Quý Thứ Năm - Chương 29: 29: Nguyên Nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Quý Thứ Năm


Chương 29: 29: Nguyên Nhân


Thẩm Du cảm thấy tay mình như đang bị đặt trong một cái bếp lò, khiến cho cô không biết tiếp theo phải nên làm thế nào.
“Nhìn, nhìn cái gì cơ?”
Cô hơi xoay đầu qua hướng khác, cả người ngây ngốc, nhẹ giọng đặt câu hỏi.
Tạ Tân Chiêu thì thầm vài lời vào tai cô.
Thẩm Du còn chưa kịp đáp lại, đối phương đã nắm lấy tay cô, rồi tự mình di chuyển nó.
Khi ngón tay cô chạm vào cơ bắp rắn chắc và ấm áp của anh, thân thể Thẩm Du run lên, đôi môi lại bị anh ngậm lấy.
Tạ Tân Chiêu thường thích dùng sữa tắm có vị muối biển, khi hơi thở cả hai quyện vào nhau, Thẩm Du liền được bao bọc bởi mùi biển tươi mát của thiếu niên, như thể anh đang ở trong đại dương bao la thăng trầm.
Lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá tan chuyện tốt của hai người.
Thẩm Du tránh khỏi nụ hôn của anh, thở hổn hển nhẹ giọng nhắc nhở: “Có ai gọi cho anh kìa.”
“Kệ nó đi.” Tạ Tân Chiêu nhíu mày lại muốn đến gần.
Thị lực của Thẩm Du khá tốt nên có thể nhìn đến tên người gọi trên màn hình điện thoại, vươn tay ngăn cản động tác của anh.
“Là ba của anh đấy.”
Tạ Tân Chiêu cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đang không ngừng rung trên bàn.
“Anh không…!nghe sao?”
Thẩm Du không nhìn thấy được vẻ mặt của Tạ Tân Chiêu, nhưng chẳng hiểu sao cô lại nhớ tới buổi tiệc trước kia, biểu hiện của anh hôm đó trông giống như không muốn nhận điện thoại của trưởng bối trong gia đình cho lắm.
“Anh đi ra ngoài nhận điện thoại một lát.” Tạ Tân Chiêu vội vàng cầm điện thoại rồi đi ra ngoài ban công.
Thẩm Du ngơ ngác nhìn về bóng lưng của anh, trong lòng khẽ động.
Tạ Tân Chiêu đứng ở ban công, một tay đút vào túi quần, tay còn lại thì nhấn nút trả lời.
Một giọng nói trưởng thành và trầm thấp từ bên trong truyền ra: “Khi nào trở về?”
Tạ Tân Chiêu trả lời: “Trước khi khai giảng.”
Bên kia dừng lại vài giây rồi nói: “Gần đây tôi rất bận, mấy hôm trước thông qua ông nội nghe được rằng anh đăng ký vào đại học A?”
“Ừm.” Giọng điệu của Tạ Tân Chiêu mang theo sự châm chọc, “Sao thế? Tới tận bây giờ vẫn chưa tìm được biện pháp để ly hôn à?”
Tạ Vân Uý cười khẩy: “Tự lo cho mình đi trước đi.

Không cần quản đến chuyện của tôi và mẹ anh.”
Tạ Tân Chiêu trầm mặc, một lúc sau mới hỏi: “Gọi có việc gì không?”
Tạ Vân Uý khịt mũi, nói, “Tôi chỉ thắc mắc tại sao anh không ra nước ngoài để học mà lại đăng ký vào đại học A.”
Dứt lời ông ta lập tức cúp máy, không thèm đợi nghe câu trả lời của Tạ Tân Chiêu.
Thẩm Du ngồi trên sofa, yên lặng tiếp tục xem phim.
Từng cảnh phim hiện trên màn hình nhưng cô không hiểu nội dung của nó.
Cũng đúng thôi.
Bọn họ hiếm khi xem hết được một bộ phim.

Vì hai người thường xuyên hôn nhau nên không theo kịp tình tiết của phim là chuyện đương nhiên.
Nghe thấy tiếng kéo cửa ngoài ban công, Thẩm Du liền quay đầu lại.
Vẻ mặt của Tạ Tân Chiêu có chút phiền chán, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Du thì anh lại cong môi cố gắng nở một nụ cười.
Thẩm Du chớp chớp mắt hỏi anh.

