Trên cành trúc, ánh trăng trắng bạc chiếu xuống mặt đường nhựa.
Minh Vọng lên xe, vòng tay thắt dây an toàn cho Hứa Nguyện, anh quay lại xe bật điều hòa, lấy ra chai nước đưa cho cô.
Hứa Nguyện ngồi dậy, chai nước tuột tay rơi xuống, quay đầu nhìn Minh Vọng với vẻ mặt vô tội.
Mỉm cười bất đắc dĩ, anh vặn nắp chai nước rồi đưa qua cho cô, sau đó anh uống một hơi cạn sạch phần còn lại.
Hứa Nguyện yên lặng nghiêng người nhìn anh uống nước, ánh mắt lướt từ nét mặt tuấn tú của anh xuống tới yết hầu nhạy cảm.
Minh Vọng uống nước xong, lông mày giãn ra, quay sang thấy cô đang nhìn mình, giơ tay xoa má cô, “Em nhìn anh như vậy làm gì?”
“Minh Vọng.”
“Ừm?”
“Em cảm thấy rất hạnh phúc.”
Câu nói không đầu không cuối, nhưng Minh Vọng vẫn cười, “Một lát nữa em sẽ còn hạnh phúc hơn thế này.”
Nói xong, anh phóng xe ra đường lớn.
Hứa Nguyện hiểu câu nói của anh, chỉ im lặng mỉm cười, nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
Buổi tối không có xe, Minh Vọng đi rất nhanh.
Chưa đầy nửa giờ, cả hai đã trở lại khu chung cư cao cấp.
Mọi việc bắt đầu ngay từ trong thang máy.
Sau khi uống chút rượu, Minh Vọng không sao, nhưng Hứa Nguyện lại bị men rượu thổi bùng lên dục vọng.
Cô ôm anh, quýnh quáng hôn, thậm chí bàn tay còn đụng chạm khắp cơ thể anh.
Lên đến tầng, Minh Vọng đành phải ôm cô ra khỏi thang máy.
Khi đang bấm cửa, cô lại cúi người, mềm mại khẽ gọi tên anh.
Minh Vọng dừng tay, nhìn cô chăm chú.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng nhuốm chút ánh sáng, đôi gò má ửng hồng dịu dàng, đôi mắt hoa đào đầy mê hoặc, tay cô nấn ná trên cơ bụng anh, từng chút một kéo áo anh ra, áp người vào người anh.
Minh Vọng không kìm lòng được, ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn cô.
Hứa Nguyện nhiệt tình đáp lại, chiếm thể chủ động, đưa đầu lưỡi nghênh đón anh.
Nụ hôn bị cô làm cho trở nên gấp gáp và mạnh mẽ, mấy phút sau Minh Vọng có chút khó thở, đành phải kéo cô ra.
Nhưng cô dường như muốn khảm chặt vào người anh, vài giây sau lại áp sát.
Tay cô lại càng táo bạo hơn, không cởi được thắt lưng, cô trực tiếp kéo khóa.
Mồ hôi ẩm ướt gò má.
Minh Vọng ôm lấy cô, nghiêng đầu nôn nóng, sự nhiệt tình phản công sau cơn say của cô mãnh liệt mê hoặc anh.
Không ngờ sau khi uống rượu cô lại trở nên như thế này, tương lai nhất định không được để cô uống rượu mà không có anh.
Anh bế cô lên và hôn cô.
Nhưng dù sao vẫn còn ở bên ngoài…
Anh ôm chặt lấy cô, quay đầu quét khuôn mặt trước ổ khóa thông minh.
Hứa Nguyện ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng liếm môi anh.
Minh Vọng nghiêng người hôn cô một cái, quét mấu mắt một lần nữa, cửa vừa mở ra liền ôm cô đi vào, đèn ở hành lang nhẹ nhàng bật sáng.
Cánh cửa phía sau tự động đóng lại.
Đêm khuya chỉ mới bắt đầu.
Từ cửa chính một đường đi vào, địa điểm thay đổi hết lần này đến lần khác, cuối cùng đi đến giường ngủ.
…
Lúc nằm trên giường, Hứa Nguyện cảm thấy mình như con cá sắp chết, toàn thân thiếu nước, cổ họng bỏng rát.
Người đàn ông đi vào phòng khách, thản nhiên khoác áo ngủ, quay lại với một chai nước khoáng, vòng tay đỡ cô dậy uống nước.
Sau khi uống nước, cô lấy lại được chút sức lực, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang uống nốt chỗ nước còn lại.
Sau khi được thỏa mãn, ngay cả những sợi tóc cũng lộ ra một cảm giác gợi cảm mạnh mẽ.
