Qua giờ Tuất, trăng đã lên cao.
Đã vào cuối thu, màn đêm tối đen như mực, gió đêm lạnh run người, nhưng đối với Phụ Quốc quân quanh năm đóng quân ở biên giới Tây Bắc mà nói, bọn họ đã quen với thời tiết khắc nghiệt ở Tây Bắc từ lâu, về đến Trung Nguyên dù trời giá lạnh, cũng không bằng ở biên cương.
Sáu năm giằng co ở biên cương cuối cùng cũng kết thúc với thắng lợi vĩ đại của Đại Lâm.
“Muộn rồi, tối nay đành phải trú tạm ở đây vậy, sáng sớm ngày mai hãy vào kinh!”
Một vị tướng trung niên mặc áo giáp hét to, đứng từ xa cũng có thể nghe thấy giọng nói hào hùng của ông.
“Vâng!”
Binh sĩ chắp tay đáp lại, nhanh chóng nghiêm túc tản ra, ai cũng bận rộn.
Càng đến gần kinh thành, mọi người càng kích động, bọn họ xa nhà đã sáu năm, nghĩ mà thấy sốt ruột, ai ai cũng ngóng trông mau đến ngày mai.
Tạ Khanh Vân đổi sang thường phục, hắn đi qua đám đông, hướng về phía nam nhân ra lệnh đã trở về nghỉ ngơi trong lều, trên đường vỗ vai những binh lính hắn ta gặp.
“Phó tướng!”
“Phó tướng!”
Tạ Khanh Vân thân thiện nói đùa vài câu với binh sĩ, hắn sải bước dài, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt Đại tướng quân.
Đại tướng quân bình thản nhìn hắn, vẻ mặt không giận mà uy.
Tạ Khanh Vân thu lại vẻ lười biếng đùa cợt, nghiêm túc đứng ngay ngắn, cung kính chắp tay hành lễ: “Đại tướng quân.”
“Ừm.”
Tạ Khanh Vân gãi đầu, nhìn nam nhân để râu quai nón trước mắt, trong lòng lo lắng.
“Đại tướng quân…”
Thẩm Tông Chí cầm cái trống bỏi, bình tĩnh lắc lắc: “Có chuyện gì?”
Tạ Khanh Vân: “…”
Cái trống bỏi này nhìn quen mắt quá.
“Đây là đồ chơi lúc bé của A Vu muội muội phải không?”
Nghe thấy tên ái nữ, vẻ mặt lạnh băng của ông lập tức trở nên rạng rỡ.
“Đúng vậy, là của Tiểu A Vu nhà ta.”
Vẫn là giọng nói thô kệch ấy, nhưng lời nói ra lại vô cùng dịu dàng.
Ông cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, càng làm nổi bật làn da ngăm đen vì dầm mưa dãi nắng ở Tây Bắc.
Rèm trong doanh trại mở rộng, gió đêm thổi vào làm ánh nến lay lắt, ánh sáng mờ ảo từ cây nến chiếu vào mặt ông, khiến khuôn mặt kia càng trở nên ngăm đen như Trương Phi.
Tay ông lắc lắc món đồ chơi của con nít, cái khung cảnh này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ và đáng sợ.
“Thẩm thúc, ta nói thật, ngày mai ngài mang dáng vẻ này vào kinh, A Vu nhìn thấy sợ là cũng không nhận ra phụ thân.”
“…”
‘‘…”
Thẩm Tông Chí sững sờ một lúc, buồn bã nói: “Vậy làm sao bây giờ…”
Đại tướng quân kiên cường gan dạ trên chiến trường, gặp thần giết thần gặp phật giết phật, lúc này nghe tin nữ nhi sẽ không nhận ra mình mà bày ra vẻ mặt mờ mịt không biết làm sao.
Tạ Khanh Vân sợ ông khóc nên bèn ra vẻ phấn chấn: “Nếu người không chê thì để ta giúp người nhé?”
Thẩm Tông Chí rưng rưng gật đầu: “Mau tới giúp ta.”
Một người không đáng tin cậy, còn một người đặt niềm tin nhầm chỗ.
Nửa canh giờ sau, Thẩm Tông Chí giơ tay lên sờ sờ, râu quai nón của ông đã không còn nữa, hẳn là khiến người ta nhìn ra dáng vẻ anh tuấn lúc trẻ.
Tóc mái rẽ ngôi trên trán cũng được chỉnh lại, rất tốt.
Nhưng mà… chỉ là…
Tạ Khanh Vân nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Thẩm Tông Chí, vẻ mặt chột dạ như làm sai chuyện gì. Hắn nhìn con dao trong tay mình, lại nhìn mớ tóc rơi trên đất, lúng túng vò đầu.
