Chương 23
Nguyễn Chỉ Âm cau mày hơi bất ngờ, bởi vì cô đã rà sót lại toàn bộ kí ức hồi trung học, cũng không thể nhớ ra Trình Việt Lâm đã thân thiết với bạn học nữ nào. Với cái tính xấu hoắt kia của anh, cả ngày chỉ có mỗi Tiền Phạn chơi cùng, nhưng Nguyễn Chỉ Âm càng không cho rằng anh có thể cùng với Tiền Phạn có cái gì đó ” ám mụi” gu của hai người tuyệt đối bình thường.
Nếu Trình Việt Lâm không thể quên được mối tình đầu thì tại sao lại phải đồng ý kết hôn giả với cô để gánh trên lưng xiềng xích của hôn sự này ?
Cô kinh ngạc mãi không thôi, thử thăm dò nói :
” Cho nên mối tình đầu của anh là…… “
“Cũng đã kết hôn .”
Trình Việt Lâm hờ hững lên tiếng, sau đó lấy vòng tay trên tay Nguyễn Chỉ Âm đặt lại vị trí cũ.
Nguyễn Chỉ Âm thấy thế, nghĩ đến dáng vẻ của anh lúc còn ở phòng khách, thở dài nói :
” Vậy anhh… Bảo trọng. “
Trình Việt Lâm không biết có đang quan tâm hay không, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn cô :
” Bảo trọng? Vậy em nói xem, tôi còn cơ hội không?”
Nguyễn Chỉ Âm mím môi, vẫn nghĩ là nên khuyên anh không cần quá cố chấp lập mưu giù đó chen chân vào tình cảm vợ chồng người ta.
” Thật ra thì….. “
Vừa mở miệng, vẻ mặt của người đàn ông giống như tối hơn, lời tới bên miệng rồi lại bị rẽ hướng.
” Tôi nghe nói bây giờ tỷ lệ ly hôn rất cao, anh cũng đừng quá nản lòng.”
Trình Việt Lâm mới vừa cô đơn hút thuốc ở phòng khách, lúc này cô thật sự không đành lòng đả kích thêm. Nghĩ thầm vẫn là nên dùng đạo lý từ từ khuyên nhủ thôi.
“Nhưng tình đầu này của tôi e là không ly hôn được.”
Ánh mắt thâm trầm của Trình Việt Lâm nhìn cô, cảm xúc giấu trong đáy mắt, thoáng cái làm cho Nguyễn Chỉ Âm nhớ đến dáng vẻ suy sụp vừa rồi của anh, tiện thể nói:
” Bất kể việc gì cũng không có tuyệt đối, Đàm Tuấn và Mai Sênh là đôi vợ chồng kiểu mẫu trong giới giải trí, sau cùng cũng ly hôn đó thôi. Qua vài năm cả hai đều kết hôn với tình đầu của mình.”
” Chẳng qua người ta đang trong trạng thái đã kết hôn, anh vẫn là đừng nên chen chân vào. Nếu ngày nào đó cô ấy ly hôn rồi, anh cũng độc thân, thì tất cả đều có thể.”
Nhưng ngay sau đó anh lại nói:
”Nhưng mà tôi vẫn cho rằng, chuyện cô ấy ly hôn là không có khả năng,”
Nguyễn Chỉ Âm cho rằngTrình Việt Lâm đang muốn nói rằng tình cảm vợ chồng của tình đầu rất tốt, nên mấp máy môi chỉ có thể dùng hai câu cổ vũ anh :
” Tốt xấu gì anh cũng có không ít ưu thế hơn người khác, đừng quá tự ti.”
“Hửm? Ưu thế gì?”
“Dáng vẻ đẹp trai nè, thật ra phụ nữ đều rất yêu thích đàn ông đẹp. Thường có câu từ tiết kiệm lên xa hoa thì dễ, chứ từ xa hoa xuống tiết kiệm khó lắm. Trước kia cả ngày trông thấy anh, một lúc nào đó . ….cũng sẽ không tránh khỏi so sánh một chút, mà có ai hơn anh được chứ?”
Bỏ qua tính tình cao ngạo và khó chiều thì Trình Việt Lâm quả thật có một khuôn mặt tuấn tú nổi bật.
Cho dù cái tính xấu như chó kia của anh mọi người đều biết, nhưng đến lễ tình nhân cũng nhận được không ít thư tình giấu mặt.
Có bạn còn không dám tự tay tặng, thường xuyên nhờ cô mang tặng dùm. Mới đầu tâm tình anh cũng coi như ổn, sau này mấy lá thư tình đều bị anh lạnh lùng từ chối hết.
Nguyễn Chỉ Âm nói xong, trong lòng thầm giải thích với vị tình đầu kia, cô cũng không có ý trông mặt đặt tên gì đối phương đâu.