“Ngôi sao nữ tối nay…cũng được đối xử như vậy à?” Cô đột ngột hỏi.
Câu hỏi không đầu không đuôi, lại có chút xâm phạm riêng tư của anh.
Ném chai nước xuống chiếc ghế sô pha đơn, anh cong môi ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêm túc nói: “Cô ấy không may mắn như vậy.”
Anh không phải lãng tử sao? Lời này hình như không đúng.
Hứa Nguyện nhìn anh, nhíu mày.
Thấy cô không tin, anh nghiêng người về phía cô, chống đầu nhìn, “Cô ấy là tiểu hoa đán nổi tiếng khoảng hai năm nay, trước đó cô ấy chỉ là một hot girl mạng. Lần đầu nhìn thấy là khi cô ấy đang chật vật thấp giọng cầu xin một nhà sản xuất.”
Mặc dù đang cầu sự giúp đỡ, nhưng cô ấy lại tràn đầy thái độ lạnh lùng không hèn mọn, lúc này, Minh Vọng chợt nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc, trong lòng nhất thời rung động.
“Cô ấy là một người liều mạng để nổi tiếng, anh liền cho cô ta một cơ hội, sau đó cô ấy ở hẳn tại Bắc Kinh, có lẽ mới trở về Nam Thành gần đây.” Minh Vọng đem đoạn quá khứ không quan trọng này kể rõ ràng chi tiết.
Hứa Nguyện nhịn không được, “Ý em là… anh không có chạm vào cô ấy sao?”
“Em cho rằng anh là người đàn ông trong đầu chỉ có mỗi sex sao?” Anh đứng dậy xuống giường, đứng bên cạnh nhìn cô cười nghịch ngợm.
Ngả người về phía sau, Hứa Nguyện muốn chạy trốn, lại bị anh kéo lại.
Nửa đêm, Hứa Nguyện nằm trên giường, toàn thân đau nhức yếu ớt.
Cuối cùng, cô được Minh Vọng ôm vào phòng tắm, dây dưa thêm một lúc.
Khi lên giường, cô liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Sấy khô tóc cho cô, đắp chăn ngay ngắn, Minh Vọng dựa vào đầu giường châm một điếu thuốc.
Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, anh nhìn xuống người đang ngủ say bên cạnh mình.
Anh đưa tay âu yếm vuốt tóc cô.
Hút xong điếu thuốc, anh ôm người bên cạnh rồi chìm vào giấc ngủ một cách yên bình.
Sáng hôm sau, Hứa Nguyện tỉnh dậy trước.
Minh Vọng vẫn đang ngủ ngon lành, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh hiền lành, rất ngoan ngoãn.
Mấy chục phút sau, cô ngồi dậy, lưng đau nhức. Chăn bông cũng bị kéo xuống.
Trên da thịt lộ ra của Minh Vọng cũng có vài vết thương, cô cúi đầu nhìn chính mình, đúng là thân thể ít dấu vết hơn so với lần trước.
Cô quay sang nhìn người đàn ông.
Không nghĩ tới mình cũng là một con “chó,” cô dùng đầu ngón tay chạm vào vết răng trên vai anh.
Kí ức ùa về, cảnh tượng tối hôm qua lần lượt hiện lên trong đầu cô, cô cười tủm tỉm, đắp chăn lại cho anh rồi đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, một bóng người đi tới cửa, “Em dậy sớm vậy.” Anh vừa mới dậy, thanh âm khàn khàn.
“Vâng.” Hứa Nguyện lấy máy sấy tóc ra.
Minh Vọng đứng rửa mặt bên cạnh cô.
Cô tựa người, im lặng nhìn anh.
Anh rửa mặt xong đi tới, ôm cô, ấn cô vào bồn rửa mặt, trêu chọc: “Hứa Tiểu Nguyện, đêm qua em rất mãnh liệt đó.”
Hứa Nguyện ngả người ra sau, quay mặt đi, hai má ửng hồng nhàn nhạt.
Anh cúi đầu, “Anh phải lấy lại một ít.” Nụ hôn theo đó mà rơi xuống.
Một lúc sau, có tiếng động mờ ám trong phòng tắm.
Áo ngủ trên thân trên của hai người cũng xộc xệch.
Hứa Nguyện ôm chặt lấy người đàn ông, nhắm mắt áp vào cổ anh, mái tóc ngắn khẽ lay.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã lên cao, những sợi nắng rơi qua cửa sổ và len qua các khe hở trên rèm cửa.
