Đừng Khóc Nhé Em
Phần 39
Kết hôn là điều cấm kị của những cấp cao trong một tổ chức.Họ không muốn vướng bận hay có điểm yếu…thế nên họ lựa chọn một cuộc sống cô đơn đến cuối đời…
Thái dù rất yêu Hạnh nhưng anh ta vẫn phải nói câu mà mình k hề muốn…
-Anh không thể cưới em được
Hạnh bật cười lớn
-Tôi đùa thôi mà,cưới xin gì
-Chúng ta chỉ cần cứ ở bên nhau như vậy là đủ rồi ,đâu cần thiết phải kết hôn
-Đời người phụ nữ đẹp nhất là khi kết hôn,viên mãn nhất là được ở bên gia đình,bên người mình thương…bên những đứa con mình sinh ra…
-Ngoài kết hôn ra thì anh có thể làm được tất cả những điều em nói…
-Ăn thôi…
Hạnh cúi xuống ăn mà ánh mắt rất buồn bã…
6 tháng sau…
Tại Sài Gòn..
Công ty của Hùng nhanh chóng đạt được nhiều thành tựu,anh ta đi vay được vốn ngân hàng mở rộng thêm thị trường trở thành công ty xây dựng có tiếng…
Anh ta trở về quê với vẻ giàu có khiến ai cũng kinh ngạc…mảnh đất của nhà Hạnh anh ta đưa vào tầm ngắm rồi bơm những kẻ cho vay lãi trong làng để cho anh trai Hạnh nợ nần thật nhiều,tiền hắn sẽ bơm k cần thu hồi…
Đi đến cổng trường thấy con gái anh ta liền gọi lớn
-Thỏ …bố đây
Thỏ dắt chiếc xe đạp đi tới chỗ Hùng
-Bố về khi nào vậy
-Bố bảo bà nội làm cơm rồi,đi nào về nhà bố con mình ăn cơm
-Con phải về bảo bà ngoại 1 câu đã ạ
-Bố sẽ gọi bảo ,giờ con về bà k cho sang đâu,bố sẽ bảo bà sau…
-Bố bảo bà nhé
Thỏ mừng rỡ khi thấy bố…về nhà thấy bà nội làm rất nhiều món ngon…con bé liền suýt xoa
-Ngon thế bà ơi
-Ăn đi của cháu cả,ở bên đó cuối tuần cũng phải về bà chứ
-Con bận học quá bà ạ
-Đi có mấy bước chân mà k sang bà,chuẩn bị nhà làm lớn lắm xong về ở vs bà
Thỏ k nói gì thì Hùng hỏi
-Mẹ có hay về thăm con không?
-Có ạ cứ cuối tuần là mẹ về bố ạ
-Mẹ con hiện đang làm gì
-Mẹ đang bán hàng cho siêu thị ạ
-Người yêu làm chủ tịch mà phải đi bán hàng siêu thị có vẻ cực cho mẹ con rồi…
-Ý bố nói chú Thái ạ,chú ấy tốt bụng lắm ạ,nhưng lâu lắm k thấy đèo mẹ về,mẹ toàn đi xe khách về ạ…
-Hay chia tay rồi
-Con cũng không rõ đâu ạ,chú Thái tốt bụng bố ạ,chú ấy hay mua đồ cho con lắm …
-ừm ăn đi bố biết rồi…
Hùng thầm nghĩ “ Đơn anh ta kiện Hạnh muốn đòi lại quyền nuôi con nhưng đều bị huỷ hết ,chắc chắn là Thái đã tham gia vào “…
Tại Hà Nội
Trời đổ cơn mưa lớn,Hạnh vô tình thấy Thục Anh đứng trong siêu thị…cô bước qua thì thấy Thục Anh làm rơi đồ trên tay,cốc nước trên tay cứ thế đổ nhưng Thục Anh chỉ đứng nhìn…cốc nước màu đỏ …đột nhiên Thục Anh ôm đầu ngồi co ro rụp xuống dưới sàn…
Hạnh đi tới hỏi han
-Cô sao vậy …có sao không?
-Máu đấy…máu …máu đấy
-Nước mà…cô sao vậy ?