“Trong nhà có chuyện gì sao anh?”
“Không có gì đâu.” Tạ Tân Chiêu nhanh chóng bác bỏ, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Du.
Thẩm Du gật đầu, ánh mắt lại dời về phía bộ phim, nhưng suy nghĩ lại mông lung như đang lạc vào chốn thần tiên.

Không biết có phải do đã ở bên cạnh Tạ Tân Chiêu được một khoảng thời gian khá lâu hay không, mà cô luôn mẫn cảm với cảm xúc của Tạ Tân Chiêu hơn so với những người khác.
Nếu anh đã không muốn nói thì cô cũng sẽ không hỏi đến nhiều.
Mặt dây chuyền Quán Thế Âm tạm thời được Thẩm Du cất vào trong ngăn kéo, đợi tìm được cơ hội khác cô sẽ đưa cho anh sau.
*
Buổi tối trong lúc ăn cơm, hiếm khi thấy Thẩm Lãng nhắc về việc khai giảng trên bàn ăn.
Bây giờ đã là tháng 8, không lâu nữa năm học mới sẽ được bắt đầu.
Vẻ mặt Thẩm Lãng ôn hoà, ông dặn hai người khi nào đi thành phố A thì nói trước một tiếng để ông chuẩn bị sẵn vé máy bay.
Tạ Tân Chiêu nhìn Thẩm Du: “Theo ý tiểu Du đi ạ, em ấy muốn lúc nào thì sẽ đi lúc đó.”
Sau đó Thẩm Lãng nhìn về phía Thẩm Du, đề xuất ý kiến của ông: “Ba cảm thấy nên đi trước hai ngày để làm quen hoàn cảnh ở đó trước, con cảm thấy thế nào?”
Thẩm Du suy nghĩ hai giây, sau đó nhìn về phía ba cô: “Ba cũng đi cùng sao?”
“Đương nhiên rồi, con vào đại học thì ba chắc chắn phải đưa đi rồi.

Xem thử trường học và thầy cô ở đó thế nào, sẵn tiện mua thêm đồ dùng cần thiết cho con.” Thẩm Lãng cười đáp.
“Nhưng con chỉ đi đến báo danh thôi mà, sao có thể lập tức dọn vào trong ký túc xá để ở được ạ?” Thẩm Du không rõ lắm.
Thẩm Lãng còn chưa kịp nói thì Tạ Tân Chiêu đã chủ động mở lời mời: “Chú và em có thể đến ở khách sạn của nhà con, cách đại học A không xa lắm.”
Thẩm Lãng cười: “Sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền gia đình con được chứ?”
Tạ Tân Chiêu nói không có vấn đề gì, anh ở nơi này lâu vậy rồi, đây là việc nên làm thôi.

Hai người sau đó khách sáo với nhau đôi câu.
Từ lời nói của hai người, Thẩm Du biết được rằng những khách sạn thuộc về công ty của gia đình Tạ Tân Chiêu đa phần đều là loại cao cấp, trải rộng ở các thành phố hạng nhất và hạng hai.
Cô ngơ ngác nhìn ba mình một lúc sau đó cúi đầu yên lặng ăn.
Sau khi ăn xong, Thẩm Du ngồi một mình trong phòng suy nghĩ rất lâu.

Cô không chắc liệu mình có nhìn nhầm ánh mắt và nét mặt của ba mình hay không.

Lưỡng lự một hồi lâu, cô quyết định đến thư phòng để hỏi ba cho rõ ràng.
Khi đến trước cửa thư phòng, Thẩm Du phát hiện đã có người đi vào trong đó trước mình.

Cửa thư phòng không đóng chặt, loáng thoáng có thể nghe được cuộc trò chuyện bên trong.
Cô dừng lại, định lát nữa sẽ đến tìm ba sau.
Khi chuẩn bị rời đi, tên của cô đột nhiên được nhắc đến trong phòng.

Bước chân của Thẩm Du lập tức dừng lại.
“Ai mà biết chắc cái nào là của Thẩm Du? Vứt hết đi.” Giọng điệu của Thẩm Lãng hờ hững.

Không biết là bên kia đã đáp lại gì đó, Thẩm Lãng lại nói: “Tôi cần gì phải để ý nó bao nhiêu tiền? Vậy cứ giữ lại đi, chờ một lát sẽ có người đến lấy, dù sao cũng không được đưa cho Thẩm Du.

