Sau khi quan sát một thời gian, xác nhận cậu không bị ảnh hưởng hay có bóng ma tâm lý gì anh mới yên tâm.
“Vợ còn kiên cường hơn so với tưởng tượng của anh nữa.” Chu Ngưng vui mừng nói.
Mấy ngày nay anh cực kỳ dịu dàng, hận không thể bỏ Lâm Vãn vào túi mà mang cậu theo. Bây giờ anh đã bắt đầu đi làm theo giờ giấc bình thường, nhưng anh rất muốn mang vợ theo, bé vợ nhà anh đáng yêu như vậy chắc chắn sẽ rất hút khách.
Hôm đó anh tăng ca đến tối muộn, anh vội vã chạy về, sợ vợ ở nhà một mình sẽ lo lắng, sợ hãi. Kết quả khi anh về thì Lâm Vãn đang ôm một túi bánh khoai tây chiên lớn, vừa ăn vừa xem phim truyền hình.
Chu Ngưng thở phào nhẹ nhõm, anh đi qua nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Hình như em có thịt hơn rồi, lúc trước chỉ toàn là da, em cứ tiếp tục cố gắng đi nha. “
Lâm Vãn đút cho anh miếng bánh khoai tay chiên lớn nhất, sau đó tự nhéo nhéo mặt mình rồi dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với anh: Anh đừng nói quá chứ. Béo quá thì sẽ không đẹp. Hôm nay anh có mệt không? Anh đã ăn gì chưa? Em có làm nhiều món anh thích lắm…
Mặc dù ban ngày Chu Ngưng có hơi bận nhưng anh vẫn dành ra một ít thời gian nhắn tin cho cậu, nhưng một ngày không gặp, Lâm Vãn thấy anh có rất nhiều chuyện muốn nói.
Các cặp vợ chồng khác khi gặp nhau thì sẽ ôm nhau thật chặt rồi nói những chuyện mà mình muốn nói, nhưng Chu Ngưng chỉ ngồi yên nhìn vợ mình làm ngôn ngữ ký hiệu.
“Mập một chút mới đáng yêu. Anh không mệt. Anh vẫn chưa ăn. “
Chu Ngưng trả lời từng câu một, không bỏ sót một câu nào, chỉ một vài câu hỏi đơn giản thôi nhưng cũng đã làm cho anh thấy rất hạnh phúc. Sau đó anh tiếp tục giơ tay lên véo véo má cậu, má cậu mềm thật, chơi cỡ nào cũng không chán.
“Anh đi thay quần áo cái đã, lát nữa nhớ cho anh sờ thêm một chút.”
Lâm Vãn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cậu đi hâm nóng đồ ăn cho anh. Cậu đã dọn đồ ăn hết lên bàn rồi nhưng mà vẫn chưa thấy Chu Ngưng đi ra, cậu vào phòng mới biết anh thay quần áo xong là ngủ mất tiêu.
Chắc là do anh quá mệt.
Lâm Vãn đau lòng sờ mặt anh, Chu Ngưng dùng cách nào để biểu đạt tình yêu thì cậu sẽ dùng cách đó.
Sờ một lúc thì cậu thấy vẫn chưa đủ, cậu rón rén bò lên giường, dụi dụi mặt mình vào mặt Chu Ngưng. Sau đó kéo cánh tay anh làm gối, rồi cậu để cánh tay còn lại của anh lên người mình, cho anh ôm mình.
Nằm 5 phút rồi hãy gọi anh ấy dậy ăn tối. Lâm Vãn vui vẻ nghĩ.
Chỉ là vẫn chưa tới hai phút thì cậu đã nghe Chu Ngưng cất tiếng nói, cậu ngẩng đầu lên thì thấy Chu Ngưng đang nhìn cậu.
Do quá mệt mỏi nên anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, chứ không có ngủ thật, cho nên anh biết rất rõ mọi hành động nãy giờ của Lâm Vãn.
Chu Ngưng chỉ vào mặt mình, anh lưu manh nói, “Thoải mái quá ~ em cọ thêm một chút nữa đi. “
Lâm Vãn ngoan ngoãn cọ cọ mặt anh, gương mặt vừa lạnh vừa trơn giờ đây đã trở nên ấm áp hẳn.
