Hai người nắm tay suốt quãng đường về khách sạn, lên xe xuống xe cũng không buông, đến tận khi ba Tưởng Nghiêu trông thấy trêu chọc: “Không nỡ xa nhau thế à?”
Doãn Triệt thử giật ra nhưng Tưởng Nghiêu nắm chặt cứng, không cho cậu trốn.
“Đúng vậy, con không xa cậu ấy được.” Tưởng Nghiêu nhận thẻ phòng từ tay lễ tân: “Ba, bọn con đi trước đây, không có việc gì thì đừng làm phiền.”
Tưởng Thiếu Diễm bật cười: “Anh bạn nhỏ, muốn đến phòng bọn chú nghe chuyện hồi nhỏ của thằng nhóc xấu xa này không?”
Doãn Triệt tỏ vẻ hiếu kỳ, nhưng Tưởng Nghiêu nhanh nhảu kéo cậu vào thang máy, nhấn nút đóng cửa liên xoành xoạch.
“Bố với ba tôi chỉ ở với bọn mình một đêm, mai bọn mình đi tập hợp với tụi Chương Khả, bố tôi ba tôi có lịch trình khác, bọn mình tự chơi, không cần quan tâm họ.”
Doãn Triệt: “Như thế không hay lắm nhỉ, hai chú cố ý tới gặp tôi mà.”
Tưởng Nghiêu: “Không phải cố ý đâu, ba tôi cũng muốn tìm chỗ nghỉ phép, bố tôi đi cùng ba, tiện thể gặp cậu thôi.”
Doãn Triệt: “Bố cậu tốt với ba cậu thật.”
Tưởng Nghiêu: “Tôi sẽ tốt với cậu hơn.”
Doãn Triệt: “Trông trẻ quá, chỉ giống hai ba mươi tuổi.”
Tưởng Nghiêu: “…!Vốn dĩ cũng không già, sinh ra tôi sớm lắm.”
Doãn Triệt: “Bố cậu…”
“Dừng!” Tưởng Nghiêu nói: “Đã một tháng bọn mình không gặp, cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Doãn Triệt ngẫm nghĩ, lắc đầu.
Thang máy “ting” mở ra, Tưởng Nghiêu đẩy vali đến cửa phòng, dùng mật khẩu mở khóa, đẩy cửa vào trong: “À, không có gì muốn hỏi tôi, nhưng có rất nhiều câu hỏi liên quan đến bố tôi.”
Doãn Triệt phì cười: “Sao mà ghen với cả bố cậu vậy.”
Tưởng Nghiêu quẳng bay vali, dùng sức kéo cậu vào lòng: “Alpha bọn tôi đều thế đấy cục cưng.”
Doãn Triệt vuốt v e khuôn mặt hắn: “Cậu giống bố cậu thật.”
Tưởng Nghiêu nhướng mày: “Lại nữa?”
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy khi nhìn bố cậu, dường như có thể thấy trước dáng vẻ mười mấy năm sau của cậu.”
Trút bỏ hoàn toàn nét non nớt, đường nét trở nên rắn rỏi, vẻ ngoài ngày càng trưởng thành anh tuấn, khí chất ngày càng chín chắn có trách nhiệm, chỉ tưởng tượng chút thôi cậu đã cảm thấy…
“Rung động à?” Tưởng Nghiêu chậm rãi cúi đầu: “Tôi của mười mấy năm sau có cậu của mười mấy năm sau thích, tôi bây giờ cần gấp cậu bây giờ thích…”
Âm cuối biến mất khi đôi môi chạm nhau.
Pheromone alpha xa cách đã lâu ập đến, pheromone omega nóng lòng trào lên đón nhận.
Doãn Triệt nghe thấy tiếng th ở dốc kiềm chế nhưng vẫn rõ ràng của Tưởng Nghiêu, cũng nghe thấy mình không nhịn được bật ra tiếng rên khẽ.
“Nhớ tôi không?” Tưởng Nghiêu hỏi cậu.
Cậu thừa cơ rụt lưỡi về, gật đầu.
Bàn tay ôm eo cậu của Tưởng Nghiêu lướt xuống, nhìn cậu chăm chú: “Muốn không?”
Doãn Triệt mím môi ôm cổ Tưởng Nghiêu, khẽ nhóm chân ghé vào tai hắn…
“Sao hai đứa không thèm đóng…!Ấy, làm phiền rồi.”
Tưởng Nghiêu che kín bé thỏ vừa rúc vội vào lòng mình, ngoảnh đầu: “Ba, ba làm cậu ấy giật mình rồi.”