Con bé đã tốt nghiệp, cần đến những thứ đó làm gì.”
Thẩm Du cau mày.

Có người nào đó lại gửi quà đến trường cho cô sao? Không biết cô đã tốt nghiệp rồi sao?
Thẩm Du còn chưa kịp định thần, đã nghe thấy giọng nói của Trần Ương từ bên trong truyền đến.
“Rốt cuộc là ai mà cứ gửi quà đến trường hoài vậy?”
Thẩm Lãng: “Anh cũng không biết.

Cứ mặc xác đi.

Không nhận chúng là được.”
Trần Ương cười khẽ: “Cũng đúng, dù sao Thẩm Du cũng đã có bạn trai rồi.”
“Ừm.” Giọng nói của Thẩm Lãng có vẻ rất vui mừng, “Dựa vào điều kiện của Tân Chiêu, không phải ai cũng có thể sánh bằng”
“Nhưng yêu đương cũng không thể đại biểu cho việc gì.

Tụi nhỏ bây giờ đều trưởng thành rất sớm, không biết hai đứa nó có thể bên nhau được bao lâu.” Trần Ương dừng vài giây, “Em nghĩ với tính cách của Thẩm Du, muốn gả con bé đi không phải là việc dễ dàng…”
Thẩm Du đứng ở trước của, cả người cứng đơ như người máy.

Cô không thể hiểu rõ những câu nói vừa rồi chỉ trong chốt lát được, vì vậy chỉ đành máy móc nghe tiếp cuộc đối thoại của ba và mẹ kế.
“Chuyện tương lai cứ để sau này lại tính!” Thẩm Lãng có chút không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của bà ta, “Có thể kéo dài lâu thì cứ kéo, không phải là em không biết tình hình hiện tại của công ty như thế nào.

Sản nghiệp của Tạ gia lớn như vậy, cho dù họ chỉ đưa tay ra giúp đỡ một chút thì cũng đã đủ cho gia đình chúng ta cả đời không cần phải lo đến cái ăn cái mặc…”
…………
Thẩm Du không nghe tiếp những gì sau, hai chân có chút lơ mơ rời đi.
Không cần hỏi nữa.

Cô đã biết được rồi.
Ngay cả điểm mà cô cảm thấy không được đúng trước đó giờ đây cũng đã tìm được lí do.
Thẩm Du trở lại phòng, lần đầu tiên cô nghiêm túc tìm hiểu về thông tin của công ty gia đình Tạ Tân Chiêu trên internet — Tập đoàn Vạn Hàng.
Khác với doanh nghiệp tư nhân nhỏ do ba cô lập ra, Tập đoàn Vạn Hàng hoạt động trong rất nhiều lĩnh vực như bất động sản, khách sạn, giải trí và còn các lĩnh vực khác nữa, với quy mô trải dài trên khắp cả nước.

Chỉ riêng tài sản cá nhân của ông nội Tạ Tân Chiêu cũng đã là một con số khổng lồ khó có thể với tới.
Sau khi lướt xem trang web chính thức của Tập đoàn Vạn Hàng, Thẩm Du dựa lưng vào ghế, nhất thời không cử động.
Đèn trong phòng không được bật, chỉ có ánh đèn huỳnh quang từ máy tính chiếu rõ lên vẻ mặt thờ ơ và lãnh đạm của cô gái.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần của Thẩm Du không được tốt lắm.

Cô lấy cớ tập vũ đạo, từ sớm đã đi đến lớp học khiêu vũ, buổi trưa cũng không về nhà.
Những điệu nhảy đẫm mồ hôi có thể giúp cô tạm thời quên đi những muộn phiền trong lòng, chỉ một mực đắm chìm trong âm nhạc và vũ đạo.
Khi cô đang say sưa trong những điệu nhảy, đột nhiên cô giáo Ngô lại tắt nhạc đi.
Động tác của Thẩm Du vẫn không dừng lại.