A, cắt nhanh quá…
Thẩm Tông Chí thấy vẻ mặt khác thường của hắn, vội vàng cướp lấy cái gương soi soi, sau đó tức giận: “Tiểu tử thối này! Tóc trên đỉnh đầu của lão tử đâu!! Hở?”
Ông vội cầm cây gậy bên cạnh bàn, giơ lên nhắm vào Tạ Khanh Vân mà đánh.
Tạ Khanh Vân ném kéo, co giò bỏ chạy, nhờ kỹ năng chạy trốn luyện tập mấy năm qua mà hắn đã nhanh chóng chạy thoát.
Khi Thẩm Tông Chí chạy ra ngoài, hắn đã dùng khinh công nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, chỉ còn giọng nói từ xa vọng lại.
“Tướng quân chớ tức giận! Vài ngày nữa sẽ mọc ra ngay thôi! Nhanh lắm!”
Thẩm Tông Chí tức giận sôi máu, khi ông thấy đỉnh đầu “mở cửa sau”của mình, cơn tức giận càng trở nên dữ dội hơn.
Đúng lúc này một binh sĩ chạy vào bẩm báo: “Tướng quân, có người bên ngoài doanh trại đang tìm ngài.”
Thẩm Tông Chí tức giận: “Làm gì có ai ở cái nơi hoang vu này!”
“Thuộc hạ không biết, nhưng nhìn cỗ kiệu trông rất lộng lẫy sang trọng, chắc là quần thần hay quý tộc trong kinh thành.”
Vẻ mặt hung dữ của Thẩm Tông Chí biến mất, ông chỉnh lại quần áo, vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm: “Kẻ nào tìm bản tướng giờ này, lạ thật, gặp chuyện gì mà vội vàng như vậy, không chờ ngày mai hồi kinh rồi nói, hà tất phải…”
Ông chưa nói hết câu đã nhìn thấy xe ngựa đứng chờ bên ngoài doanh.
Chiếc xe ngựa khác với cỗ xe bình thường, còn lớn hơn chiếc mà ông mua cho Thẩm Vu. Trần xe cũng cao hơn mấy xe khác mà ông từng thấy.
Cửa xe mở ra, phía trước đặt một tấm ván dốc, sau đó một thiếu niên ngồi xe lăn đi xuống.
Thẩm Tông Chí giật mình đứng khựng lại ngay tại chỗ, quên cả phản ứng.
Nam tử tuấn tú, khí phách phi thường, trong cử chỉ lộ ra vẻ quý phái, ánh trăng mờ ảo soi bóng xuống khiến Thẩm Tông Chí thấy rõ gương mặt có phần xa lạ kia.
Mãi đến khi thanh niên đi đến bên cạnh, ông mới tỉnh táo lại.
Trong phút chốc, viền mắt ông nóng lên, rưng rưng.
Ông bất giác thở dài: “Tiểu điện hạ, ngài… cũng đã lớn như vậy rồi.”
Lục Vô Chiêu im lặng trong chốc lát, sau đó hắn duỗi tay, vươn người về phía trước, đặt hai tay trước mặt, vẻ mặt hắn bình tĩnh nghiêm túc hành lễ.
“Đại tướng quân.”
Thẩm Tông Chí được sủng ái mà lo sợ, vội vã đáp lễ: “Không dám, không dám.”
Thẩm Tông Chí đã quen với kiểu suồng sã bên ngoài đột nhiên không biết xử sự sao cho phải, ở lâu với đám nam nhân đánh không hư mắng không khóc nên nhất thời không biết phải nói chuyện với Lục Vô Chiêu như thế nào cho đúng, người trước mắt ông rất quý giá, không động vào được, nếu như làm hắn bị thương thì biết làm sao.
“Đại tướng quân vẫn thế, không hề thay đổi chút nào.” Lục Vô Chiêu phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Thẩm Tông Chí nhìn thanh niên đang mỉm cười, trong lòng chợt thấy quen thuộc, ông nhớ trước đây tiểu điện hạ rất thích cười.
Nụ cười này, thế mà lại giống vài phần như khi còn bé.
Ông cũng thả lỏng mà cười sảng khoái: “Làm gì có chuyện không thay đổi, vừa đen vừa xấu xí, không giống điện hạ ngày càng anh tuấn!”
Lục Vô Chiêu cười khẽ, hắn không bận tâm mấy lời chế giễu của đối phương, trong lòng đang suy nghĩ, Thẩm Vu không hổ là con gái của Đại tướng quân, hai cha con nàng đều thích người đẹp mắt, thấy ai cũng khen đẹp.
Mỉm cười thoải mái khiến cảm giác mất tự nhiên bớt đi không ít.
Thẩm Tông Chí xúc động: “Đã lâu không gặp, điện hạ vẫn khỏe chứ?”
