Hà Nhược Liên ngồi dựa vào thành giường, liên tục lấy tay lau nước mắt.
Không phải đang buồn hay giận bà Hà, chính là cảm giác của một cô gái khi đi lấy chồng và phải sống xa mẹ.
Dịch Kính Nam từ phòng làm việc trở về phòng ngủ, thấy cô như vậy hắn đau lòng không tả xiết.
Sau đó, hắn bước đến, tháo mắt kính và chiếc đồng hồ đặt xuống dưới bàn.
Ngồi xuống bên cạnh, đưa tay lau nước mắt cho cô, lên tiếng:
– Đừng khóc nữa, mỗi ngày anh đều đưa em về nhà thăm mẹ.
Dịch Kính Nam hoàn toàn hiểu được tâm trạng của cô lúc này.
Ông Hà qua đời cũng hơn 10 năm, chỉ có hai mẹ con sớm tối và vui buồn có nhau, giờ cô lấy chồng nên chắc chắn có cảm giác không nỡ.
– Kính Nam, chúng ta khoan hãy dọn ra sống riêng.
– Em sợ mẹ la à?
Hà Nhược Liên gật đầu.
Dịch Kính Nam bật cười, ôm cô vào lòng cưng nựng, lên tiếng:
– Vợ, anh đã nghĩ ra cách thuyết phục mẹ sang sống cùng chúng ta.
– Cách gì?
– Chúng ta phải năng suất lên, nhanh chóng có em bé, khi đó lấy lý do cần người chăm sóc cho em.
Hà Nhược Liên ngẫm nghĩ cũng thấy hợp lý, dùng đứa bé thuyết phục không chừng mẹ cô đồng ý.
Với lại cô đâu biết chăm trẻ con thế nào, cần có người lớn bên cạnh chỉ dạy.
– Được a…sao em không nghĩ ra sớm chứ, làm buồn mấy tháng qua.
– Vậy thì…
Dịch Kính Nam nắm bắt thời cơ, bàn tay chạy loạn lung tung khắp cơ thể quyến rũ và mềm mại của Hà Nhược Liên, ánh mắt chẳng dứt rời khỏi bầu ng ực to tròn giây nào, đột nhiên li3m môi thèm khát như một kẻ bi3n thái.
– Khoan.
Cô đẩy hắn ra, lên tiếng hỏi:
– Anh Nam, anh biết chuyện gì chưa?
– Chuyện gì?
– Chung Gia sang bàn chuyện hôn sự với ba mẹ của Vũ Tiệp rồi.
Sắc mặt của Dịch Kính Nam không hề thay đổi, chẳng quá bất ngờ khi nghe Hà Nhược Liên nói vậy.
Bữa tiệc hôm đó chẳng biết là may mắn hay xui xẻo với Chung Đức Vĩnh.
Đêm đó, ai cũng say khướt và tự lo lấy thân.
Không ngờ, hơn 9 giờ sáng hôm sau đã nhận được tin tức động trời.
Vốn dĩ Chung Gia Uyển và Đinh Vũ Tiệp được sắp xếp ở chung một phòng, nhưng do đêm đó cô ấy say đến bất tỉnh, chưa được 1 giờ khuya đã rút lui khỏi bữa tiệc và lên phòng nghỉ trước.
Tàn tiệc, Hà Nhược Liên cũng bận chăm sóc và dìu Dịch Kính Nam về phòng khách sạn, nên đâu hay biết điều gì.
Sáng hôm sau, Gia Uyển lên phòng kêu cửa, thông báo rằng tối qua Chung Đức Vĩnh và Đinh Vũ Tiệp đã ngủ với nhau.
Chuyện đó trời biết đất biết và năm người bọn họ biết.
– Với tính cách của cậu ấy, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.
– Anh hiểu rõ vậy sao?
Hà Nhược Liên bĩu môi, sắc mặt khinh thường hắn rõ ràng.
– Anh và cậu ấy chơi chung từ nhỏ, chẳng lẽ không hiểu?
– Vậy sao lúc trước anh nghĩ em và anh ấy đang yêu nhau?
Nhắc đến là cơn ghen ẩn sâu trong đáy lòng trỗi dậy, híp mắt nhìn xuống Hà Nhược Liên, lập tức đè ngã cô nằm xuống giường, dúi mặt vào bầu ng ực no tròn hôn hít.
– Kính Nam!
