Sáng hôm sau, sau khi chia tay ba người kia cũng lên đường, nơi họ ở cách cách An Dương thành rất xa nên khoảng ba ngày đường mới tới nơi.
Sau khi bàn giao xong việc thì Thiên Vũ mới xuất phát tuy y biết nhiều nơi nhưng hôm nay lái thấy lạ đã vậy còn là đi qua nước khác.
Trở lại lúc này thì đám người Tần Hạ Nghiên cũng tới nơi được người thân cận của Long Dạ Trạch âm thầm đưa vào phủ của hắn.
Trạch Vương Phủ –
An Dương Thành (Thiên Lăng Quốc)
hiện giờ Long Dạ Trạch đã rất sốt ruột đi qua đi lại ở sảnh lớn.
Lúc này 3 người đi vào, thấy họ cậu vui vẻ hớt hãi vui mừng.
Ba người cũng biết lễ nghi nên chấp tay hành lễ:
“Tham kiến Trạch Vương điện hạ”.
ba người đồng thanh nói.
“nào đại tỷ đứng lên đi, không cần lễ nghi đâu chỗ này là chỗ của ta”.
Cậu tiến tới đỡ lấy tay Tần Hạ Nghiên đang chấp tay hành lễ, Tần Hạ Nghiên cũng đáp lại ba từ “tạ điện hạ”.
Long Dạ Trạch nhìn thấy chỉ có ba người cũng hiểu nhưng Mộc Dung lại lên tiếng:
“Tam…ca,…!nhị…!ca……”.
Mộc Dung ấp úng nói.
Chưa đợi Mộc Dung nói hết câu thì Long Dạ Trạch nhắm mắt lại lắc đầu nói:
“Đệ không cần giải thích đâu, ta biết nhị ca sẽ không tới”.
Nói rồi thở dài thì Lôi Dịch mới đi tới
“Không, huynh ấy sẽ tới”.
Lôi Dịch không nhanh không chậm nói.
Nghe xong Long Dạ Trạch sốc nặng há hốc miệng, ba người họ nhìn cũng cười rồi Tần Hạ Nghiên mới giải thích:
“Lúc ta đưa thư của đệ cho đệ ấy thì sắc mặt đệ ấy không tốt lắm nhưng không hiểu sao lúc bàn xong thì đệ ấy lại thay đổi đòi đi”.
Cô từ từ giải thích cho cậu hiểu.
Nghe vậy Long Dạ Trạch vẫn chưa hết sốc, rồi cậu cũng dần định thần lại rồi mới mở miệng:
“Vậy chừng nào huynh ấy tới?”
“Chắc bây giờ mới suất phát”: Mộc Dung nói.
Nghe xong Long Dạ Trạch sốc đợt hai, trên trán mồ hôi chảy không ngừng.
Thấy biểu cảm của cậu hơi lạ ba người đơ ra.
“Huynh bị sao vậy?” Lôi Dịch thắc mắc mà hỏi
Long Dạ Trạch run run mà mở miệng nói:
“Chỗ này là…Thiên Lăng…!Quốc không…!phải…Thần Dung…!Quốc, nhị…!ca chỉ biết đường trong nước nhưng…!Thiên Lăng Quốc rộng chỉ…!sợ…!sợ huynh ấy đi lạc đã vậy còn không ai đón nữa”.
Sau khi nghe Tần Hạ Nghiên mới nghĩ lại còn Mộc Dung cũng tiếng lên an ủi:
“Không sao đừng lo, nhị ca thông minh như vậy mà, huynh sợ gì?”.
Mộc Dung vỗ vai an ủi Long Dạ Trạch.
“Nhưng nếu có chuyện gì sảy ra huynh ấy sẽ giết ta mất” cậu lúc này đã run rẩy toàn thân mất sức, dường như muốn hét lên để cứu mạng”.
Còn Tần Hạ Nghiên cười cười.
“Được rồi, đệ đừng quá bi quan như vậy, ở đây đệ là hoàng tử, tiểu Vũ cũng biết chừng mực mà”.
Tần Hạ Nghiên lên tiếng.
Long Dạ Trạch nghe xong cũng vực dậy tinh thần trở lại như lúc đầu.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Mộc Dung hỏi.
“Tạm thời khoan hành động, hãy đợi nhị ca tới đi, đừng quên huynh ấy là quân sư” Lôi Dịch cũng đáp lại.
