Dẫu đó là nhân danh tình yêu.
Nhưng, có một người luôn luôn đặt mình trong tim, dù sao cũng tốt hơn một mình cô đơn.
Nếu như yêu, xin hãy yêu sâu đậm.
Xin đừng dễ dàng buông đôi bàn tay của người yêu bạn.
—Lời tựa.
————————-
Tô Diệc Mân tan làm về nhà, liền trông thấy cô đang xếp quần áo. Mang theo vẻ thắc mắc, anh bước lên. “Đang làm gì thế?”
Cô tỏ ra khá bình tĩnh. “Thì dọn dẹp chút thôi.”
Tô Diệc Mân nhìn trán cô vẫn còn nhễ nhại mồ hôi, chứng tỏ cô vừa mới về, nhưng anh không nói gì thêm. Anh gật đầu, lại ra ngoài, bước chân khựng lại, cũng chỉ nhìn vali hành lý đó một cái, không nán lại thêm.
Anh luôn rất hiếm khi hút thuốc, nhưng lúc này lại hút thuốc không ngừng trong phòng sách.
Anh nhìn tàn thuốc trong tay, chỉ có một chấm sáng. Anh đột nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng lạ kì. Anh sợ nhất không phải là cô cãi nhau với anh, hoặc là những lời chất vấn của cô. Anh sợ nhất là cô như vậy, chẳng nói gì, luôn luôn yên lặng, nhưng, một khi cô quyết định muốn làm gì, thì sẽ cố chấp làm.
Xuống lầu, cô đang nấu cơm. Anh gần như lập tức đi tới, sau đó ôm eo cô.
Tô Tử Quân cứng người, song không đẩy anh ra, ngược lại đáp lại anh bằng một nụ cười rạng rỡ.
Tô Diệc Mân như được cổ vũ, khẽ hôn cổ cô, hơi thăm dò, chầm chậm hôn lên trên.
Tô Tử Quân buông đồ trong tay xuống, xoay người đáp lại anh, cũng ôm chặt anh.
Tô Diệc Mân chưa từng có thời khắc nào vui mừng như thế này, ôm cô, chẳng nỡ buông tay.
Rất lâu, rất lâu.
Tô Tử Quân đẩy anh ra. “Được rồi, anh sang một bên đi, nếu không chúng mình phải đói đó.”
Cô rất hiếm khi nói chuyện bằng giọng điệu nũng nịu, anh gật đầu lia lịa. Nhưng cơ thể lại không nhúc nhích, đứng bên cạnh cô, nhìn cô bật bếp, nhìn cô thái thức ăn, nhìn cô xào nấu, nhìn cô múc ra.
Thi thoảng, tay anh vươn ra lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, chuyện đó khiến cô dập tắt suy nghĩ ban đầu là muốn đuổi anh ra ngoài.
Anh giúp bưng đồ ra ngoài, cười nhìn cô. “Có được người vợ thế này, là phúc phận của tôi đây.”
Tô Tử Quân quắc mắt trừng anh. “Vậy anh phải phụ trách ăn hết sạch.”
“Tuân lệnh.” Lại còn kính lễ đầy nghiêm trang.
Tô Tử Quân cũng cầm đũa lên, một dòng ấm áp chảy trong lòng.
Có một câu nói nổi tiếng trên mạng: Nếu chúng ta cách nhau một nghìn bước, chỉ cần em bước một bước, anh sẵn lòng đi hết chín mươi chín bước còn lại.
Ăn cơm xong, để thể hiện hình tượng “anh chồng tốt” của mình, Tô Diệc Mân chủ động đi rửa bát. Tô Tử Quân nhìn bóng lưng anh, nhớ tới lời Bạch Tử Nhân nói.
Con đi rồi, cậu ấy sống rất khó khăn, một mình trông coi công ty, còn phải chăm sóc Tô Giải Phong ở bệnh viện. Rất nhiều lần mẹ thấy cậu ấy bị người ta chuốc rượu ở chốn công cộng, như uống nước vậy, ánh mắt cậu ấy lạnh tanh, thật sự là ai đến cũng không từ chối. Đến chỗ ở cũng không cố định, ngày nào cũng say bí tỉ được người ta đưa đến các khách sạn lớn.
Cô biết cả, vì cô, bữa tiệc có thể từ chối được anh đều từ chối. Anh đã làm rất nhiều, rất nhiều chuyện vì cô, nhưng anh chưa bao giờ chủ động nhắc đến.
Vào giây phút này, cô thừa nhận, cô rất ích kỷ.
Bởi vì, cho dù vào khoảnh khắc này, cô vẫn muốn sống cuộc sống mà mình muốn, tự do, cách xa sự nhộn nhịp, hối hả chốn thành thị.
Cô ôm hai chân mình, ngồi trên sofa. Cô căng thẳng nhường nào, chỉ có cô biết. Cô đang sợ, anh sẽ cho cô câu trả lời thế nào.
Tô Diệc Mân lau tay, đi đến trước mặt cô. “Đang nghĩ gì thế?”
Cô nhìn anh, rồi mới đi dép lê vào, nắm tay anh. “Chúng mình đi dạo, được không?”
“Vâng vâng vâng.” Anh nhìn nét mặt cô, dù cô nói gì, anh đều sẽ bằng lòng.
Hai người cùng đi trên con đường giữa rừng, tất cả, đều là anh thiết kế cho cô. Có thể làm cô vui vẻ là động lực lớn nhất của anh.
Trời đã hơi tối, bóng cây đổ loang lổ dưới mặt đất. Cô giẫm lên những chấm đen đó, cõi lòng phẳng lặng. Anh nắm tay cô, chặt khít, chắc chắn, ấm áp như thế, tuyệt vời như thế.
Phía trước có vài bậc thang, cô đi đến, ngồi xuống.
Tô Diệc Mân ngồi bên cạnh cô.
Anh biết, cô có lời muốn nói. Không rõ tại sao, chỉ là biết, cô có lời muốn nói.
Tay cô xoắn xuýt, anh biết, khi lòng cô hỗn loạn sẽ như vậy. Nhưng anh vẫn yên lặng đợi, dù anh cũng hơi căng thẳng, anh luôn sợ, sợ quyết định của cô.
“Em vẫn luôn muốn trải qua một cuộc sống bình lặng mà đơn giản. Mỗi buổi sáng nấu chút đồ ăn sáng, buổi trưa ăn cơm ở công ty, buổi tối ngồi ăn cơm cùng người mình thích, sau đó cùng ra ngoài dạo bộ. Nếu là cuối tuần, sẽ cùng anh ấy chạy bộ.” Nói đoạn, cô cười khẽ. “Em chẳng làm được gì với các môn thể thao khác, có vẻ chỉ biết chạy bộ thôi.”
Anh yên lặng, không làm phiền cô, nhưng tay lại siết chặt.
“Em không thích toan tính, không thích lừa gạt lẫn nhau, không thích hùa theo một cách giả tạo. Tất cả đều là những thứ em không thích.”
“Em thường mơ mộng, có một ngày em có thể tự do cười, tự do khóc. Muốn nói gì thì nói, em vui thì sẽ làm việc rất nỗ lực, không vui thì có lẽ sẽ gây ra chút tổn thất nhỏ, sau đó về đến nhà kể lể nỗi ấm ức của mình. Có thể sẽ bị mắng, có thể sẽ được an ủi. Nhưng dù là kiểu nào, em đều muốn trải nghiệm một cách chân thực.”
“Em hy vọng, cùng một người sống một cuộc sống giản đơn, không có nguyên nhân nào khác, không có toan tính, không có mưu kế, chỉ bên nhau một cách giản đơn.”
Cô dừng lại, sau đó nhìn anh.
Rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua cành cây. Lao xao, xào xạc, song không thể mảy may quấy nhiễu trái tim họ.
Cuối cùng, anh lên tiếng: “Cho nên?”
Cô thở dài thườn thượt. “Em mong người ở bên em sẽ là anh.”
Anh nhìn cô rất lâu, có vẻ rất kích động.
Cô đột nhiên rất sợ câu trả lời của anh. “Em cho anh thời gian ba ngày để suy nghĩ, cũng tôn trọng kết quả sau khi suy nghĩ của anh.”
Nói xong, cô liền đứng dậy, ngay cả bước chân cũng không vững.
Anh đứng dậy đuổi theo cô. “Không cần ba ngày, bây giờ anh có thể cho em câu trả lời.”
“Tô Diệc Mân, có lẽ, anh không nghe hiểu ý của em.”
Hai tay Tô Diệc Mân ấn vai cô. “Anh biết, cũng hiểu là ý gì.”
Cô nhìn anh, khóe miệng mấp máy.
Chỉ cần là điều cô nói, anh đều bằng lòng. Cho dù những thứ anh vất vả phấn đấu nên, cô không muốn, vậy anh có thể buông bỏ.
Anh siết chặt cô, rất chặt, rất chặt. “Tô Tử Quân, cuối cùng cũng có một lần em đưa anh vào trong quyết định của em rồi.”