Editor: Qing Yun
Cô gái kia nói với An An, đối phó đàn ông phải gãi đúng chỗ ngứa.
Gãi đúng chỗ ngứa?
An An cúi đầu nhìn ngực mình—
Xong rồi, không cứu.
Đánh giá khắp người một lượt, cuối cùng An An sờ lên cổ.
Cảm xúc rất mượt, còn rất mềm nữa.
Mặt An An chậm rãi đỏ lên.
Hình như Lục Ngang rất thích chỗ này.
Lần đầu tiên ôm cô, anh đã khẽ vuốt choker của cô, lần đó khi đè nặng cô, anh cũng hôn cổ cô, nụ hôn dày đặc rơi xuống, hơi thở của anh vừa nóng vừa hung… Ngón tay của An An chậm rãi mơn trớn cổ, cô thay giày, cầm ô vội vã chạy ra ngoài.
Chạy qua một con phố, đầu phố có một cửa hàng trang sức nho nhỏ.
An An thở hồng hộc đẩy cửa đi vào.
Cô quen nửa quen nẻo đi thẳng đến một cái quầy, quầy này dùng để trưng bày choker.
Đúng vậy, là choker.
Cái choker màu đen của An An đã bị cô ném ở đống rác khi giận dỗi Lục Ngang, không tìm lại được nữa.
Bây giờ từng chiếc choker bày trên quầy, chất liệu, màu sắc, hoa văn không cái nào giống nhau, cũng đủ làm người chọn hoa mắt.
Ngón tay lướt qua từng cái, bỗng nhiên tay An An dừng trên một chiếc choker bằng da màu đen, sợi dây không có bất cứ hoa văn dư thừa nào, chỉ có duy nhất một chiếc khóa kim loại.
Rất nhỏ, rất hẹp.
An An lấy ra ướm lên cổ, cô biết, chính là nó.
Thanh toán tiền xong, An An kích động chạy về.
Nhìn thời gian, cô mở tủ quần áo tìm đồ thay.
Quần áo của An An đều là màu đen, không có gì cần phải chọn, cũng không thể lựa chọn.
Cô thay quần áo, cầm choker vào phòng vệ sinh.
An An soi gương, cẩn thận đeo choker lên.
Khoảnh khắc chốt khóa kéo lại, hơi thở của cô rõ ràng hơi nghẹn lại.
An An luồn tay vào choker giật nhẹ vài cái, chỉ một lát sau cô đã thích ứng với nó.
Chiếc choker nhỏ màu đen đeo trên cổ trắng nõn lại phác họa ra dáng vẽ quyến rũ của cô lần nữa.
*
Mấy người thuận lợi đi khỏi cửa khẩu, tài xế chủ động làm thân với Lục Ngang: “Anh Ngang, chị dâu ở đâu, em đưa anh qua đó.” Anh ta nghe được cuộc điện thoại của Lục Ngang và An An.
Lục Ngang hếch cằm: “Dừng ở phía trước đi.”
“Vẫn đang mưa mà…” Tài xế lo lắng nhìn trời mưa bên ngoài.
Hôm nay mưa hơi to, cần gạt nước qua lại không ngừng nhưng hoàn toàn vô dụng.
Những hạt mưa kia như sợi dây chuyền bị cắt đứt, bùm bùm đánh xuống đất, làm cho cả thế giới cũng tối tăm theo.
“Không sao.” Lục Ngang cũng không để ý.
“Vậy anh Ngang cầm lấy cái ô đi, ở trong cái rương phía sau.”
“Không cần.”
Nghe anh kiên trì như vậy, tài xế không nhiều lời nữa, anh ta dừng xe ở ven đường cho Lục Ngang đi xuống.
La Vận Hoa đảo mắt suy tính, ông ta cố gắng hòa hoãn quan hệ.
Lần này Lục Ngang không chỉ thuận lợi qua ải bên chỗ Bành Hán Sinh mà còn kiểm tra được một đám hàng mới.
Cụ thế như thế nào ông ta không rõ ràng lắm, bởi vì La Khôn đề phòng ông ta.
Ba ngày này, La Vận Hoa nhìn chằm chằm Lục Ngang.
Nhưng nhìn lâu như vậy mà ông ta vẫn không phát hiện được sơ hở gì.
