Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường
Do not reup
Từ nước Đức trở về đã là Chủ Nhật, cho dù không phải đi làm nhưng Dịch Huyên vẫn dậy sớm cùng Ninh Khang đến KTX dọn đồ.
Bởi vì là chủ nhật nên rất nhiều bạn học đã về nhà, người ở lại cũng là đang ngủ nên sân trường vô cùng im ắng.
Quả là hợp ý của Dịch Huyên, tuy rằng Ninh Khang chỉ là giảng viên được mời về dạy trong thời gian ngắn, hai người yêu nhau thì cũng không có phạm quy, nhưng cô vẫn muốn kín kín chút.
Hiện tại mới vào thu, quần áo mùa đông của cô đều ở nhà bố mẹ, nên Dịch Huyên cũng không có nhiều đồ trong phòng.
Lâm Nhược Vân tối hôm qua biết được cô không về phòng nên đã sớm về chung cư với bạn trai.
Dịch Huyên soạn lại quần áo và đồ skincare một chút, nhét đầy vào hai bao to.
Lúc đi xuống, cô đều phải liếc mắt tứ phương, tai nghe bát hướng mà nhanh chóng chạy đến xe Ninh Khang, đem hai túi đồ nhét vào ghế sau.
Ninh Khang nhìn cô lén lén lút lút nhịn không được nói “Em thật không thích hợp để yêu đương.”
Dịch Huyên biết rằng cô làm như này đã ít nhiều tổn thương đến lòng tự trọng của anh, nhưng để miễn trừ lo hại về sau, cô cũng không còn cách nào khác.
Vì trấn an anh, cô liền nhỏ giọng làm nũng “Vì sao chứ?”
Ninh Khang nghiêm túc nói “Vì em thích hợp kết hôn với anh.”
Dịch Huyên: “…” Cứ một lời không hợp liền kết hôn thế à.
Hai người đem đồ của Dịch Huyên để ở trong chung cư liền đi siêu thị mua ít vật dụng hằng ngày.
Ở bên ngoài ăn cơm trưa liền về nhà.
Dịch Huyên ngủ không thành thật, cứ dịch tới dịch lui nên ngủ chung với Ninh Khang vẫn muốn hai người hai chăn.
Nhưng Ninh Khang nào có chịu nghe, anh lúc nào cũng dính lấy cô, đặc biệt là lúc ngủ, cho dù cô ngủ có xộc xệch đến mức nào, anh vẫn sẽ chỉnh chăn lại cho cô, rồi rúc vào cùng cô ngủ.
Dịch Huyên đuổi không được nên đành phải thỏa hiệp “Em ngủ rất xấu, nếu anh muốn ngủ cùng em thì phải thành thật một chút, còn nếu em có nhích tới nhích lui thì cũng không được mượn cớ bắt nạt em.”
“Anh biết rồi, em mau ngủ đi.” Ninh Khang đem cô ôm vào trong lòng, rồi hít hà hương thơm trên cổ cô, săn sóc nói.
Dịch Huyên thấy anh cũng có vẻ đàng hoàng liền an tâm nhắm mắt ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, cô tự nhiên cảm thấy mình thở không được, mở to hai mắt liền thấy Ninh Khang đang không ngừng hôn mình.
“Ninh Khang…!Anh!!! Phạm…!quy!!!” Dịch Huyên nói chuyện không nổi.
“Phạm quy cũng được, anh thật sự nhịn không nổi rồi”.
Ninh Khang đang muốn chuẩn bị tiến công thì chuông điện thoại reo.
“Trước tiên anh phải nghe điện thoại đã.” Dịch Huyên đẩy anh, anh lại không chịu “Kệ đi mà.”
Ngay sau đó, anh lại hôn xuống.
Nhưng được cái người gọi điện thoại vô cùng nghị lực, điện thoại vừa ngừng được ba giây thì lại đổ chuông.
Ninh Khang không muốn phiền toái nên phải nghe máy, nhìn người gọi tới hiện “Ninh Hạ Thiên” mà thấy tức: “Ninh Hạ Thiên, em gọi cái gì hả!”
Ninh Hạ Thiên tự nhiên vô cớ bị mắng, liền mới cảm giác là hình như chính mình phá hỏng chuyện tốt của anh họ.