Tần Hạ Nghiên cũng “ừ” cùng ý kiến với Lôi Dịch.
rồi Long Dạ Trạch cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.
“Nếu vậy tạm thời mọi người ở lại đây đi, đợi nhị ca” Cậu từ từ nói.
Ba người kia cũng gật đầu.
Rồi Long Dạ Trạch cũng nói tiếp:
“Đi đường xa chắc đại tỷ với hai đệ đã mệt rồi mau đi nghỉ ngơi rồi dùng cơm” Cậu gãy gãy đầu cười nói.
Tần Hạ Nghiên”ừm” rồi cũng Lôi Dịch và Mộc Dung đi theo Long Dạ Trạch.
Trở lại lúc này Thiên Vũ đã qua ranh giới của Thiên Lăng Quốc.
Do công việc sớm hơn nên y cũng suất phát sớm hơn dự tính.
Y vừa đi cũng vừa thấy lạ lẫm cảm giác hoàn toàn xã lạ.
Trải qua hơn một ngày đường y cũng chỉ còn cách An Dương Thành hai cánh rừng, Đi ngang y nhìn thấy rất nhiều loại thực vật mới nhưng đi nhìn mà không hái.
_Thực vật ở đây rất nhiều nhưng cũng không biết có công dụng gì? Nếu dính phải độc dược thì khổ vả lại cũng chưa có cần dùng, để chúng lại để chúng tự sinh trưởng.
“Cứu mạng! Cứu mạng với!”.
Giống nữ nhân thức thanh vang lên.
Y đi theo tiếng cầu cứu đó thì thấy một cô nương hốt hoảng chạy tới, nhìn từ xa ý đoán.
_Người này y phục đơn giản, tóc búi cao dường như không phải khuê nữ hoặc con gái nhà quan vậy chắc là nữ tỳ rồi!
Nữ tỳ kia y phục lắm lem, mặt mũi cũng bám bụi chạy lại cầu giúp từ y.
“Công tử cứu mạng!” nữ tỳ hớt hãi nói.
“Cô nương bình tĩnh kể lại được không?” y lành lạnh hỏi.
“Quận…!tiểu thư nhà nô tỳ đang trên đường về kinh thì gặp sơn tặc, tiểu thư viện muốn bảo vệ mà đẩy nô tỳ ra đánh lạc hướng bọn chúng” nữ tỳ vừa khóc vừa giải thích rồi quỳ xuống cầu xin “cầu xin công tử cứu mạng”.
Y đúng thực không muốn giúp nhưng nghe nữ tỳ nói đến hai từ bảo vệ thì thay đổi suy nghĩ:
Xưa nay ít người đối đãi được với nô tỳ mình như vậy, nữ tỳ này cũng khóc phải giả tạo, coi như tích đức đi.
Nghĩ xong, y cũng hỏi nữ tỳ phương hướng, nữ tỳ hớt hãi đứng dậy chỉ hướng.
Hiện giờ có một cô gái đáng hoảng hốt chạy đi phía sau tầm 10 người đuổi theo hò hét.
Tới tới vách núi thì đã tới đường cùng nữ nhân đó cũng dừng lại thì phía sau đã đuổi tới.
Tên cầm đầu tiến lên trước
“Haha, tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn đi theo ta không chừng sẽ sống sót” giọng hắn cười man rợ làm cả chim chóc rung sợ bay tứ tung.
Nữ nhân kia tuy sợ những vẫn bình tĩnh chống đối
“Đừng hòng ta đường đường là đích trưởng nữ Thành Vương sao có thể uy phục bọn sơn tặc các ngươi hả chẳng phải làm ô nhục hoàng thất” cô cứng rắn nói.
Lão ta nghe vậy thì cười lớn:
“Haha, tốt, rất có khí phách đáng tiết hôm nay nàng không thoát được rồi”.
“nếu ngươi bước đến ta sẽ nhảy xuống!” cô chỉ tay về phía hắn mà nói, còn hắn vừa đi lại vừa nói:
“Được thôi nàng thử xem?”.
Hắn tiến một bước thì cô lùi một bước, lúc sắp tới vách núi thì hắn khoái chí cười:
“Chẳng phải mạnh miệng lắm sao, nhưng lại không dám nhảy.
Haha, ngoan lai đây”.
Lúc này cô quyết tâm không chịu nhục lúc sắp nhảy thì một giọng nói thức thanh vang lên:
“Dừng tay!”..