Cho nên ông ta tính toán tạo quan hệ tốt với Lục Ngang trước.
Về phần chuyện khác để lúc sau lại nói.
“Tiểu Lục, sau này chiếu cố nhau chút đỉnh.” La Vận Hoa mặt dày chào hỏi.
Lục Ngang cười lạnh, anh ra hiệu nổ súng với La Vận Hoa.
Đây là đang cười mình mà! Bị chọc trúng chỗ đau, trong lòng La Vận Hoa bực bội vô cùng.
Không có gì để trút giận, ông ta chỉ có thể mắng tài xế: “Còn không đi mau?” Lúc ông ta quay đầu lại, Lục Ngang đã đi được một đoạn rồi.
Anh đút tay vào túi quần, bóng dáng mơ hồ trong màn mưa, nhìn không quá thích hợp.
“Đi qua nhìn xem.” La Vận Hoa nói với tài xế.
Tài xế không thể không làm theo.
Lục Ngang đi không nhanh, lúc đi qua siêu thị ở ven đường, anh đẩy cửa đi vào.
Khi trở ra, trong tay anh có thêm một bao Sông Hồng cùng một hộp dầu cù là.
Có lẽ vì mưa quá to cho nên Lục Ngang không sốt ruột rời đi ngay.
Anh đứng ở cửa siêu thị, mở hộp thuốc thong thả châm một điếu.
Sương khói chậm rãi bay lên, thời gian cũng như thả chậm lại.
La Vận Hoa chờ tới mức không còn kiên nhẫn, đột nhiên, Lục Ngang ngước mắt, không nghiêng không lệch nhìn thẳng lại đây.
Hai mắt anh đen nhánh, mang đến cảm giác như đôi mắt ấy có lực xuyên thấu.
Tuy cách khá xa, còn có cả cửa kính thủy tinh, nhưng giây phút ấy La Vận Hoa vẫn thấy da đầu tê dại.
Sau đó, điện thoại của ông ta đổ chuông.
La Vận Hoa xấu hổ nghe máy.
Bên kia, Lục Ngang cười khẽ: “Chú Ngũ, theo dõi tôi à?”
“Nào có?” La Vận Hoa ba hoa chích chòe, miệng toàn nói phét: “Tính xuống mua bao thuốc…”
Nhưng ông ta chưa nói hết lời thì Lục Ngang đã cúp điện thoại.
Kiêu ngạo vô cùng!
Nghe tiếng tút tút dồn dập, La Vận Hoa mắng một tiếng “đệch” rồi thúc giục tài xế chạy nhanh đi.
Mưa lớn che trời lấp đất ngăn cách đất trời, làm thế giới này trở nên hoàn toàn hỗn độn, làm cuối cùng bên tai anh cũng trở nên an tĩnh tĩnh, làm cuối cùng anh cũng có thể… Khó chịu.
Im lặng hút một hơi thuốc, hai mắt Lục Ngang dần chuyển sang màu đỏ tươi.
Vì Trương Phàm, cũng vì vô số chiến hữu đã hy sinh.
Lục Ngang hiểu rõ có một ngày trong tương lai, có thể anh cũng không thể trở về, có thể anh cũng im lặng rời khỏi nhân thế.
Lục Ngang không sợ chết, từ khoảnh khắc gánh vác số mệnh kia, anh đã biết rõ kết quả xấu nhất là gì.
Điều Lục Ngang sợ chính là, anh chết đi, làm người ở lại uổng công chờ đợi.
Chỉ cần nghĩ như vậy anh lại cảm thấy dày vò, hơn nữa ngày càng dày vò hơn.
Một điếu thuốc cháy hết, Lục Ngang đút tay vào túi tiếp tục đi vào cơn mưa này.
Anh phải đi tìm An An, anh không muốn… Làm sau này cô phải uổng công chờ đợi, làm cô phải khó chịu.
*
Khi gần đến nhà An An, thế mưa lại dần nhỏ đi, nhưng sắc trời vẫn tối tăm như cũ.
Những đám mây giày nặng đè trên đỉnh đầu, che khuất ánh sáng, cả thế gian như rơi vào nhà giam không cách nào thoát ra.