Mà nếu như cô nói Trình Việt Lâm đã hoàn toàn không còn cơ hội, như vậy sẽ kích thích làm anh thất vọng hơn, rồi lỡ xô đẩy vào con đường sai lệch thì cũng không tốt lắm.
Nghĩ đến anh còn mới tự kiểm điểm bản thân, vẻ mặt của Nguyễn Chỉ Âm càng nghiêm túc thêm vài phần:
” Tin tưởng bản thân, anh thật sự rất ưu tú.”
Sau khi nghe xong, chân mày của Trình Việt Lâm hơi nhướng lên, giọng nói tăng thêm vài phần tự tin, thản nhiên cong môi nói :
” Ừ, tôi biết rồi.”
Lúc này đây, trên khuôn mặt đầy vẻ ung dung bình tĩnh.
Nguyễn Chỉ Âm “. . . . . .”
Đối mặt với vẻ mặt hết sức tự nhiên của người đàn ông, cô không nhịn được bắt đầu nghi ngờ cái gọi là mối tình đầu kia có chăng chỉ là Trình Việt Lâm lấy ra để lừa cô?
Dù sao thì có ai yêu đương mà có thể hoàn toàn không để lại dấu vết? Đây là kiểu yêu đương gì?
——
Hôm sau, các nốt dị ứng của Trình Việt Lâm đã hoàn toàn lặn hết, hai người bỏ qua sự việc chen giữa ngày hôm qua, như thường lệ đến công ty làm việc.
Hôm nay, vốn Nguyễn Chỉ Âm phải đi Lâm Hằng ký hợp đồng, nhưng chuyện cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là giám đốc Trọng lại có thể không đợi đến chiều cô sang đó mà tự mình mang hợp đồng đến Nguyễn thị.
Bên trên Trình Việt Lâm đã ký xong.
Nghiêm khắc mà nói, hợp đồng này có thể ký tại nhà.
Nhưng Nguyễn Chỉ Âm hy vọng chuyện công tư có thể rõ ràng, nghiêm túc một chút, nên mới chuẩn bị chiều nay mang Khang Vũ cùng đi đến Lâm Hằng một chuyến.
Rõ ràng đều đã bàn xong, Trình Việt Lâm vì sao lại làm chuyện thừa thãi, trực tiếp mang hợp đồng sang đây?
Vấn đề này, Tiền Phạn cũng rất muốn biết.
” Anh Lâm, chị dâu nói chiều nay sẽ qua đây, anh lại kêu giám đốc Trọng mang hợp đồng sang đó?”
Từ khi Trình Việt Lâm kết hôn đến giờ, cậu căn bản không gặp Nguyễn Chỉ Âm được một lần. Vốn tưởng rằng, cuối cùng cũng có thể gặp mặt chị dâu rồi, ai ngờ anh Lâm lại điều chỉnh lại mất.
” Thời tiết nóng, cậy ấy có khả năng chống nắng.” Trình Việt Lâm liếc cậu một cái, thản nhiên giải thích,
” Hơn nữa, anh còn gửi cho Trọng Nghi một cái lì xì, cậu ấy thật sự vui vẻ đồng ý đi giao hợp đồng.”
Tiền Phạn: “. . . . . .”
Mỗi ngày Trình Việt Lâm đều đúng giờ up hình bữa sáng bữa tối lên trang cá nhân, cậu ngày ngày nhấn like, cũng không thấy đối phương lì xì cho cậu cái gì.
Đang nghĩ ngợi, Bạch Bác gõ cửa đi vào, còn thuận đường màn cơm trưa Tiền Phạn đặt bên ngoài đến.
Tiền Phạn tiện tay nhận lấy, lấy đồ ăn ra, bày lên bàn, sau đó kêu gọi Bạch Bác:
” Anh gọi phần 3 người, cùng nhau ăn đi. “
Trước kia mỗi bữa trưa cậu sẽ đến chỗ Trình Việt Lâm ăn trưa, thời gian trước Trình Việt Lâm toàn ăn sandwich mang theo vào buổi sáng, sau khi bắt đầu up lên trang cá nhân mới giảm bớt.
Tiền Phạn đã rất lâu không ăn cơm cùng anh.
Bạch Bác nhìn sếp, cũng gật đầu ngồi xuống. Nhưng cậu đến đây vào giờ này, không phải để ăn cơm chùa mà là có việc cần báo.
” Sếp, công ty thám tử tư tìm được trước kia hình như cũng nhận ủy thác của người khác đi điều tra chuyện của phu nhân và Lâm Triết, bây giờ Lâm Triết cũng đã mất việc ở club rồi.”
” Không cần nói khẳng định là Tần Quyết làm. “
Tiền Phạn cau mày, giường như không quen với hành vi có ý đồ đào góc tường này của Tần Quyết.