Cọ vài cái thì cậu đứng lên xoa xoa cái bụng của Chu Ngưng: Chúng ta đi ăn cơm đi.
Lâm Vãn rất thích xem Chu Ngưng ăn cơm, nhất là ăn cơm cậu nấu. Chỉ cần Chu Ngưng ăn, cậu có thể ngồi cả đêm nhìn anh ăn.
Hôm nay thấy anh ăn như bị bỏ đói cả một ngày, Lâm Vãn hỏi anh: Bữa trưa anh ăn gì vậy?
Chu Ngưng nhớ lại rồi nói: “Hình như là anh quên ăn. “
“Em yên tâm đi, chỉ có hôm nay là anh quên ăn thôi, ngày mai chắc chắn sẽ ăn.”
Anh nói như vậy, Lâm Vãn càng thêm lo lắng.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Trưa hôm sau, dưới lầu công ty Chu Ngưng xuất hiện một anh chàng đẹp trai mặc vest và đi giày da —— Lâm Vãn đang mặc bộ đồ mà mình đã mặc khi gặp Chu Độ, cậu ăn mặc như thế này trong chẳng khác gì cậu ấm nhà giàu, còn vui vẻ mà cầm hộp bento trong tay, đúng là phúc của ai thì người đó hưởng, vợ của ai thì người đó yêu.
2
Lâm Vãn đang đứng trước quầy lễ tân thì có một giọng nói phát ra từ phía thang máy: “Anh dâu*! “
*Bản gốc là 嫂子 / chị dâu, nhưng mình đổi thành anh dâu nha.
Lâm Vãn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị cậu trai xa lạ kéo vào thang máy, “Anh dâu tới rồi! Ây da, anh Ngưng mà thấy anh đến chắc chắn sẽ rất vui…”
“Cứ như vậy thì buổi chiều em khỏi phải bị mắng.” Cậu trai vui vẻ xoa xoa tay, cậu ấy thấy vẻ mặt bối rối của Lâm Vãn thì nói, “Đúng rồi, để em giới thiệu một chút, em là trợ lý của anh Ngưng, anh cứ gọi em là Tiểu Đinh. “
Lâm Vãn lễ phép gật đầu, cậu chỉ chỉ vào cổ họng, ý bảo mình không biết nói.
“Em biết, em biết, hai người chỉ mới vừa ở bên nhau đúng không? Cứ tới giờ nghỉ trưa là anh Ngưng lại học ngôn ngữ ký hiệu.” Tiểu Đinh cười nói, “Chồng anh yêu anh nhiều lắm đó~”
“Vừa rồi em suýt chút nữa là không nhận ra anh đó, khi nãy em phải xem camera một chút mới nhận ra đó là anh, ai mà biết anh lại đổi cách ăn mặc chứ, nhưng mà anh dâu mặc cái gì cũng đẹp hết!”
Lâm Vãn xấu hổ mà gật đầu, vành tai cậu đỏ bừng. Thì ra là Chu Ngưng học ngôn ngữ ký hiệu vào giờ nghỉ trưa, hèn chi ngôn ngữ ký hiệu của anh lại tốt như vậy.
Trong suốt thời gian đi thang máy, Tiểu Đinh khen cậu từ đầu tới chân, Lâm Vãn chưa từng thấy một người thân thiện như vậy, cậu ấy không quan tâm người ta có trả lời lại hay không nhưng vẫn cứ luyên thuyên nói mãi.
Nghĩ đến đây, Lâm Vãn thả lỏng được một chút.
Cuối cùng cũng tới được tầng lầu mình muốn tới, Tiểu Đinh đột nhiên lớn tiếng nói: “Chú ý nào! Vợ của tổng giám đốc đang ở đây! Tất cả mọi người đứng dậy chào vợ của giám đốc nào! “
Lâm Vãn:…
Lâm Vãn giống như Đường Tăng đang ở Nữ Nhi Quốc, là một người hiếm có, lại còn mê người. Cậu từ từ đánh mất chính mình trong các tiếng gọi anh dâu. Khi gặp được Chu Ngưng thì mặt cậu đã bóc khối.