Cô kiên trì cho đến khi hoàn thành xong động tác cuối cùng, sau đó nhìn về phía cô giáo Ngô, hơi thở gấp gáp.
“Thẩm Du, nghỉ ngơi tí đi.” Cô giáo Ngô nói.
Thẩm Du: “Cô ơi, em còn muốn luyện thêm một lúc nữa ạ.”
“Yêu cầu đặt ra là em phải thể hiện cho người khác thấy điệu nhảy này giống như một thiếu nữ vừa tràn đầy sức sống vừa có chút thẹn thùng.” Cô giáo Ngô nói đùa, “Nhưng khi nhìn vào ánh mắt thì người xem có thể nghĩ rằng em đang muốn xung phong ra trận để giết kẻ địch đấy.”
Thẩm Du sửng sốt một chút, xấu hổ nói: “Là em nhảy không tốt ạ.”
Cô giáo Ngô thở dài: “Thẩm Du, em đã nhảy rất tốt.”
Cô đi tới, đứng bên cạnh Thẩm Du: “Có tâm sự gì sao? Khiêu vũ là để hưởng thụ, chứ không phải phát tiết.

Em đang trút cơn giận của mình nên tất nhiên không thể diễn tả được cảm xúc của điệu nhảy này.”
Thẩm Du do dự một chút, thành thật nói rằng tâm tình của mình không tốt.
Cô giáo Ngô cười nói: “Tâm trạng không tốt cũng là bình thường, đừng khiến bản thân mệt mỏi quá, trở về nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Du gật đầu, nói cảm ơn rồi rời đi.
Hôm nay cô không nhắn Tạ Tân Chiêu đến đón mà trực tiếp đến công ty của ba sau khi rời lớp học khiêu vũ.
Thẩm Du đã hỏi ý ba trước rồi mới bước vào văn phòng.
Thấy cô đến, Thẩm Lãng từ máy tính ngẩng đầu lên.
“Đến tìm ba làm gì? Có chuyện gì sao?”
Thẩm Du đứng yên trước bàn làm việc, bỗng cảm thấy người ba đang ngồi ở phía đối diện có chút xa lạ.
Cô dừng lại vài giây, sau đó nhẹ nhàng hỏi ba mình: “Nếu bạn trai của con không phải là Tạ Tân Chiêu, ba vẫn sẽ đồng ý về mối quan hệ này chứ?”
Thẩm Lãng sửng sốt: “Ý con là sao?”
Ánh mắt Thẩm Du trong suốt, cô kiên trì hỏi tiếp: “Nếu sau kỳ thi đại học, con hẹn hò với một người bạn học bình thường thì ba có đồng ý không?”
Thẩm Lãng nhíu mày, không có trực tiếp trả lời.
“Con hỏi ba một câu chỉ mang tính giả thuyết như vậy để làm gì?”
Thẩm Du tăng cao giọng nói lên: “Nếu bạn trai của con xuất thân từ một gia đình bình thường, ba có đồng ý không?”
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững bình tĩnh: “Ba trả lời con đi.”
Thẩm Lãng: “…”
Ông đã hiểu ý nghĩa trong lời nói của Thẩm Du, suy nghĩ hai giây rồi mới trả lời.
“Không phải ba đã nói với con rồi sao? Ba không phản đối con yêu đương, nhưng đối phương phải là người mà ba đã biết rõ, lỡ như con gặp phải tên lừa đảo thì sao?”
Thẩm Du nhíu mày, hốc mắt dần trở nên đỏ lên: “Vậy nếu bây giờ con cùng Tạ Tân Chiêu chia tay, sau đó yêu đương với con trai của Trương tổng kia, ba có đồng ý không?”
Thẩm Lãng không ngờ con gái mình lại hỏi đến vấn đề này, theo bản năng nói: “Tất nhiên là đồng ý, ba đã nói sẽ không phản đối về chuyện tình cảm của con.”
Thẩm Du nhìn chằm chằm vào ba mình với vẻ mặt thất vọng và buồn bã: “Nhưng con không biết rõ về nhân phẩm của anh ta.”
Thật mỉa mai phải không?
Ông nói muốn xem đối phương là người như thế nào, nhưng rõ ràng ông ấy chỉ mới gặp con trai của Trương tổng chỉ một lần, vậy mà lại dễ dàng nói ra lời đồng ý.
Thẩm Du cảm thấy mình thật ngu ngốc, tại sao cô không nhìn ra ba mình đang nghĩ cái gì?
Rõ ràng kể từ khi Tạ Tân Chiêu chuyển đến, ông luôn muốn cô tạo dựng một mối quan hệ thật tốt với anh.
Thẩm Lãng nhất thời không nghẹn lời, giải thích nói: “Ba hiểu rõ về ba của thằng bé, gia phong nhà đó rất tốt.”
Thẩm Du lắc đầu, cảm thấy thật nực cười.
Rõ ràng ba con hai người họ, rồi mẹ con Tạ Tân Chiêu, đều khác nhau rất nhiều, thế thì làm sao có thể từ người cha tốt mà tin rằng đứa con nhất định cũng sẽ tốt?
“Vậy nếu như con và Tạ Tân chiêu chia tay, thì ba vẫn sẽ đưa con đến thành phố A chứ?” Thẩm Du nhìn ba cô, nói với ông bằng một chất giọng nhẹ nhàng.