” Anh Lâm, anh yên tâm, em sẽ để ý giúp anh. Tuy rằng vết thương của Tần Quyết đã theo chiều hướng tốt, nhưng vẫn chưa xuất viện. Chẳng qua anh cũng phải đề phòng chút, phòng ngừa hắn thật sự đào tường.”
Trình Việt Lâm nhíu mày, rất nhanh sau đó tùy ý đáp lời:” Ừ”.
Tần Quyết với tính cách do dự thiếu quyết đoán kia, và thái độ của Nguyễn Chỉ Âm vài lần trước đó, Trình Việt Lâm không cho rằng cô sẽ bị Tần Quyết dỗ quay về, nhưng cũng không ngăn được sự khó chịu của anh đối với Tần Quyết.
Tiền Phạn thấy anh bình thản như vậy, chỉ tưởng là tình cảm của anh và Nguyễn Chỉ Âm gần đây đột nhiên tăng mạnh, nên cảm thấy an tâm không ít, ăn xong cơm, đưa cho Trình Việt Lâm và Bạch Bác mỗi người gói thuốc.
Lại bị người đàn ông vươn tay đẩy đi ——
” Không hút, cai rồi “.
Tiền Phạn ngẩn người, buột miệng nói:
”Anh Lâm, anh bỏ thuốc lá khi nào vậy?”
Bạch Bác cũng kinh ngạc không kém, sao cậu không biết sếp cai thuốc lá?
Trình Việt Lâm chậm rãi buông đũa, nhếch môi nhìn Tiền Phạn :
” Ngày hôm qua bắt đầu cai, không được hả?”
Tiếp đó lại bất đắc dĩ lắc đầu, thảnh thơi nói:
” Lấy vợ rồi, làm gì cũng bị quản lý, biết làm sao được?”
Tiền Phạn “. . . . . .”
Móe, anh đúng là giỏi lắm.
——
Bởi vì buổi chiều không cần đến Lâm Hằng ký hợp đồng nữa nên Nguyễn Chỉ Âm ngồi xe của Khang Vũ, tạm thời cùng cô đi khảo sát trực tiếp công trường Bắc Thành.
Hai người theo kỹ sư công trình đi một vòng theo bản đồ đã được thiết kế quy hoạch, quay về đã là thời gian tan ca.
Chiếc xe bình dân màu đỏ của Khang Vũ vững vàng đậu trong bãi đỗ xe của Nguyễn thị, hai người mở cửa xuống xe.
Vừa tới trước thang máy trong bãi đỗ xe một gương mặt không tính là xa lạ đột nhiên lao ra, đem hai người chặn ở cửa thang máy.
Vương Hy Vy đã đợt ở bãi đỗ xe ngột ngạt này hơn một tiếng đồng hồ, khuôn mặt trắng trẻo giờ đây đang đổ đầy mồ hôi, mồ hôi thấm ướt sống lưng, tóc mai ướt đính vào trán.
Lễ tân không chịu cho cô ta vào tìm Nguyễn Chỉ Âm, cô ta vốn định đợi cô ở bãi đỗ xe cho đến lúc tan ca, lại bất ngờ thấy Nguyễn Chỉ Âm bước xuống từ chiếc xe bình dân kia.
Trong lúc nhất thời vội vàng chạy lên ngăn cản.
” Nguyễn Chỉ Âm, tôi muốn nói chuyện với cô.”
Nếu còn cách khác, chắc chắn cô ta sẽ không lựa chọn đến cầu xin Nguyễn Chỉ Âm giúp đỡ, nhưng nhà họ Vương đã cùng đường, cha không tìm được Trình Việt Lâm nên kêu cô tìm Nguyễn Chỉ Âm.
Nguyễn Chỉ Âm nâng mắt, nhìn Vương Hy Vy giờ đây có hơi nhếch nhác, sau một hồi kinh ngạc, vẻ mặt trở nên lạnh mặt.
” Vương Hy Vy, nếu muốn nói chuyện nhà cô thì mời cô về cho. Trước kia Cha cô giẫm lên vụ án của cha Trình Việt Lâm thì nên sớm dự đoán được sẽ có kết cục hôm nay.”
Buổi sáng lúc đưa cô đi làm, Trình Việt Lâm đã nhắc nhở, trong khoảng thời gian này có thể sẽ có người tìm đến cô cầu xin giúp đỡ, Nếu đối phương có thái độ quyết liệt, thì cứ liên hệ Bạch Bác giải quyết.
Thật ra cô cũng đã phát hiện ra từ sớm, Trình Việt Lâm đang âm thầm đối phó Vương gia. Cha của Vương Hy Vy bây giờ mới sứt đầu mẻ trán xin giúp đỡ từ xung quanh, thật sự có hơi chậm chạp.