Nhờ phúc của Tiểu Đinh, từ một người nửa tách rời khỏi xã hội, giờ đây cậu đã hiểu cái gì gọi là quê*.
*社死: là viết tắt của cụm từ XÃ HỘI TÍNH TỬ VONG – 社会性死亡 (quê, xấu hổ trước mọi người)
Chu Ngưng không tin vào mắt mình, anh vui vẻ chạy tới ôm lấy cậu, cười cười mà nói với cậu: “Vợ ơi, em đến rồi. “
Lâm Vãn để cho anh ôm, cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái. Đợi anh ôm xong thì cậu đặt hộp bento lên bàn: Em đến xem anh ăn.
“Vừa hay anh cũng đang đói bụng.”
Chu Ngưng tạm thời đặt công việc trong tay xuống, anh vừa ăn vừa nhìn Lâm Vãn đang ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, cứ như là cậu đến đây để phỏng vấn vậy.
Lúc ở nhà, Lâm Vãn ngồi rất thoải mái, cậu ngồi đủ loại tư thế mà nhìn anh ăn.
Bây giờ Lâm Vãn đang ở một nơi xa lạ, nên cậu có hơi gò bó.
Chu Ngưng suy nghĩ một chút, anh vẫy tay với cậu: “Lại đây. “
Anh dạy cậu cách sử dụng máy pha cà phê và máy in, nói cậu sau này có thể sử dụng nó.
Lâm Vãn rất vui vì mình có thể làm việc, cậu từ từ thả lỏng cơ mặt. Chu Ngưng vừa chống cằm vừa uống ly cà phê mà vợ pha cho mình, thì ra cảm giác của người thắng cuộc là đây.
“Tiểu Vãn, sau này em sẽ thường xuyên đến đây chơi chứ?”
Lâm Vãn gật đầu lia lịa.
Cậu ở trong văn phòng anh nguyên một buổi chiều, mỗi lần Chu Ngưng ngước lên nhìn thấy cậu là bao nhiêu sự mệt mỏi cũng tan biến hết.
Anh duỗi lưng rồi gọi cậu, “Vợ ơi…”
Lâm Vãn chạy tới trước mặt anh: Anh muốn uống cà phê sao?
Chu Ngưng lắc đầu, anh kéo cậu ngồi lên đùi mình, ôm cậu chưa được hai giây là cậu đã giãy giụa.
Lâm Vãn đẩy anh ra, cậu lo lắng nhìn ra cửa: Đây là văn phòng.
“Không sao cả, chỉ có hai chúng ta thôi.”
Mọi người đều biết vợ anh đến đây chơi, làm gì có ai mà dám đi vào chứ. Anh chưa kịp dứt lời thì cánh cửa lập tức bị mở ra: “Anh dâu! Ăn trái cây đi! “
Chu Ngưng:… ψ(“?”)ψ
Lâm Vãn xấu hổ rụt vào lòng Chu Ngưng, cậu đưa tay bịt lỗ tai lại.
Tiểu Đinh tự giác đặt trái cây xuống, cậu ấy nhìn không chớp mắt, “Mọi người gần về hết rồi, nếu không có gì thì em xin phép tan làm nhé giám đốc…”
Tiểu Đinh vừa đi ra ngoài, liền có một nắm đấm nhỏ rơi xuống vai Chu Ngưng. Lâm Vãn muốn giãy giụa thoát khỏi anh nhưng bị anh ghì chặt lại.
Chu Ngưng mặt dày nói, “Em không nghe cậu ấy nói người ta về gần hết rồi sao, sẽ không có người làm phiền chúng ta đâu. “
“Chồng làm việc vất vả cả một ngày trời, vợ thưởng cho chồng một chút đi.”
Lâm Vãn ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, cậu thân mật cọ cọ lên cổ Chu Ngưng. Cậu thích cọ cọ vào Chu Ngưng nhất, thích Chu Ngưng sờ cậu, hôn cậu.
“Vợ ơi, em cởi quần ra đi.”
6
Chu Ngưng cố gắng kéo quần cậu xuống nhưng không được, anh dứt khoát giao việc đó cho Lâm Vãn, anh cắn cắn vành tai cậu, “Để anh sờ hai cái rồi chúng ta về. “