Thẩm Lãng thở dài: “Đương nhiên.

Con là con gái của ba, ba có thể hại con sao? Trước đây ba không cho con nói chuyện này, cũng vì sợ con sẽ giống như mẹ của con—”
Ông dừng lại, cáu kỉnh mà vẫy tay.
“Quên đi, chuyện trước kia không nhắc đến nữa.”
Thẩm Lãng bắt gặp ánh mắt của Thẩm Du: “Ba chỉ muốn con tìm được một gia đình có điều kiện tốt như vậy là sai sao? Từ nhỏ đến lớn con có từng trải qua khổ cực bao giờ chưa? Học múa luyện đàn, cái nào mà không đắt tiền? Ba cực nhọc mới nuôi con lớn nên tất nhiên sẽ không hy vọng sau này con phải đi theo chịu khổ với một tên nghèo.”
Thẩm Du cảm thấy rằng ba cô đang âm thầm thay đổi chủ đề.
“Có thật sự chỉ là không muốn con phải chịu khổ không?” Cô hỏi.
Cô có thể tự mình làm việc để kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Không muốn phải sống dựa dẫm vào người khác, và cô rất ghét khi đem tình cảm cùng lợi ích hoà làm một với nhau.
Thẩm Lãng bị câu hỏi lặp đi lặp lại của con gái làm cho khó chịu, ngữ khí trở nên đông cứng.
“Con nói đủ chưa?”
Thẩm Du mím môi.
Thẩm Lãng cúi đầu, lại mở văn kiện trên bàn ra xem.
Một lúc sau, ông nghe thấy một câu “Đủ rồi”.
Một cơn gió thổi trước mặt ông ấy.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Du đã mở cửa đi ra ngoài.

Cô không đóng sầm cửa lại, cả người trông rất bình tĩnh, so với động tác đóng cửa thường ngày không có gì khác biệt.
*
Thẩm Du không có trực tiếp về nhà.

Cô ngồi bên ngoài quảng trường một lát để bình ổn lại tâm tình.
Trên màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn do Tạ Tân Chiêu gửi đến, anh hỏi rằng cô đang ở đâu, anh sẽ đến đón.
Thẩm Du đáp lại không cần, cô sẽ trở về ngay thôi.
Một lúc sau, Tạ Tân Chiêu trả lời.
【Được, anh chờ em về】
Thẩm Du cất điện thoại, đứng dậy về nhà.
Sau khi taxi chạy trước cửa tiểu khu, Thẩm Du xuống xe, đội chiếc mũ lên đầu.

Cô vừa mới đi được hai bước, đã có một người từ bên đường bước nhanh đến, tiếp đó nắm lấy tay cô.
Thẩm Du cụp mắt nhìn bàn tay đang giao nhau của hai người.
Anh nắm tay cô rất chặt, mặt ngoài của chiếc đồng hồ trên tay có lẽ bị phơi nắng khá lâu nên rất nóng, nó áp vào cổ tay mát lạnh của cô.
Không ai trong bọn họ mở miệng nói chuyện.
Cả hai nắm tay nhau đi về nhà, Thẩm Du cởi mũ ra, cô vừa xoay người thì liền bị Tạ Tân Chiêu giam giữa cánh cửa và thân thể của anh.
Một tay Tạ Tân Chiêu chống lên cửa, dùng ánh mắt sắc bén mà khẩn thiết nhìn Thẩm Du, giữa lông mày có một tia bất an nhàn nhạt xuất hiện.
“Em né tránh anh?”
Thẩm Du lắc đầu: “Không có.”
Tạ Tân Chiêu nhìn cô chằm chằm vài giây rồi tự lẩm bẩm: “Thật sao?”
Anh cúi người để khuôn mặt mình đối diện vừa vặn với mặt cô.
Ngón tay anh đặt trên môi Thẩm Du, nhẹ nhàng ấn một cái.
“Vậy bây giờ em hôn anh đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN