“Khụ khụ khụ ——” Một cảm giác lạnh lẽo rét buốt theo da chui vào xương tủy, Cừu Nhạn Quy giật mình tỉnh dậy, nửa đầu đau đớn sặc hai cái.
Hắn vùng vẫy theo bản năng, bấy giờ mới nhận ra mình bị hai sợi xích sắt buộc lại, hai đầu gối uốn cong thảm hại như quỳ lại không.
Cằm bị bắt lấy nâng lên chẳng hề thương tiếc, giọng nói ngậm cười quen thuộc, hờ hững thì thầm, “Ô, tỉnh rồi?”
Cừu Nhạn Quy bị ép ngẩng đầu lên, nhưng lúc sắp chạm tới gương mặt của thiếu chủ thì bỗng nghiêng đầu đi, vùng khỏi trói buộc của đối phương, hắn gập người run rẩy không thể khống chế, không biết là rét vì cuối thu bị hắt nước lạnh, hay là…..
Xương hàm truyền tới sức lực rõ rệt, hệt như muốn nghiền xương cốt của hắn thành bụi, Cừu Nhạn Quy bất ngờ đối diện với gương mặt khiến hắn thương nhớ đêm ngày, hình như thiếu chủ đã gầy đi, vài năm không gặp vẻ phô trương vẫn chẳng giảm mảy may, song sức hấp dẫn lại có thêm sự lắng đọng.
Ý cười ít ỏi trong mắt Tả Khinh Việt tan sạch, nhìn chòng chọc vào mắt của hắn, thấy trong con ngươi trong veo kia chỉ có bóng ngược của mình sắc mặt mới dịu lại, cong môi.
Y không cho đối phương cơ hội hoà hoãn, lại lần nữa xẻ ra vết sẹo năm đó, hết thảy chua xót mơ hồ bỗng rõ ràng, cuộn trào đánh tới.
“Nếu đã tỉnh, vậy chi bằng chúng ta cùng trò chuyện…. Lúc đó tại sao Nhạn Quy phản bội ta?”
Hung bạo trong mắt y dữ dội hơn, giọng điệu nhuốm thêm hận ý không dễ nhận thấy, “Là mưu tính từ trước, hay là có chuyện khó nói?”
“
“Là ngươi cố ý, hay là bất đắc dĩ?”
Con ngươi Cừu Nhạn Quy co lại, cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực truyền đến như đang cảnh cáo hắn, hắn mở miệng nhưng không nói nên lời.
Mấy năm nay hắn tìm hiểu dần cổ mình đã trúng, phát hiện cổ này cũng có nhược điểm, chính là chỉ cần bản thân không công khai phản bội Phùng Đông, cổ độc sẽ không phát tác, cùng lắm là cắn trả nội thương.
Mà nếu như Phùng Đông muốn luyện hắn thành con rối, nhất định phải lấy mạng hắn trước.
Hắn đã phải luồn lách sơ hở này mới vượt qua ba năm nay an toàn.
Đối diện với dáng vẻ hùng hổ doạ người của chủ tử, cho dù trong lòng Cừu Nhạn Quy có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói ra chút gì.
Vậy nên, hắn chỉ có thể cụp mắt im lặng.
Trầm mặc lan rộng ra, bầu không khí lập tức căng thẳng.
Tả Khinh Việt cụp mắt cười khẽ, buông tay xoay người ngồi lên ghế, vung tay, “Dội tiếp.”
Ảnh vệ cúi đầu thưa dạ, sau đó nước lạnh thấu xương lại lần nữa xối Cừu Nhạn Quy từ đầu tới chân, lãnh ý len vào trong vết thương chưa lành, đau đớn như xé toạc khiến nhịp thở dốc của hắn thêm nặng nề, Miêu Cương cuối thu vốn đã âm u lạnh lẽo, đau nhức xen lẫn ớn lạnh giống như nhũ băng bén ngót, hành hạ thần kinh yếu ớt của hắn.
Không biết qua bao lâu, hắn đã đau đến tê dại.
Lúc này người gần đấy mới giơ tay, ảnh vệ ngừng động tác, tay của Cừu Nhạn Quy bị treo ở hai bên, cơ thể run rẩy đầy chật vật, bóng dáng thân quen chậm rãi lại gần.
Người tới như đang thong dong thưởng thức bộ dạng thảm hại của hắn, hồi lâu sau mới khom lưng sáp đến trước mặt, khẽ cười hỏi, “Nhạn Quy, có lạnh không?”
Bờ môi mỏng của Cừu Nhạn Quy mím chặt, cõi lòng lạnh như rơi vào hầm băng.
“Ngươi cầu xin ta, thì hôm nay ta sẽ tha cho ngươi, được chứ?” Tả Khinh Việt nghiêng đầu sờ mặt hắn đầy thân thiết, Cừu Nhạn Quy run lên, tựa như loài vật yếu đuối tột cùng bị tước đi răng nanh vuốt sắc, thoi thóp nằm phục trước mặt y.
Chỉ cần y muốn là có thể diệt đứt chút sự sống cuối cùng.
Thân thể như nắm vải rách nát, một cơn gió thổi qua là sẽ bay tứ tán, bàn tay lành lạnh quanh năm ấy lại là nguồn nhiệt duy nhất Cừu Nhạn Quy có thể cảm nhận được vào giờ phút này.
Hoang đường hơn là, chút ấm áp nhỏ nhoi kia lại vượt qua tất cả đau khổ xé ruột xé gan, khiến cho hắn lưu luyến vô cùng.