Nhưng cô gọi điện thoại cũng là vì bất đắc dĩ “Anh, bây giờ em…!em muốn đi bệnh viện nhưng lại rất sợ, không biết nên làm gì cả.”
Nói một hồi liền khóc, Ninh Khang nghe thấy vậy liền dịu dàng hơn rất nhiều “Em đừng lo, anh với chị dâu sẽ tới ngay.”
Ninh Khang và Dịch Huyên tới nhà của Ninh Hạ Thiên thì đã thấy cô khóc thành một dòng, nghẹn ngào nói “Bảo bảo, con phải kiên cường, dù mẹ rất xấu xa, làm con không có cha, nhưng mẹ đảm bảo sẽ yêu con, yêu con rất nhiều.”
Dịch Huyên nghe được cũng rơm rớm nước mắt, Ninh Khang là người duy nhất bình tĩnh, anh bế em họ lên, thanh âm chắc chắn nói “Hạ Thiên đừng sợ, anh họ đưa em đi bệnh viện.”
Tới bệnh viện làm mấy khâu kiểm tra, may mắn hai mẹ con không sao, dù Ninh Hạ Thiên đang có dấu hiệu sinh non nhưng các hạng mục đều không tồi, xuất huyết không nhiều, bác sĩ kiến nghị ở lại viện thêm mấy ngày để quan sát.
Sau khi nghe được lời của bác sĩ, cả ba đều thở phào một hơi.
“Chị mấy ngày nay đều không phải đến công ty, chị sẽ ở lại chăm em nhé.” Dịch Huyên xung phong nhận việc.
Ninh Hạ Thiên vội vàng cự tuyệt “Chị, chị không cần phải làm vậy đâu, em sẽ cẩn thận hơn, ở đây có hộ sĩ mà, không phải lo đâu.”
Ninh Khang nghĩ lại một hồi thì đề xuất “Ban ngày để Dịch Huyên chăm em, còn buổi tối thì nhờ hộ sĩ, em không cần phải ngại đâu.”
Ninh Hạ Thiên biết tính Ninh Khang, huống chi bây giờ vẫn còn đang giấu người nhà chuyện mang thai, nên dù cô cảm thấy vô cùng có lỗi nhưng vẫn là nghe lời anh.
Lăn lộn bên ngoài xong thì đã là 7 giờ tối, Ninh Khang đi trước nhờ hộ sĩ, sau đó xuống dưới nhà ăn lấy cơm.
“Hạ Thiên, nếu không chị đỡ em ngồi dậy nhé.” Dịch Huyên nói.
Ninh Hạ Thiên gật đầu, chờ lúc ngồi thẳng dậy mới nói “Chị dâu, em xin lỗi chị, quấy rầy hai người rồi.”
Dịch Huyên giả vờ giận mà nói “Đã gọi chị là chị dâu rồi mà còn khách khí như vậy.”
Ninh Hạ Thiên cười “Chị khi nào thì gả cho anh họ em để còn thành chị dâu chính thức a, anh em cũng 28 tuổi rồi, đáng thương lắm, chị mau xử lý hàng tồn thôi.”
Dịch Huyên dở khóc dở cười “Chị với anh em mới yêu nhau được một tháng, hiện tại bàn chuyện cưới hỏi có nhanh quá không/
“Không nhanh a, em còn chưa kịp yêu thì đã thành mẹ đơn thân rồi này.” Ninh Hạ Thiên nói đùa, nhưng trong lòng vẫn có chút tự giễu.
Đối với chuyện ai là ba đứa nhỏ, Ninh Khang và Dịch Huyên đều không hỏi, bọn họ tôn trọng cô em họ này.
“Hạ Thiên, em có hối hận không?” Dịch Huyên thử thăm dò hỏi.
“Đương nhiên không, đến lúc chị có bé cưng, chị sẽ hiểu được cảm giác này.
Em chỉ tiếc là không cho con được gia đình hoàn chỉnh.”
Con ư? Dịch Huyên lần đầu tiên cùng Ninh Khang không có dùng biện pháp, liệu nơi này sẽ có bé con không nhỉ?