Lục Vô Chiêu nói: “Mọi thứ đều tốt, đã khiến tướng quân phải lo lắng.”
“Ài, ta đây thô kệch, không biết nói sao cho đúng, mong điện hạ không để ý.” Thẩm Tông Chí nói, “Đã trễ thế này, điện hạ… Biết bản tướng đi qua đây, nên cố ý ghé thăm phải không?”
Chuyện này Thẩm Tông Chí nói xong cũng thấy hối hận, người ta đường đường là một Vương gia, làm gì rảnh rỗi đến mức cố ý tới đây tìm tướng quân đâu, huống hồ bọn họ đã lâu không gặp.
Lục Vô Chiêu yên lặng một lát mới đáp lại: “Đúng lúc đi ngang qua mà thôi.”
Thẩm Tông Chí không nghĩ nhiều: “Thì ra là thế, điện hạ có cần vào doanh trướng nghỉ ngơi không? Đêm đã muộn rồi, ở bên ngoài không an toàn.”
Lục Vô Chiêu lắc đầu: “Bản vương còn có chuyện phải làm, không quấy rầy Đại tướng quân nữa.”
“Vậy được rồi.” Thẩm Tông Chí hơi mất mát, nhưng ông nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Sau khi hồi kinh, bản tướng sẽ đích thân đến thăm ngài.”
“Được.”
Thẩm Tông Chí dõi theo hắn đến khi hắn lên xe ngựa.
Lúc xuống là hắn tự đẩy xe, lúc lên xe thì được một hộ vệ trẻ tuổi đẩy vào.
Bỗng nhiên trong lòng Thẩm Tông Chí đau xót.
Ông vội bước đến trước xe ngựa.
“Tiểu điện hạ…”
Thanh niên ngồi trong xe đột nhiên mỉm cười: “Tướng quân, bản vương đã trưởng thành rồi.”
Không còn thích hợp để gọi là tiểu điện hạ nữa.
Thẩm Tông Chí giơ tay lên dụi dụi mắt, gió lớn khiến mắt ông đau nhức.
“Lăng Vương điện hạ, mấy năm nay, ngài có thật sự ổn không?”
“Vẫn ổn.”
“Vậy… Vậy…” Thẩm Tông Chí là một người thẳng tính, có chuyện thì không nhịn được, ông cẩn thận hỏi lại: “Ngài có còn muốn ra chiến trường nữa không?”
Thanh niên im lặng.
“Điện hạ, xin lỗi, là ta thất lễ.”
“Đại tướng quân, thời gian dễ dàng khiến mọi thứ thay đổi, bản vương đã không còn mơ mộng hão huyền từ lâu rồi.” Lục Vô Chiêu nói nhỏ: “Bây giờ chiến tranh đã chấm dứt, chuyện này cũng chính là tâm nguyện của bản vương, có thể tự mình ra chiến trường giết địch hay không đã không còn quan trọng nữa.”
Thẩm Tông Chí tuy cao to, nhưng mỗi lần nhắc đến lời hứa năm đó, cùng với ánh mắt kiên định đầy hy vọng của tiểu nam hài, là trong lòng ông lại khó chịu.
Trước đây mỗi lần chuẩn bị lên đường ông đều nói phải dẫn tiểu điện hạ ra chiến trường, nhưng hai năm sau ông trở lại, chân Thập nhất điện hạ ngoài ý muốn bị thương, cả quãng đời còn lại chỉ có thể ngồi xe lăn.
Không thể đi đứng bằng cả hai chân, nói gì đến việc ra biên cương.
Vì vậy sau đó hai người rất ít khi liên hệ, càng lúc càng trở nên xa cách.
Lục Vô Chiêu cũng không đến phủ tướng quân nữa, hắn cũng chẳng bao giờ nhắc đến giấc mơ làm tướng quân với bất kỳ ai.
Lục Vô Chiêu bị thương một năm thì mẫu thân Thẩm Vu qua đời vì bệnh, Thẩm Tông Chí từ quan, ở nhà chuyên tâm làm bạn với nữ nhi.
Mãi đến sáu năm sau, dì của Thẩm Vu và biểu tỷ đến đây nương nhờ, khi ấy biên cương gặp nguy, Thẩm Tông Chí mới ra chiến trường lần nữa.
Sáu năm rồi lại thêm sáu năm, cũng đã mười hai năm bọn họ không nói chuyện với nhau.
“Chờ sau khi trở về, điện hạ tới nhà của ta, ta kể cho ngươi mấy chuyện thú vị ở Tây Vực, được không?”
“Được.”
Xe ngựa dần dần đi xa, Thẩm Tông Chí vẫn đứng đó cho đến khi đôi chân tê cứng ông mới thở dài một tiếng: “Tạo hóa trêu ngươi…”
**
Sáng sớm hôm sau, đại quân tiến vào thành, oai phong hùng dũng, bách tính đứng hai bên đường vui mừng chào đón.