Xung quanh không có ai, cô đứng dậy tắm rửa, vào phòng thay đồ tìm váy mặc vào.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, phòng khách cũng yên tĩnh, cầm điện thoại lên kiểm tra, đã gần mười một giờ sáng.
Trong điện thoại có tin nhắn của anh: 【 Bữa sáng bày sẵn trên bàn, em dậy sớm thì uống chút cháo, dậy muộn thì ăn đồ trong lồng hấp. 】
Hứa Nguyện đi vào phòng bếp, rót một ly nước uống, sau đó đi đến mở lồng hấp.
Hai món rau và một món mặn, màu sắc hấp dẫn.
Cô bưng bát đĩa ra, xới một chén cơm trắng.
Sau khi bày thức ăn, cô chụp ảnh gửi cho Minh Vọng rồi bắt đầu ăn.
Buổi chiều, Trương Dũng mang hợp đồng đến cho cô, Hứa Nguyện ký xong, Trương Dũng để lại một bản cho cô giữ, còn mình mang đi một bản.
Sau đó là chờ cơ sở đào tạo kia di dời.
Ngày từng ngày trôi qua.
Dụng cụ và thiết bị của Hứa Nguyện lần lượt được gửi từ Tân Thị sang.
Cô tạm gửi ở chỗ Trần Thiến Thiến, thỉnh thoảng khi có thời gian sẽ đến cơ sở đào tạo xem xét.
Tháng 9, cơ sở đào tạo đã được di dời hoàn toàn.
Hứa Nguyện bắt tay vào công việc trang trí, Minh Vọng giúp cô tìm thợ và vật liệu trang trí.
Trụ sở chính của Manor đã cử hai đại sứ hỗ trợ cửa hàng đến tư vấn về thiết kế, đồng thời cung cấp tài liệu về các gói tài chính.
Sau cả ngày bận rộn, buổi tối cô sẽ ở lại biệt thự Lâu Hồ.
So với trước đây vài ngày mới có thể gặp nhau một lần, thời gian này hai người lại có thể mỗi ngày ăn tối và qua đêm cùng nhau.
Thấy cô quá bận rộn, Minh Vọng thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ bất cứ việc gì có thể, thậm chí còn làm tài xế đến đón cô sau giờ làm việc, nhưng giữa hai người chỉ có thể sờ mà không thể ăn.
Thỉnh thoảng anh cũng muốn quấn lấy cô, nhưng chỉ được đoạn dạo đầu thì cô đã ngủ thiếp đi.
Những ngày bận rộn kéo dài cho đến tháng Mười.
Câu lạc bộ chăm sóc sức khỏe và sắc đẹp ở quảng trường Lâu Hồ đã chính thức được cải tạo, Trần Thiến Thiến còn điều một nhóm chuyên gia làm đẹp và kỹ thuật viên từ cửa hàng ở Uông Giang đến giúp cô.
Hầu hết các chuyên gia làm đẹp đều là người sống trong khu vực.
Lâm Hiểu là người đủ chuyên môn và kinh nghiệm, được bố trí làm quản lý.
Sau khi dụng cụ, giường thẩm mỹ, sản phẩm và nhân viên thẩm mỹ đã được chuẩn bị xong xuôi, Câu lạc bộ sức khỏe Lâu Hồ chính thức khai trương.
Tiểu Triệu và Trần Thiến Thiến cũng tới giúp cô.
Hàng loạt hoạt động như khai trương cửa hàng mới, khuyến mãi, giảm giá, trải nghiệm dịch vụ cũng được triển khai, nhiều khách hàng từ khu vực Giang Bắc Lâu Hồ đã tìm đến đây, thu hút thêm nhiều khách hàng mới.
Hứa Nguyện bận rộn đến cuối tháng. Minh Vọng đành phải sống như hoà thượng.
Chị Lâm rất quan tâm đến Hứa Nguyện, ngày nào cũng nhờ người đưa cơm đến cho cô.
Mẹ Hứa mỗi ngày cũng dẫn theo vài người bạn già đến cửa hàng trải nghiệm và làm thẻ thành viên.
Sau đó đợi Hứa Nguyện tan sở, hai mẹ con cùng nhau trở về khu phố cổ.
Vì chuyện này, Minh Vọng đã gần nửa tháng không gặp được cô.
Vào tháng 11, câu lạc bộ bắt đầu từ từ đi vào quỹ đạo, các chuyên gia thẩm mỹ và đại lý mới lần lượt gia nhập, Lâm Hiểu cũng sắp xếp mọi thứ trong cửa hàng một cách hợp lý và ổn thỏa.
Hứa Nguyện về cơ bản không phải lo lắng về sự vận hành của câu lạc bộ.