Nếu thực sự có thì cô cũng rất chờ mong.
Ninh Hạ Thiên ở lại bệnh viện 5 ngày, mỗi ngày đều là Ninh Khang dậy sớm hầm canh, Dịch Huyên nhìn anh mỗi ngày đều cho ra những loại canh khác nhau, mới đùa “Ninh giáo sư chính là bị người máy cản trờ hoa đào rồi.”
Ninh Khang nhìn cô đầy ẩn ý, “Anh trước đây đều tự luyện, chờ em mang thai anh sẽ nhẹ nhàng ra trận.
Tuy rằng con bé Hạ Thiên đúng là hơi phiền toái một tí, nhưng tốt xấu vẫn là cho anh cơ hội trổ tài trước mặt vợ tương lai.”
Dịch Huyên: “…!Tốt nhất là đừng để nhóc con trong bụng Hạ Thiên nghe được, nếu không thì đến tiếng bác anh cũng không được nghe.”
Ninh Khang nhún vai “Không kêu thì dùng biện pháp mạnh thôi.”
Thứ bảy, Ninh Khang và Dịch Huyên làm thủ tục xuất viện, chờ hai người chở Ninh Hạ Thiên về chung cư thì điện thoại của Lâm Nhược Vân gọi tới.
Nhớ tới việc mình vừa đi Đức về còn chưa có tặng quà cho Lâm Nhược Vân, Dịch Huyên liền nhẹ giọng hẳn “Tiểu Vân Vân, tui xin lỗi, tui quên tặng quà cho cậu hic.”
“Ai nói chuyện quà cáp với cậu chứ?” Lâm Nhược Vân sốt ruột nói “Cậu lên Tieba đi, toàn là ảnh cậu với Ninh giáo sư thôi.”
Dịch Huyên ý thức được tình hình có chút bất ổn, vừa cúp điện thoại liền mở Lan Công Tieba, tiêu đề bài viết là “Ninh giáo sư học viện Người Máy làm to bụng nghiên cứu sinh, không có trách nhiệm còn dẫn người ta đi phá thai.”
Bài báo toàn là ảnh chụp Dịch Huyên cùng Ninh Khang đi ra đi vào bệnh viện, còn có hôm cô dọn đồ ra khỏi kí túc.
Thành hotsearch cmn luôn rồi.
Dịch Huyên đại khái xem một chút, thấy bình luận chia làm hai loại, một là mắng Ninh Khang nói anh làm loạn học sinh, hai là mắng cô câu dẫn giáo sư.
“Làm sao bây giờ?” cô thực sự giận đến phát run.
Ninh Khang thì bình tĩnh hơn, nói “Anh sẽ xử lý.”
Vừa dứt lời, Ninh Học Lương cũng điện tới.
Ninh viện trưởng vừa kết nối liền mắng “Ninh Khang, tại sao mày lại dám đi phá bỏ cháu cưng của ba hả?”
Ninh Khang cùng Dịch Huyên liếc mắt nhìn nhau, Ninh Khang trả lời “Con còn trông ngóng bé cưng hơn cả ba.”
Những lời này làm viện trưởng giận, nói “Con về Lan Công đi, hiệu trưởng nói muốn gặp con.”
Tuy rằng Ninh Khang có thể hủy hợp đồng, nhưng dù sao cũng là mang trên mình danh hiệu giáo sư Lan Công, hơn nữa lại bị người ta thêm mắm dặm muối vấn đề đạo đức, lãnh đạo lo lắng cũng phải.
Cho dù từ đầu đến cuối đều là hiểu lầm, nhưng Dịch Huyên vẫn không nhịn được lo lắng chuyện hai người yêu nhau.
“Đừng buồn, anh sẽ xử lý tốt. Vừa ra đến cửa Ninh Khang liền ôm Dịch Huyên, trấn an cô.
“Ừm, em sẽ ở nhà đợi anh, nếu cần phải ra mặt em nhất định sẽ ra đòi lại công bằng cho anh.”
Ninh Khang tới phòng hiệu trưởng thì thấy ba mình cũng ở đó.
Sự tình này nháo đến toàn bộ Lan Công đều thảo luận, làm hiệu trưởng cũng đau đầu.