Kiêu ngạo của thích khách đầu bảng như xương mềm bị thuần hoá, Cừu Nhạn Quy không nói chuyện, giữa ý thức mơ màng có lẽ hắn đã rất đau, để mặc bản thân cọ vào đầu ngón tay của thiếu chủ, như đang tỏ ra yếu kém tìm kiếm sự bảo vệ.
Một âm sắc khẽ đến khó nghe trào ra, khản đặc do đã lâu không nói, “Xin huynh…..”
1
Sau đó hắn cũng không thể chống lại sự giày dò trên thân thể nữa, nghiêng đầu ngả vào lòng bàn tay Tả Khinh Việt.
Nụ cười hờ hững của Tả Khinh Việt vụt tắt, tay truyền tới cảm xúc nặng trĩu.
Cừu Nhạn Quy đã mất ý thức, y vốn nên rút ra bỏ đi, tiếp đó ném cho ám vệ để thu dọn tàn cục, nhưng không biết vì sao, Tả Khinh Việt đứng tại chỗ không nhúc nhích rất lâu.
Hồi sau, y mới rút tay quay người không chút lưu tình, thờ ơ dùng khăn lau tay, “Dọn dẹp sạch sẽ, mời y sư qua đây.”
Nói rồi tính cất bước rời đi, sau đó ngoảnh đầu lại như nghĩ đến điều gì, cụp mắt khiến người khác không nhìn thấu cảm xúc, “Nhớ đổi thành bạch y.”
“Dạ.”
**
Ngày ấy khí lạnh vào người, thương thế vốn đã nghiêm trọng của Cừu Nhạn Quy nặng hơn, thêm mấy năm nay hắn làm việc quá sức chịu đựng của thân thể, mấy ngày liên tiếp đều mơ mơ màng màng.
Trong ngẩn ngơ chỉ cảm thấy bản thân chốc thì rất lạnh, chốc thì nóng hổi, trong đầu hiện lên ánh mắt vương nụ cười của thiếu chủ, sau đó lại biến thành dáng vẻ tàn nhẫn hận thù.
Hắn mê sảng nói mơ.
“Sao còn chưa tỉnh?” Tả Khinh Việt dời tầm mắt, bình tĩnh liếc nhìn thầy thuốc, rõ ràng không có bao nhiêu cảm xúc nhưng lại khiến thầy thuốc nghẹt thở như bị Thái sơn đè.
Ông ta ổn định tâm trạng xong mới cẩn thận mở lời, “Người này nội thương nghiêm trọng, đã tổn thương đến mệnh mạch, ngoại thương cũng chưa khép miệng, hôm ấy hàn khí nhập thể, bệnh cũ trước đây tái phát, có thể chịu đựng tới bây giờ….” Đã là hiếm thấy vạn phần rồi.
Thầy thuốc cảm nhận được cảm giác áp bách đáng sợ, tái mặt nuốt lời còn lại trở vào, cúi đầu không dám nói năng gì nữa.
Tả Khinh Việt cụp mắt không nhìn rõ cảm xúc, ánh mắt tối tăm nhìn sang người bị buộc chặt trên giường đá, có vẻ hắn thấy hơi khó chịu, cánh tay bị xích lần mò một cách vô ích như muốn bắt lấy gì đó.
Sau đó lại thoát lực thõng xuống, hơi cuộn tròn lại.
“Lúc nào có thể tỉnh.” Tả Khinh Việt đột nhiên mở miệng, giọng điệu hững hờ, “Nghĩ kĩ rồi nói.”
1
Vẻ mặt thầy thuốc thoắt thay đổi, châm chước một hồi mới ngập ngừng đáp, “Ít nhất năm ngày.”
“Ba ngày.” Đuôi mắt hẹp dài của Tả Khinh Việt cụp xuống, nhìn sang thầy thuốc đầu đầm đìa mồ hôi, “Các ngươi tự thương thảo, nếu sau ba ngày hắn vẫn chưa tỉnh.”
“Thôn Vân các không giữ phế vật.”
1
Lời này vừa nói ra, thầy thuốc lập tức mặt cắt không còn giọt máu, cúi đầu nói nhỏ, “Dạ.”
Tả Khinh Việt bực bội khua tay đuổi người ngoài, trong ngục cung rộng lớn lặng như tờ, bây giờ chỉ xích một người.
Ba năm trước y trở về liền giết sạch ngục cung.
Sát y không thể tự khống chế như vẫn đọng lại trong lòng, Tả Khinh Việt đi tới trước giường đá, ánh mắt chứa đầy sự tàn bạo.
Năm xưa y chính là vì một tên bạch nhãn như vậy mà đã tháo dỡ phòng bị, người muốn lấy mạng y nhiều vô số, bây giờ suýt thành công —
Cũng chỉ có người trước mặt thôi.
Chợt, kẻ đầu sỏ đột nhiên co giật hai cái, như thể đang chịu đựng đau khổ to lớn, sắc mặt Tả Khinh Việt đông cứng lại, vô thức cúi người.
Tiếng gọi bất lực lại đau đớn bất chợt va vào cõi lòng, Cừu Nhạn Quy phí sức giẫy giụa.
“Thiếu chủ, thiếu chủ….”
Tả Khinh Việt bỗng ngớ ra.
___
@yu: thiếu chủ làm t nhớ tới mấy ông bạo quân, bắt quỳ dưới mưa hay đì người ta xong rồi bồng tới thái y kêu, X nhất quyết không được có mệnh hệ gì, nếu không……v..v =))))