Cô chịu trách nhiệm đào tạo kiến thức cho các đại lý mới, nâng cấp sản phẩm và thiết bị, phân phối tiền thưởng cho các nhân viên làm đẹp tại cửa hàng, v.v.
Mẹ Hứa lúc này cũng học lái xe điện, vì vậy Hứa Nguyện mua cho bà một chiếc để tiện việc đi lại.
Một ngày hiếm hoi cửa hàng không có việc gì quan trọng, Hứa Nguyện tan sở sớm, trở về biệt thự Lâu Hồ.
Nhưng vừa vào cổng, cô liền gặp một ông lão.
Trong nháy mắt, Hứa Nguyện cảm nhận được cảm giác sắc bén áp bách. Trên người ông cụ toả ra khí chất uy nghiêm khiến người đối diện phải dè chừng,
Hứa Nguyện ổn định tâm tình, vuốt tóc, lui về phía sau, “Xin lỗi, tôi đi nhầm đường.”
“Đứng lại đó.” Cám giác cường thế không thể bỏ qua.
Hứa Nguyện đành phải dừng lại.
Ông cụ chắp tay sau lưng từng bước đi tới, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua người cô, bầu không khí trong nháy mắt ngột ngạt đến cực điểm, dường như không thở nổi.
Vài giây sau, hơi ấm áp sát sau lưng Hứa Nguyện, một đôi tay to giữ lấy bờ vai cô.
Hứa Nguyện bị anh ôm vào lòng.
“Ông nội.” Một thanh âm trầm thấp vang lên, phá vỡ áp lực giữa hai người.
Ông cụ Minh dừng lại, nhìn Minh Vọng đang che hở Hứa Nguyện, liền hừ một tiếng, quay người đi về phía biệt thự, “Hai đứa vào nhà đi.”
Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn Minh Vọng.
Anh vỗ vai cô trấn an: “Không sao đâu, mọi chuyện để anh lo.” Anh kéo cô vào nhà.
Thay giày xong, hai người vào phòng khách, ông cụ Minh ngồi chờ trên sô pha, dõi theo nhất cử nhất động của họ.
Chị Lâm cũng không dám nói nhiều, dè dặt hơn so với thường ngày. chỉ pha trà mang đến cho ba người.
Ông cụ Minh không nói lời nào, chậm rãi uống một ngụm trà.
Lần đầu tiên Hứa Nguyện cảm thấy tim đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Minh Vọng ngược lại, vẫn điềm đạm ngồi bên cạnh cô, bàn tay dưới gầm bàn lặng lẽ trấn an cô.
Căn phòng khách rộng lớn chìm trong im lặng.
Người phá vỡ sự im lặng chết chóc là một người đàn ông mặc Âu phục, anh ta bước vào đưa cho ông lão một tập tài liệu rồi lặng lẽ đứng sau lưng theo dõi sự việc.
Ông lão đặt tách trà trên tay xuống, cầm lấy thông tin, lật xem.
Âm thanh của giấy được khuếch đại trong căn phòng yên tĩnh.
Vài phút sau, ông cụ Minh đặt văn kiện trong tay xuống, giương đôi mắt sắc bén liếc Hứa Nguyện một cái.
Nhìn vài giây, ông ta quay sang Minh Vọng, nhàn nhạt nói: “Chia tay đi, cô ta không giúp được gì cho sự nghiệp của con đâu.”
Minh Vọng đặt tách trà lên bàn, ngước mắt nhìn ông cụ, “Chẳng lẽ ông cho rằng con cần phải dựa vào phụ nữ mới có thể thăng tiến sao?”
“Đây không phải chuyện của cá nhân con mà là chuyện tương lai của gia tộc.”
Ông ta nhìn Hứa Nguyện nói, “Toàn bộ gia tộc sau này sẽ còn rất nhiếu khó khăn phải vượt qua, cô ta căn bản không thể giúp gì cho con, thậm chí còn kéo chân sự nghiệp của con.”
Hứa Nguyện rũ mắt, im lặng.
Người đàn ông ở bên cạnh cô khẽ mỉm cười: “Nếu đã như vậy, hay là để con rời khỏi tập đoàn Minh thị là được.”
Hai người còn lại đồng thời ngẩng đầu nhìn Minh Vọng, một người kinh ngạc, một người âm thầm phẫn nộ.
Anh vẫn rất lãnh đạm.
Ông cụ Minh tin rằng, đứa cháu mình nói được làm được.
Hệ thống AI mà anh đang làm bây giờ không thuộc tập đoàn Minh Thị, mà là của công ty công nghệ K&U thuộc sở hữu riêng của anh.