Nhưng đau đớn hơn là anh chính là giáo sư mà họ mời gãy cả lưỡi mới về dạy, ba anh lại còn là viện trưởng chức cao vọng trọng.
Hiệu trưởng cũng không có làm găng, chỉ để anh kể lại sự tình cho minh bạch.
“Tôi với Dịch Huyên đúng là có yêu đương, nhưng em ấy không mang thai, cũng không phá thai, chỉ là bạn của chúng tôi có dấu hiệu sinh non phải nằm viện nên chúng tôi mới đi giúp đỡ mà thôi.” Ninh Khang đơn giản lại rõ ràng nói.
Không có phá thai, nghe câu này làm hiệu trưởng thở phào một hơi, nhưng đối với chuyện hai người yêu nhau, ông vẫn có chút giận “Cậu là giáo sư Lan Công, Dịch Huyên là học sinh, hai người yêu nhau quả không thích hợp.”
“Tôi không cảm thấy không thích hợp, lúc trước ký hợp đồng không đề cập đến chuyện không thể cùng học sinh Lan Công yêu đương.
Nếu như hiệu trưởng thấy có vấn đề, chúng ta có thể hủy hợp đồng.” Anh bình tĩnh, nhưng cũng vô cùng cương ngạnh.
Hiệu trưởng nhất thời không nói được gì, Ninh viện trưởng liền kịp thời giải vây “Hiệu trưởng, tôi biết chuyện này làm ông bối rối, nhưng không có phá thai thì không phải là vấn đề đạo đức, tôi sẽ nói Ninh Khang để thằng bé ngày thường cùng Dịch Huyên không có lộ liễu quá.”
Hiệu trưởng có bậc thang thì phải trèo xuống thôi, ông ta liền nói “Ninh Khang, về sau cậu chú ý một chút.”
Ra khỏi phòng, Ninh viện trưởng không vì thái độ của Ninh Khang mà giáo huấn anh, ông uyển chuyển nói “Tuy rằng thời gian có thể làm giảm nhiệt độ, nhưng chuyện thầy trò yêu nhau trước sau đều ảnh hưởng không tốt, con với Dịch Huyên cũng nên chú ý.”
Ninh Khang nhìn qua, thấy mắt ba mình đã sáng cả lên, rõ ràng rất hưởng ứng chuyện hai người yêu nhau, nhưng vẫn mặt lạnh giáo huấn anh liền nói “Con biết rồi.”
Dịch Huyên vẫn luôn ở nhà chờ Ninh Khang, thấy anh vừa về liền ra mở cửa “Thế nào rồi/”
Ninh Khang dừng một chút, than nhẹ một tiếng “Hiệu trưởng thật sự xấu quá, nói muốn cùng anh phá hợp đồng, rồi còn bắt anh bồi thường nữa.”
“Bồi thường? Bồi như thế nào?” Dịch Huyên nghe được cũng hơi hãi.
“Gấp 3 lần lương một năm của anh, khoảng hơn 200 vạn.” Ninh Khang nhàn nhạt nói ra một con số, Dịch Huyên liền sợ “200 vạn cũng có thể mua được nhà ba phòng rồi.”
“Ừm, không sao, mình còn công ty mà em.” Ninh Khang trấn an cô.
Dịch Huyên là Dịch Ký nữ Thái Tử, 200 vạn thật ra đối với cô không phải là quá nhiều, nhưng cô biết kiếm tiền không dễ dàng, dựa vào cái gì mà lại làm thế với anh chứ.
“Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác ư?”
Ninh Khang thâm sâu nhìn cô một cái “Cũng không phải không có, hiệu trưởng nói, nếu như chúng ta là quan hệ vợ chồng, người khác muốn nói xấu cũng không được.”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Nhất Nhất: Nghe nói papa là phụ bằng tử quý*, bởi vì có bé nên mama mới cưới đúng không.
(*) Phụ bằng tử quý: cha nhờ con mà tốt lên.
Ninh viện trưởng: Ai nói, rõ ràng là do ông bày mưu tính kế nên papa mới cưới được mama của bé đó.
Ninh giáo sư: Hai người tránh sang một bên đi, rõ ràng là con mị lực vô hạn nên mới cưới được vợ..