Thẩm Tông Chí vào cung, bàn giao công việc và binh phù, sau đó ở lại dùng cơm trưa với mấy vị công thần trong cung, cùng nâng ly chúc mừng với Hoàng đế Gia Tông mất hơn nửa ngày trời, mãi đến khi hoàng hôn mới có thể thoát thân trở về nhà.
Đầu tiên là ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau trong cung mở tiệc chúc mừng, đến lúc đó ông sẽ rất bận rộn.
“Cũng không biết Tiểu A Vu của ta lớn lên thế nào.” Thẩm Tông Chí vừa nghĩ đến nữ nhi là không kìm nén được vui mừng.
Ông thấy ngồi kiệu quá chậm nên đến Cấm quân, mượn Tạ Tu Hòa một con ngựa, rồi cưỡi ngựa về nhà trước.
Vừa bước vào nhà, cảm giác ấm áp và quen thuộc đã nhanh chóng ập tới.
Thẩm Vu không ở Hồ Tâm các, nàng biết hôm nay phụ thân trở về nên đặc biệt căn dặn mấy người đến tặng lễ mang sang chủ viện, còn nàng đứng trong sân chỉ huy tỳ nữ mang đồ vào.
“Cái này là do Tạ gia đưa tới, Tạ đại ca cũng thật khách khí, tặng cha ta loại trà ngon như thế này làm gì, ông ấy có thể uống ra vị gì chứ.”
“Đừng động vào, đây là do hoàng hậu ban thưởng, cẩn thận một chút.”
“Cô nương, cái này…”
“Cái này của ta! Đứng yên đấy!” Thẩm Vu ôm lấy cái dao găm vào lòng như thể đang ôm bảo bối, nàng cảnh giác trợn mắt: “Của ta!”
Thẩm Tông Chí đứng ở cửa, vui vẻ nhìn bóng lưng mảnh mai của nữ nhi, nghe thấy giọng nói ngọt ngào lanh lảnh của nàng, suýt chút nữa ông rơi nước mắt.
“Nữ nhi! Cha đã trở về đây!”
Ông dùng hết sức hét to, nghe kỹ sẽ thấy giọng ông run rẩy, nghẹn ngào.
Thẩm Vu vui mừng quay đầu: “Chaaaaa!”
Nàng ôm dao găm chạy về phía Thẩm Tông Chí.
Hai cha con ôm nhau khóc toáng lên.
Thẩm Tông Chí bình tĩnh lại mới nhìn thấy Thẩm Vu vẫn luôn ôm lấy cái dao găm, hai mắt ông lấp lánh, khen không dứt miệng: “Đẹp, rất đẹp.”
Hai người bọn họ đều giống nhau, không chỉ thích người đẹp mà còn thích thu thập mấy vũ khí đẹp mắt.
Thẩm Tông Chí muốn cầm dao găm xem xét cẩn thận, nào ngờ Thẩm Vu vẫn ôm chặt cái dao găm, dù nói thế nào cũng không buông tay.
“Làm sao, phụ thân không thể nhìn à?”
Thẩm Vu mếu máo: “Tính người vốn không cẩn thận, nhỡ làm hư thì ta biết làm sao.”
“Cũng không phải đồ sứ làm rơi là vỡ.” Thẩm Tông Chí mỉm cười, không bận tâm nữa, ông lại nhìn sang đống lễ vật bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Ai tặng mà quý như vậy.”
Thẩm Vu nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Ừm… Người tặng…”
“Nghĩ lâu như vậy? Còn nhỏ mà trí nhớ đã kém hơn cả ta rồi.”
Thẩm Vu khịt mũi: “Sao nào, ta chỉ đang nghĩ nên giới thiệu hắn với người như thế nào.”
Thẩm Tông Chí mở gói trà Tạ gia đưa tới ra, đưa lên mũi ngửi, nhưng không có mùi thơm gì, nhíu mày, thản nhiên nói chuyện phiếm với con gái: “Nói thẳng tên thôi, chẳng lẽ là người mà cha không biết?”
Thẩm Vu nghĩ cũng phải, nói thẳng là được rồi, nghe Lục Vô Chiêu kể chuyện bọn họ khi còn bé, chắc hẳn ông cũng biết rất nhiều về thời thơ ấu của Lục Vô Chiêu.
“Được rồi, đây là do con rể tương lai của người tặng cho ta, hắn là Lăng…”
Choảng!!
Vò rượu trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành, giống như trái tim Thẩm Tông Chí lúc này, vỡ vụn thành từng mảnh.
“Cha, người làm sao vậy? Sao lại khóc?! Trời ạ!”
Mắt Thẩm Tông Chí đỏ hoe, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Con, rể, tương, lai?!”