Đi qua quán nướng Đông Châu, Lục Ngang đi dọc lên trên theo sườn dốc, bỗng anh chợt dừng lại.
Lục Ngang ngạc nhiên ngẩng đầu.
Rất xa, anh nhìn thấy An An.
An An cầm ô đứng ở chỗ đó.
Áo khoác rộng thùng thình bao lấy nửa người trên, phía dưới là chiếc váy đen ngắn như mọi ngày.
Hai cái đùi mảnh khảnh trắng nõn.
Sau lưng cô là khoảng không tối tăm như đang giương nanh múa vuốt, chỉ riêng cô là diễm lệ tươi đẹp, duyên dáng yêu kiều.
Làm người không thể rời mắt.
Bên kia, An An quay đầu, cô cười với anh.
“Lục Ngang!”
An An mặt mày hớn hở chạy xuống từ đỉnh dốc, áo khoác rộng không kéo khóa, hai vạt áo bị gió thổi bay như chim chóc mở rộng đôi cánh tự do, tràn ngập sự nhiệt liệt của tuổi trẻ.
Cảnh tượng này cũng quá đẹp.
Lục Ngang chỉ đứng yên ở đó.
An An xông tới ôm chầm lấy anh, đầu cọ lung tung ở ngực anh, cô ngửa đầu cười vui vẻ.
Nụ cười của cô hiện rõ trong mắt anh, thành kính lại tin tưởng, làm lòng anh khó chịu.
“Lục Ngang.”
Cô nhỏ nhẹ gọi anh, đôi mắt sáng rực chờ mong nhận được sự thân mật như mình đã dâng ra.
Khóe miệng Lục Ngang giật nhẹ, anh nói: “Trên người anh đang ướt.” Anh kéo An An ra khỏi người mình.
An An cũng không thèm để ý, cô đưa ô cho Lục Ngang, chính mình thì ôm tay anh.
Tay cô thật sự quá lạnh… Lục Ngang nhíu mày hỏi cô: “Em làm gì ở đây vậy?”
“Chờ anh đó.” An An trả lời rất tự nhiên, cũng không quên làm nũng với anh: “Lục Ngang, em muốn nhìn thấy anh sớm một chút.” Hoặc là nói, một giây một phút cô cũng không chờ được! An An ngồi xổm dưới nhà một lúc lâu, cô muốn đi xuống sườn dốc nhưng sợ Lục Ngang đi đến đây từ đầu khác, do dự mấy phen mới đành đứng ở giữa đường.
Giọng nói của cô ngọt, lời âu yếm cũng ngọt, như sợi tơ len lỏi từng chút vào lòng anh… Lục Ngang im lặng, anh rút tay ra sờ đầu cô.
Tầm mắt dời xuống rồi chợt dừng lại khi xẹt qua cổ An An.
Trên cổ An An có một chiếc choker.
Choker bằng da màu đen, không có hoa văn dư thừa, chỉ có một chiếc khóa.
Nhận thấy được tầm mắt của anh, nghĩ đến bốn chữ “gãi đúng chỗ ngứa”, gương mặt An An hơi nóng lên, khiến cho trên cổ cũng xuất hiện rặng mây đỏ thẹn thùng.
Cô vừa lôi kéo tay Lục Ngang lên trên, vừa ríu rít che dấu sự chột dạ của mình.
An An nói: “Hôm qua nhìn thấy, em thấy đẹp nên mua.” Lại nói: “Chúng ta đi nhanh đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Vẫn là dáng vẻ xinh đẹp ngạo kiều, còn biết cố ý nói sang chuyện khác, Lục Ngang cười khẽ một tiếng.
Nhưng ý cười này chỉ lướt qua giây lát.
Lục Ngang mím môi, cuối cùng vẫn mở miệng: “An An, anh không lên đâu.”
“A?” An An sửng sốt, cô nghi hoặc quay đầu: “Anh có việc khác ạ?”
Lục Ngang lắc đầu: “Anh có mấy câu muốn nói với em, nói xong sẽ đi ngay.”
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, An An nhìn thấy, cũng hiểu rõ, cô bỗng quay đầu đi vào dãy nhà trọ.
Cô buông lời hung ác: “Muốn nói thì vào phòng em nói, anh đang sợ cái gì?”