– Anh không nghĩ, anh chắc chắn Đức Vĩnh có tình ý với em.
Nếu không phải em yêu anh nhiều quá, anh đẹp trai và phong độ hơn cậu ấy, thì có thể cả hai đã kết hôn và sinh con.
Bảo chuyện cũ bỏ qua, nhưng khi nghĩ đến người bạn thân thích vợ của mình là hắn muốn nổi cơn điên, bực tức và khó chịu trong người vô cùng.
Lúc này, Hà Nhược Liên bị hắn đụng chạm đến bị nhột nhạt, vừa vừng vẫy thoát khỏi vừa lên tiếng trêu đùa:
– Em yêu anh thì đúng, nhưng đẹp trai và phong độ thì phải so sánh lại.
Như một cái tát vào mặt, khiến Dịch Kính Nam đau điếng toàn thân, lần nữa ngẩng lên nhìn Hà Nhược Liên, trong đôi mắt có hai ngọn lửa đang cháy rực.
Đêm qua, cả hai đã có một trận vật lộn trong phòng.
Dịch Kính Nam chiếm thế thượng phong, dạy Hà Nhược Liên đánh vần bốn chữ ‘ đẹp trai ’ và ‘ phong độ ’ nhưng mãi không được, cô cứ ‘ a..
ư ’ đến mỏi mệt thiếp đi.
Ring ring.
Điện thoại trên bàn reo lên, cả hai cựa quậy chuyển động cơ thể và sau đó tiếp tục ôm nhau nằm ngủ.
Cuộc gọi thứ hai nối tiếp, Hà Nhược Liên khó chịu ưỡn ẹo, bàn tay đập xuống phần ngực của Dịch Kính Nam.
– Anh Nam, anh Nam.
Hắn nhướn mắt, nhìn qua chiếc bàn, quơ tay cầm lấy điện thoại đang reo.
– Nhược Liên, mẹ gọi cho em.
Dịch Kính Nam tốt bụng giúp quẹt ngang trên màn hình, sau đó mở loa lớn cho cô nói chuyện.
– Con nghe ạ.
– [ Nhược Liên, thức dậy, 6 giờ rồi.
]
Bà Hà không hỏi, chỉ nghe giọng nói của Hà Nhược Liên đã biết cô còn đang ngủ.
Mấy ngày cô làm dâu, buổi sáng bà đều gọi sang bảo cô thức dậy, xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
– Dạ.
– [ Dạ nhưng thức chưa? ]
– Con thức rồi, đang ngồi dậy.
Hà Nhược Liên nghe lời ngồi dậy, nhưng hai mắt vẫn dính chặt vào nhau, đến khi bà Hà cúp máy thì cô lập tức gục ngã xuống người của Dịch Kính Nam.
– Tại anh hết.
– Em ngủ tiếp đi, mọi người không nói gì đâu.
Cô lắc đầu, lên tiếng:
– Cho anh mười phút làm em tỉnh ngủ.
– Ngủ đi, có chuyện gì anh đứng ra chịu thay em.
Mặc dù Dịch Kính Nam hết sức hết lòng thuyết phục, nhưng Hà Nhược Liên nhất quyết không nghe, nhanh chóng vệ sinh cá nhân và xuống nhà cùng người làm chuẩn bị bữa sáng.
Khuôn mặt thiếu ngủ thể hiện rõ ràng, người làm nhìn thấy chỉ dám lén lút chúm chím chứ không dám trêu chọc.
Dịch Gia có hai người làm bếp, ba người dọn dẹp trên dưới trong ngoài, mỗi người đều có công việc riêng.
Hà Nhược Liên thì không quét dọn, vào bếp phụ chuẩn bị bữa sáng.
Lúc này, Dịch Kính Nam đi vào tìm vợ, ôm ấp lên tiếng:
– Pha cho anh ly cafe.
– Tự pha đi, em bận rồi.
Hắn không bỏ cuộc, ghé sát vào tai của cô nhỏ giọng:
– Pha đi, sau đó mang lên phòng làm việc cho anh, không cần làm bữa sáng nữa.
Ý của hắn quá rõ ràng, chính xác không muốn Hà Nhược Liên làm mấy công việc thế này.
Đột nhiên có tiếng hắng giọng vang lên, thu hút sự chú ý của bốn người.
Bà Dịch xuất hiện với sắc mặt nghiêm khắc đầy quyền lực, lên tiếng hỏi:
– Kính Nam, con vào đây làm gì?