Thấy Thục Anh có vẻ ánh mắt mất hồn cổ áo sộc xệch k chỉn chu như mọi lần…
Mẹ Thục Anh liền đi tới xin lỗi
-Xin lỗi con bé nhà tôi làm đổ nước à
-Vâng k sao đâu ạ,cháu sẽ dọn
Thấy Thục Anh ôm đầu mẹ cô ta xoa dịu
-Có mẹ ở đây rồi k sao đâu con…mẹ đây mà,có mẹ đây rồi …
Thục Anh lấp sau lưng mẹ đi lủi thủi…Hạnh liền hỏi
-Cô ơi đây là bác sỹ Thục Anh đúng k ah
-Đúng rồi nhưng giờ k còn là bác sỹ nữa…vì sốc chuyện nào đó mà con bé giờ cứ lơ mơ k dc bình thường…cô đi nhé
-Dạ Vâng
Hạnh nhìn theo Thục Anh mà thấy thương cảm,Thục Anh quay lại nhìn Hạnh rồi cười một cái khiến cô sởn gai ốc…
Hạnh sau khi tan làm cô dắt chiếc xe máy đi ra…trên đường đi trời đổ cơn mưa…6 tháng qua kể từ ngày cô ra viện thì Thái đi công tác suốt ngày ,anh ấy cũng rất ít khi nói chuyện với cô ,đặc biệt là 6 tháng qua anh ta k đòi hỏi cô chuyện chăn gối…Hạnh cứ sống trong căn nhà rộng lớn đó như một cái bóng…
Trở về nhà cô vừa đi vào nhà xe thì thấy hai cô gái đi ra khỏi nhà,cả hai đều mặc vest đen…
Hạnh đi vào trong thì cô giúp việc nói
-Cậu ấy về rồi đấy
-Vâng
-Sao lại vâng nhạt thế,cậu ấy đi hơn hai tháng rồi về phải vun đắp tình cảm chứ
-Cháu đang định xin ra ngoài sống…ở đây cũng k để làm gì cô ạ…
-Đừng có dại mà xin ra ngoài,nghe cô đi …phụ nữ khéo chút k mất gì…
Hạnh thở dài bước vào thang máy đi xuống dưới phòng,vừa mở cửa thấy Thái đang đứng ngắm cá với nhìn những hạt mưa đang rơi xuống …
Nghe tiếng cạch cửa Thái quay lại mỉm cười nhẹ
-Về rồi sao?
-Vâng…
Hạnh đi vào trong thay đồ Thái đi theo rồi dơ ra trước mặt Hạnh một chiếc nhẫn kim cương
-Quà cho em
-Vâng
Hạnh quay đi thay áo,Thái nói khẽ
-Em k vui
-Đâu có em vẫn bình thường
-Thậm chí em còn k nhìn vào chiếc nhẫn
-Lần nào đi công tác về anh cũng tặng nhẫn nên em thấy k có gì lạ
-Vậy em thích gì có thể nói với anh…
-Em muốn ra ngoài sống…
-Em chính xác đang giận anh rồi…đợt này anh có nhiều việc quá giờ anh xong rồi anh sẽ đưa em đi chơi…đi bất cứ đâu em muốn…
Thái khẽ hôn vào tai Hạnh nhưng rồi lại buông và k hề có ý muốn gần gũi sau 2 tháng xa cách…
-Anh giữ em lại để làm gì khi mà kể cả tì.n.h d.ụ.c anh cũng k ngó tới
-Anh chưa sẵn sàng để có thể làm chuyện đó với em sau tất cả …
-Tất cả gì…
Thái định nói sau khi biết chuyện cô bị cưỡng hiếp nhưng anh ta nhanh chóng ngăn được lời nói này…
-Anh xin lỗi…
Thái quay đi rồi đi ra ngoài anh ta ôm đầu đầy vẻ mệt mỏi…còn Hạnh ngổn ngang với suy nghĩ về lời nói của Thái…
Điện thoại của Thái reo lên là thư kí Kim
“ Tìm thấy kẻ làm thợ xây năm đó rồi ạ”
Ánh mắt Thái đầy vẻ sát khí ,anh ta ngay lập tức đi ra khỏi nhà…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!