Rõ ràng anh đối xử với cô rất tốt, còn cho Đao Ba Nam một trận thay cô, thế nhưng luôn cố tình xa cách như vậy… An An bực bội.
Cô hùng hùng hổ hổ không quay đầu, cô không cho anh có sự lựa chọn nào khác.
Chờ nghe thấy tiếng bước chân đi theo sau, An An mới cong khóe môi, nhưng chỉ giây lát cô lại xụ mặt xuống.
*
Hàng hiên không có đèn, hai người một trước một sau đi lên tầng hai.
Xuyên qua hành lang, đi đến căn phòng ở cuối, An An lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cô gái phòng bên đứng dựa vào tường, đánh giá Lục Ngang một lượt rồi nói: “Là anh à.”
Nghe thấy có cô gái khác bắt chuyện với Lục Ngang, An An càng không vui hơn.
Cô cố ý bước chân thật mạnh khi đi vào phòng, từ đầu đến cuối đều đưa lưng về phía Lục Ngang, trong lòng vẫn bực bội không giảm.
An An nắm tay, thầm đếm: “Một…” Còn chưa đến “hai” đã thấy Lục Ngang vào theo mình.
Kéo tay nắm cửa, An An đóng cửa lại.
*
Cánh cửa vừa đóng lại, trong phòng trở nên có vẻ chật chội mà ám muội.
Phòng của An An vốn đã nhỏ, Lục Ngang người cao chân dài đứng đó lại càng co quắp hơn.
An An âm thầm liếc nhìn anh, tầm mắt đụng đến chiếc áo thun ướt đẫm của anh, còn cả từng giọt nước đang rơi xuống từ tóc anh, cô lại thấy mềm lòng.
An An cởi áo khoác, cô không nói một lời đi đến bên tủ quần áo.
“An An.” Lục Ngang gọi cô.
An An cúi đầu, hung dữ nói: “Đừng nói chuyện, bây giờ em vẫn chưa muốn ghét anh.”
Thật là làm người dở khóc dở cười.
Lục Ngang không nhìn cô nữa, anh chuyển qua đánh giá căn phòng.
Phòng rất nhỏ, là phòng cho một người ở.
Giữa phòng là một chiếc giường lò xo, bên cạnh có một cái tủ quần áo, cạnh cửa sổ có một chiếc ghế dựa.
Đây là tất cả của An An.
Đơn giản mà keo kiệt, cô sống cũng không dễ dàng.
Lục Ngang im lặng đi đến bên cửa sổ.
Cửa sổ mở ra, mưa bụi bên ngoài theo gió tiến vào, bay lên người Lục Ngang.
Lục Ngang cúi đầu lấy điếu thuốc bỏ vào miệng.
Bên kia, An An đưa lưng về phía anh lục tìm gì đó trong tủ quần áo.
Chừng nửa phút trôi qua, cuối cùng cô cũng quay người lại, đồng thời ném thẳng thứ trong tay cho Lục Ngang, bực nói: “Mau lau đi.”
Thứ kia hận không thể đập lên mặt Lục Ngang, tất cả đều là tính khí của cô.
Không hiểu rõ có khi còn nghĩ cái cô ném đến là một quả bom.
Lục ngang nhanh tay bắt được, lúc ấy mới phát hiện nó là một cái khăn lông.
Màu hồng sọc trắng, phía dưới còn có đường viền hoa nho nhỏ.
Giống thế giới hồn nhiên tốt đẹp này.
Lòng bàn tay chai sần sờ qua, rất mềm mại, mềm tới mức không thể tưởng tượng, mềm mại chọc vào đầu quả tim của anh.
Lục Ngang nắm trong tay, anh hơi ngẩn người.
An An chỉ nghĩ là Lục Ngang để ý, cô lạnh lùng quát anh: “Đây là khăn sạch, em chưa dùng lần nào!”
“Biết.”
Lục Ngang chớp mắt, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên cửa kính là ảnh ngược của anh, vẫn là đôi mắt mệt mỏi ấy.
Trong tay anh nắm chiếc khăn lông.
Vừa nãy cô tìm lâu như vậy là vì muốn tìm một chiếc khăn lông sạch cho anh.