Ông cụ Minh nhìn Hứa Nguyện, lần đầu tiên nhìn thấy cô, ông ta đã biết cô là người thấu tình đạt lý, nếu tiếp tục ở bên cạnh Minh Vọng, nhất định cô sẽ hiểu những khó khăn mà Minh Vọng phải đối mặt.
Hứa Nguyện đương nhiên biết, nhưng cô nghĩ, nếu Minh Vọng không buông tay thì cô cũng không buông tay.
Cho dù sau này sẽ chịu tổn thương, nhưng cô sẽ chỉ chia tay nếu anh là người nói ra trước.
Hứa Nguyện tránh tầm mắt của ông cụ Minh.
Ông lão cầm một văn kiện từ trợ lý đưa tới trước mặt Hứa Nguyện, “Đây là 2% cổ phần của khách sạn Ngôi Sao thuộc tập đoàn Minh Thị, nếu cô đồng ý chia tay, mỗi năm cô sẽ được chia lợi nhuận từ 10 đến 20 triệu tệ.”
Nói xong, ông ta nhìn Hứa Nguyện, cầm tách trà lên, hài lòng nhấp một ngụm.
Trước đây ông ta không thèm để ý đến các mối quan hệ tình cảm của Minh Vọng, nhưng lần này ông Ôn, một người trong giới chính trị, đích thân đến nói về việc kết thông gia với nhà họ Minh.
Hứa Nguyện cũng không đọc tài liệu, cảm thấy chuyện này giống như trong một bộ phim hào môn thế gia trên truyền hình.
Nếu cô không thực sự yêu Minh Vọng, nhất định cô sẽ chấp nhận, cầm cổ phần này và sống cuộc sống của một phú bà.
Nhưng mà
Ai bảo Minh Vọng tốt như vậy, nhiều năm trôi qua, anh là người duy nhất cô thích, trải qua nhiều biến cố mới có thể ở bên nhau.
Chuyện này còn giá trị hơn bất cứ thứ gì.
Cô quay đầu nhìn Minh Vọng.
Minh Vọng vòng hai tay ra sau ôm lấy cô, nhìn ông cụ Minh, cười nhẹ.
Ông cụ Minh cũng không kìm được sắc mặt, trừng mắt nhìn hai người trẻ tuổi: “Tôi nhất định không cho phép cô làm dâu nhà họ Minh.”
Cháu gái nhà họ Ôn rất tốt, từ nhỏ hai gia tộc đã thân thiết, hiện còn đang làm việc trong chính quyền thành phố, như vậy mới xứng làm con dâu nhà họ Minh.
Minh Vọng không đi tiễn ông nội, anh vỗ vỗ lưng người trong lòng, “Đừng nghe ông ấy nói, cuộc sống của anh là do anh làm chủ.”
Hứa Nguyện tin tưởng, “Ông nội anh đã chọn được đối tượng cho anh rồi đúng không?”
“Gia tộc danh tiếng nào mà ông ấy không thích.” Minh Vọng hừ một tiếng.
Nhưng trong lòng anh hiểu, có lẽ gần đây ông nội anh đã gặp Ôn Nhã, thậm chí đã trò chuyện ông cụ nhà họ Ôn.
Anh cúi đầu nhìn cô, “Em không bận sao?”
Hứa Nguyện gật đầu, “Không bận lắm.”
Minh Vọng thở dài, “Cũng chỉ có lúc rảnh mới nhớ tới gặp anh.”
“Không có.” Hứa Nguyện phản bác yếu ớt
Hôn một cái, Minh Vọng buông cô ra, trêu đùa hỏi: “Vừa rồi sao không nhận cổ phần kia?”
Hứa Nguyện lùi lại một chút, liếc nhìn anh.
Anh vẫn tươi cười: “Anh biết trong lòng em có anh, coi như tha lỗi cho sự thờ ơ của em mấy ngày nay.”
Nghe đến đây, Hứa Nguyện cảm thấy áy náy và ấm ức trong lòng, không kìm được cúi người nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
Nhưng anh đột nhiên phì cười, “Vừa rồi em nên nhận lời ông nội, chúng ta ngoài mặt xem như đã cắt đứt, sau đó có thể lén lút qua lại.” Anh khẽ gõ đầu cô, “Có tiền rồi, em vẫn tiếp tục ở bên anh, đưa tiền cho anh đầu tư, sau này chắc chắn sẽ thành phú bà.”
Hứa Nguyện buồn cười: “Vậy lần sau ông nội tìm, em sẽ làm theo lời anh.”
Minh Vọng đồng ý, còn khen cô thông minh.
Nếu nghe được điều này, ông nội anh chắc sẽ tức đến hộc máu.