Vương gia là nhà được lợi từ vụ án của cha Trình, mặc dù Nguyễn Chỉ Âm không rõ tình huống cụ thể lắm nhưng cha của Vương Hy Vy chắc hẳn cũng có chen tay chen chân, cô làm sao có thể đồng ý yêu cầu của đối phương.
Vương Hy Vy thấy cô như vậy, cho rằng cô ghi hận chuyện quá khứ của mình, bèn nhíu mi giải thích, giọng điệu rất thành khẩn:
” Có phải cô để bụng chuyện trước kia tôi giúp đỡ Lâm Tinh Phỉ? Tôi xin lỗi, tôi cũng bị cô ta lừa. Hơn nữa, tôi cũng chỉ nịnh hót cô ta vài câu mà thôi, cũng không có thật sự đối đầu với cô.”
Quan hệ của cô ta và Lâm Tinh Phỉ thật ra không thể nói rõ là tốt như thế nào, sở dĩ nịnh bợ Lâm Tinh Phỉ là vì thái độ trước kia của Tần Quyết đối với Lâm Tinh Phỉ.
Nhưng trước đây không lâu, bảng tuyên bố của Tần Quyết đã vứt bỏ Lâm Tinh Phỉ không chút nể mặt. Khi đó Vương Hy Vy mới hiểu ra, Lâm Tinh Phỉ là lợi dụng cô trở thành chim đầu đàn, dẫn dắt cô ta bôi xấu Nguyễn Chỉ Âm, bản thân chỉ lo thân mình.
Vương Hy Vy biết cha còn có con riêng, cũng không tính là đối xử tốt với cô ta, chỉ đơn giản là sợ ngày nào đó Trình Việt Lâm sẽ ra tay đối phó Vương gia, nên xui cô đi lấy lòng Trình Việt Lâm.
Nhưng bản thân cô ta cũng muốn treo cao, cho nên không hề thấy phản cảm sự sắp đặt của cha mình. Chỉ là mỗi lần tìm được cơ hội tiến lên thì ngay cả nói chuyện cũng chưa được hai câu.
Mặc kệ như thế nào, Vương gia cũng nuôi lớn cô ta, cho cô ta hơn hai mươi năm cuộc sống giàu sang.
Bây giờ, đao đã ở trên đầu cha, cô ta cũng không có cách nào nhắm mắt nhìn Vương gia sụp đổ.
” Cô và Trình Việt Lâm tốt xấu gì cũng là. . . . . Vợ chồng, cha tôi chỉ muốn gặp Trình Việt Lâm một lần, chỉ cần cô nói giúp một câu, có gặp được hay không cũng không sao. Về phần điều kiện, cha tôi nói, trong tay ông nắm giữ điểm yếu của Lâm Thành đủ khiến ông ta mất đi tất cả.”
Cha của Vương Hy Vy có chút giao tình với Lâm Thành, lửa cháy đến nơi rồi tự nhiên cũng sẽ không nói suông lừa cô.
Ánh mắt Nguyễn Chỉ Âm khẽ nhúc nhích, nhưng một lát sau, vẫn là lắc đầu từ chối:
” Tôi không có khả năng giúp được cô, chuyện này không có liên quan đến Lâm Tinh Phỉ, càng không cần nói đến tôi hận cô hay không.”
Trước kia Vương Hy Vy thích tâng bốc giúp đỡ Lâm Tinh Phỉ nói chuyện, nhưng quả thật cũng không thật sự làm nên chuyện gì, Nguyễn Chỉ Âm lười ghi thù cô ta.
” Vậy cô….”
Thoáng thấy vẻ mặt lạnh nhạt của đối phương, Vương HyVy muốn nói lại thôi. Trong ấn tượng của cô ta, tính tình của Nguyễn Chỉ Âm vãn luôn tốt, rất ít kết thù oán với người khác, cho nên cô mới đồng ý đến xin cô thử một lần. Nhưng ánh mắt của đối phương, hoàn toàn không giống như vậy.
” Vương Hy Vy, Trình Việt Lâm bây giờ đã là chồng của tôi, làm sao tôi có thể hứa hẹn với cô giúp đỡ kẻ đã nhúng tay hại chết cha anh ấy ?”
Mặc dù không lấy được cái gọi là điểm yếu trong tay cha Vương, cô cũng có thể dùng cách khác để đối phó Lâm Thành.
Cho dù cô và Trình Việt Lâm chỉ là vợ chồng có thỏa thuận, nhưng đã là hợp tác, thì Nguyễn Chỉ Âm đương nhiên sẽ không giúp Vương gia mở lối.
Cô vừa dứt lời, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc, mang theo sự dí dỏm trêu đùa: ——
”Âm Âm, từ chồng này, vẫn là kêu ở nhà sẽ tốt hơn.”
Tác giả:
Anh Trình: Vừa đến đã kêu chồng?