Giống như ngày đó cô thở hồng hộc chạy tới vào sáng sớm, lại chỉ để đưa cho anh một sợi dây trường mệnh.
Loại ấm áp ôm lấy trái tim này thật khiến người không nỡ buông tay.
Lại chớp mắt một cái, Lục Ngang quay đầu nhẫn tâm gọi cô lần thứ ba: “An An.”
An An ghét nhất anh như vậy!
Cô bộp bộp bước qua, dùng sức rút cái khăn ra, bực nói: “Không cho anh dùng!” Cô còn nổi giận: “Lục Ngang, rốt cuộc hôm nay anh muốn nói cái gì? Lại muốn đưa em đi Bắc Kinh, hay là không cần em?”
Lời muốn nói đã bị cô lấy ra trách móc hết rồi… Lục Ngang cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Im lặng hai giây, anh nói: “An An, sau này em đừng đi theo anh.”
“Sau đó thì sao?” An An hùng hổ nhìn anh chằm chằm.
Ở trong tầm mắt của cô, Lục Ngang rũ mắt hờ hững nói: “Chúng ta tách ra đi.”
Tách ra?
Nhẹ nhàng nhắc lại hai chữ này, cái mũi An An lập tức cay lên, đáy mắt căng nóng, rất khó chịu.
Cô không nói lời nào, chỉ nhìn Lục Ngang chằm chằm.
Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Lục Ngang dựa vào cửa sổ cúi đầu hút thuốc.
Yên tĩnh như vậy, An An bỗng nhiên lên tiếng.
Nhưng không phải khóc, cũng không phải ồn ào, cô chỉ bình tĩnh hỏi: “Lục Ngang, có phải lần này anh gặp phải chuyện gì không?”
“…”
Lục Ngang im lặng ngẩng đầu.
An An liền hỏi thẳng anh: “Lục Ngang, có phải anh lo lắng nếu anh chết, em không thể sống một mình được không?”
Lục Ngang: “…”
Vẻ mặt An An bỗng trở nên nặng nề: “Lục Ngang, ngày đó anh đi em đã nói rồi.” Ngày anh đi, cô nói, nếu anh chết, em sẽ quên anh ngay lập tức.
Bây giờ An An vẫn nói như vậy: “Lục Ngang, nếu anh chết em sẽ không nhớ rõ anh, em sẽ quên anh ngay.
Nhưng nếu anh không chết, em nhất định phải ở bên anh.”
“Cho dù anh què, mù hay là thiếu tay thiếu chân, em cũng nhất định phải ở bên anh!”
“Lục Ngang!” An An lớn tiếng nói với anh: “Em thích anh!”
Đón tầm mắt của Lục Ngang, An An giơ tay cởi thẳng chiếc áo trên người.
Bên trong cô mặc chiếc áo ngực mềm mại màu trắng, màu sắc thuần khiết bao bọc lấy ngực cô.
An An thản nhiên đứng đó.
Nhìn thẳng vào mắt Lục Ngang, An An hỏi anh: “Anh có đến hay không?”
Cô hỏi anh, anh có chìm vào tình yêu triền miên lại nguy hiểm này không, có đi hoàn thành ước định sống chết này không.
Dùng tính mạng của anh làm tiền đặt cược.
Lục Ngang lẳng lặng nhìn An An.
Anh ỷ bên cửa cổ, điếu thuốc trên tay vẫn còn cháy dở.
Khói trắng lượn lờ bốc lên che khuất sắc ám trong mắt anh.
Lục Ngang chậm rãi hút một hơi, cũng chậm rãi thở ra.
Bóp tắt điếu thuốc, Lục Ngang ngồi dậy cởi áo trên ra.
Không biết mưa đã ngừng từ khi nào, ánh chiều tà nhàn nhạt chiếc vào trong, chiếu lên tấm lưng trần của Lục Ngang.
Trên lưng anh có vết thương, trên eo anh cũng có vết thương, đó là huân chương của anh, là huân chương của bọn họ.
Anh đứng dưới ánh chiều tà, từng khối cơ bắp, từng đường gân, từng mạch máu dữ tợn bừa bãi, toàn bộ là anh, tất cả đều là anh.
Anh chính là Lục Ngang.
——oOo——