“Giật mình à? Không phải chứ, ba thấy thằng bé bạo dạn lắm mà, cửa mở toang hoang đã dám ôm ấp.” Tưởng Thiếu Diễm tựa khung cửa, cười nghiền ngẫm: “Anh bạn nhỏ, không ngờ trông cháu thờ ơ mà lúc riêng tư chủ động bám người nhỉ?”
Tai Doãn Triệt đỏ như nhỏ máu, bối rối khảy áo Tưởng Nghiêu, bật ra một câu: “Cháu xin lỗi, để chú chê cười ạ…”
Tưởng Thiếu Diễm xua tay: “Chú đùa thôi, thế này đã là gì, lúc chú với bố nó mới yêu nhau còn không biết xấu hổ hơn cơ.”
Tưởng Nghiêu: “Bây giờ ba với bố cũng…”
Tưởng Thiếu Diễm: “Hửm?”
Tưởng Nghiêu: “…!Không có gì.
Ba có việc gì không? Không thì con đóng cửa.”
“Có chứ, Tiểu Nhu ầm ĩ đòi ngủ phòng hai đứa nghe chuyện tình yêu của hai đứa, con đưa nó sang đây đi.”
“Á…!Thôi được.” Tuy hơi không muốn nhưng dù sao Tưởng Nghiêu cũng là tên cuồng em gái, hắn luôn đồng ý đòi hỏi của Uông Tiểu Nhu.
“Thiệt thòi cho cậu rồi Triệt Triệt, mai là em tôi đi với ba tôi bố tôi, cậu nhịn một đêm, tối mai bọn mình lại…!Khụ!”
Doãn Triệt đấm mạnh ngực hắn, rít hai chữ qua kẽ răng: “CÂM MỒM.”
Tưởng Thiếu Diễm vui hết sức: “Cuối cùng cũng có người trị được con ngoài ba, thảo nào vừa gặp cháu chú đã cảm thấy hợp, xem ra là định mệnh.”
Hai người sắp xếp vali xong xuôi bèn sang phòng bên cạnh, Uông Tiểu Nhu thấy anh mình thì bám rịt không chịu buông.
Mười hai mười ba tuổi là độ tuổi mới hiểu biết về tình yêu, vừa ngây ngô vừa ngưỡng mộ, nằng nặc đòi hóng hớt những điều nhỏ nhặt trong tình yêu của họ.
Tưởng Nghiêu dẫn cô bé về phòng, Doãn Triệt đi theo hắn, bỗng nhiên bị gọi lại: “Tiểu Triệt ở lại đi.”
Tưởng Nghiêu xoay phắt người, khẩn trương cao độ: “Ba muốn làm gì?”
“Nói chuyện vẩn vơ thôi, con cũng gặp bố mẹ người ta mấy lần rồi, còn ba mới gặp cậu nhóc với thân phận phụ huynh lần đầu đấy.”
“Sao ba biết con gặp mấy lần rồi??”
“Nói nhảm, mấy lần trước con ăn mặc nghiêm chỉnh xách theo một đống đồ bảo vệ sức khỏe ra ngoài, không thể nào đi làm nhân viên tiếp thị được đúng không?”
“…”
Uông Triết cười nói: “Con đừng lo, thật sự chỉ nói chuyện thôi, một lát là cho thằng bé về.”
Có bố ở đây nên Tưởng Nghiêu yên tâm phần nào, kéo Uông Tiểu Nhu đi một bước ngoái đầu ba lần, dặn đi dặn lại: “Ba à, từ trước đến nay con chưa xin ba điều gì, nhưng lần này con xin ba đừng nói linh tinh.”
Tưởng Thiếu Diễm trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm, dù sao con cũng là con ba sinh ra.”
Tưởng Nghiêu vô cùng cảm động: “Lớn thế này lần đầu tiên con cảm thấy câu này là thật.”
Đóng cửa, trong phòng chỉ còn ba người.
Tưởng Thiếu Diễm ngồi xuống giường, cất tiếng: “Anh bạn nhỏ, chú nói cháu nghe, thằng con chú hồi mầm non thích tám omega…”
Doãn Triệt phì cười: “Cháu biết.”
Tưởng Thiếu Diễm nhướng mày: “Ồ? Cháu biết chuyện này à, vậy cháu có biết hồi cấp hai nó…”
Doãn Triệt nghe mãi nghe mãi, nụ cười dần tắt, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Tưởng Thiếu Diễm kể một mạch từ hồi con mình đi nhà trẻ đến trước lúc chuyển trường năm lớp 11, thế nên khi Uông Triết đưa nước ấm thì tu ừng ực hết sạch.
“Trên đây là toàn bộ lịch sử tình trường của nó.”
Doãn Triệt nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn Tưởng ở phòng bên: Quả nhiên ba mình vẫn yêu mình, trước đây mình không nên nghĩ xấu cho ba, xin sám hối..