong mặt một chiếc áo tay ngắn. Quần áo cũng là kiểu mua cùng với Phương Mạt trên mạng, chiều dài đến bụng, kiểu dáng hơi bó sát người, cô cột tóc đuôi ngựa thấp, gió thổi khẽ đung đưa, cô vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, nhẹ nhàng nhảy lên lại ném ra một quả bóng.

Một thiếu niên ngoại quốc đứng trên khán đài rất lâu, nói với cô mấy câu, Trần Hề lịch sự trả lời, tiếp tục tập trung ném bóng vào rổ.

Chờ đến lúc cô tính nhảy lên ném bóng vào rổ lần nữa, thì thiếu niên ngoại quốc đột nhiên tiến lên, ôm lấy eo cô, kéo cô gần đến khung bóng rổ.

Trên khán đài, Phương Nhạc chợt cầm chai nước suối trong tay ném ra, giọt nước tung tóe, anh nhảy lên xông về chiếc rổ, thiếu niên người ngoại quốc đã thả Trần Hề ra, Phương Nhạc đánh mạnh về phía chàng trai kia.

Trên sân bóng bỗng nhiên hỗn loạn hét to lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN