Trong cửa hàng tạp hóa, Lâm Sơ Tuệ lo lắng mở túi băng dán cá nhân, cẩn thận dán lên khóe môi bị rách của Tiêu Diễn.“Nhìn thấy cậu ta xông vào sao không biết đường mà né ra?”“Không phải cậu ngăn trước người tôi à?” Tiêu Diễn hời hợt trả lời: “Có cậu ở đó rồi tôi còn sợ gì nữa.”Nghe Tiêu Diễn nói thế, lòng của Lâm Sơ Tuệ tưởng như muốn tan thành nước ấm, thoáng ngượng ngùng, không cứng rắn được nữa,nhẹ nhàng dán băng cá nhân cho cậu, nhỏ giọng thủ thỉ: “Vậy sau này… tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt.”“Ừ.”“Còn đau không?”“Một chút.”Cô đưa tay vuốt vuốt miếng dán cá nhân bên khóe môi Tiêu Diễn, ánh mắt không giấu nổi đau lòng.Mấy thiếu niên ngồi ở bàn đối diện uống cocacola ăn Oden nhíu mày nhìn 2 người.Chương Thừa Vũ nói thầm với Lục Trì: “Biến số lớn nhất trên con đường đời của Sơ Ca chính là gặp phải Học Thần.”Lục Trì: “Sao lại nói vậy?”Chương Nhận Vũ: “Loại con trai siêu cấp trà xanh như cậu ta, tâm địa thâm sâu, lòng dạ khó lường.
Ông nghĩ kiểu liệt nữ như Sơ Ca có thể chống lại được à, vài phút thôi là bị ăn sống nuôi tươi ngay.
A di đà phật người xưa đã dạy rồi: liệt nữ sợ triền lang quả là không sai mà.”Lục Trì: “Này… này… không đến mức như thế chứ?”Lời còn chưa dứt đã nghe thấy Tiêu Diễn từ tốn đáp: “Chuyện này trách tôi, tôi không nên dây vào cậu ta.”Lâm Sơ Tuệ: “Cậu không sai, là do cậu ta quá xấu tính.”Tiêu Diễn chạm nhẹ vào băng dán cá nhân bên khóe miệng, thẳng thắn nói: “Kỳ thực vừa rồi lúc ở toilet phát sinh chút mâu thuẫn nhỏ, tôi quả thực đã đáp ví tiền của cậu ta đi.”“Có phải cậu ta ra tay với cậu trước không.”“Cậu ta có hơi tức giận… hơn nữa tính tình của cậu ta dường như có vẻ dễ kích động?”“Cậu ta mắng cậu?”“Được rồi, người sai trước là tôi.”Lâm Sơ Tuệ nóng nảy như bà mẹ có con bị bắt nạt, hùng hổ nói: “Rốt cuộc cậu ta mắng cậu cái gì?”“Không có gì, cậu đừng để ý, lúc đầu là tại tôi không tốt trước, cậu ta cũng chẳng nói sai.”“ĐM”.
Lâm Sơ Tuệ siết chặt tay, đau lòng đến đỏ cả vành mắt.…Lục Trì nhìn biểu hiện sinh động tựa như một cuốn sách giáo khoa về nghệ thuật bán thảm (*), tam quan (**) trực tiếp sụp đổ.(*) Bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại(**) “Tam quan” bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quanNhìn Tiêu Diễn, cậu chàng như thấy được bạn gái cũ của mình.Bạn gái trước đây của Lục Trì cũng thường tỏ vẻ đáng thương rỉ tai cậu mấy câu như thế, sau đó thẳng nam Lục Trì cam tâm tình nguyện trở thành ông anh trai mưa của cậu ta, bị lừa mà không hề hay biết, còn cam tâm tình nguyện để người ta dắt mũi.Hiện tại đã hiểu… kỹ năng mềm này lợi hại cỡ nào.Hứa Gia Ninh ôm cánh tay, tâm phục khẩu phục tán thưởng: “Tự thẹn không bằng.”Lục Điềm Bạch: “Học thần bị đánh đến như thế, các ông còn ngồi đây châm chọc người ta.”Lục Trì vỗ vỗ đầu cô em gái, đầy tâm trạng cảm thán: “Em gái ngây thơ của anh, não con gái mấy người là não heo à, một tên trà xanh hảo hạng thế kia mà không nhìn ra ư?”“Rõ ràng là Tần Nại ra tay ức hiếp người trước.”“Chỉ dựa vào chiêu này của Tiêu học thần, cậu bé đáng thương Tần Nại người ta không những ăn một đá mà còn tan nát cả con tim rồi kia kìa.”Buổi tối, Hứa Gia Ninh và Lâm Sơ Tuệ về nhà.Gió đêm lành lạnh, tâm tình Lâm Sơ Tuệ không tệ, cả đường khẽ ngâm nga hát.Từ lúc quen biết nhau đến giờ, Hứa Gia Ninh hiếm khi thấy tâm trạng Lâm Sơ Tuệ thoải mái, vui vẻ như vậy.“Cái tên cơ bắp kia thật sự là bạn trai cũ của cậu?” Hứa Gia Ninh hỏi Lâm Sơ Tuệ.Lâm Sơ Tuệ bình thản giải thích: “Không tính là bạn trai cũ, còn chưa từng chính thức yêu đương đã bị lão Lâm nhà chúng tôi chia ương rẽ thúy rồi.”“Tôi thấy ba cậu có mắt nhìn tốt lắm.” Hứa Gia Ninh nhớ lại tình cảnh lúc đó: “Lúc cậu ta vung tay tát cô bạn kia, động tác cực kỳ thuần thục, bản năng, rõ ràng là một tên có khuynh hướng bạo lực.”Lâm Sơ Tuệ buồn bực không lên tiếng.Đoạn ký ức này vẫn luôn là vết bỏng trong đáy lòng Lâm Sơ Tuệ.
Nếu không phải vì chuyện đó cô đã không căng thẳng với ba, ba cũng sẽ không đến chỗ làm, vô tình tham gia vào việc cứu hỏa ngày hôm ấy, mà hai ba con đã cùng nhau đi đến viện hải dương học.Như thế… ba cũng sẽ không…Hứa Gia Ninh phát giác cô bé sau lưng đột nhiên trầm mặc, trán nặng nề đè lên lưng cậu, hô hấp nặng nề, không biết có phải lại đang nhịn khóc hay không.“Dù ba cậu không còn ở đây, cũng còn có những người khác bên cạnh cậu mà.
Có lẽ họ không thể thay thế được ba cậu, nhưng cũng sẽ không bao giờ để cậu cô đơn một mình.”Giọng Lâm Sơ Tuệ đã mang theo giọng mũi, cố nén nức nở hỏi: “Cậu đang nói chính mình đấy à?”“Ừm.”Có lẽ đêm nay trăng quá sáng, gió có phần dịu êm khiến lòng người cũng thế, Hứa Gia Ninh ôn nhu đáp: “Ừ vì tôi là anh trai cậu mà.”Lâm Sơ Tuệ nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: “Anh.”Lời còn chưa dứt, Hứa Gia Ninh đột ngột phanh gấp, trán Lâm Sơ Tuệ đập mạnh vào lưng cậu ta: “Nè cậu làm gì thế?”Hứa Gia Ninh nheo mắt nhìn về hướng vườn hoa, chăm chú nhìn vài giây mới chắc chắn là Tiêu Thiển và một người đàn ông đang cùng nhau tản bộ.Cậu ta lập tức xuống xe, vất xe đạp cho Lâm Sơ Tuệ: “Bỗng nhiên có tí việc gấp, về trước đi.”Lâm Sơ Tuệ xuống xe, đỡ lấy đầu xe đạp, nhìn bóng lưng vội vã chạy đi của Hứa Gia Ninh: “Anh trai cái rắm, đi chết đi đồ Tây pha kè.”…Tiêu Thiển và người đàn ông đứng trong vườn hoa, dưới hàng cây dành cho người đi bộ bên hồ, tựa như đang xảy ra tranh chấp.Nhìn qua tuổi tác người đàn ông kia có vẻ hơn cậu rất nhiều, ước chừng hơn 30, cách ăn mặc cũng thành thục, tuy nhiên xét theo gout của Hứa Gia Ninh thì phong cách của người đàn ông này quá tệ.
Áo sơ mi nhăn nhúm nửa nhét trong quần, nửa bên ngoài cạp quần, như cố ý phô ra một chiếc thắt lưng hàng hiệu, vừa nhố nhăng lại luộm thuộm chẳng tôn lên được một chút khí chất của món đồ mình sở hữu.Hứa Gia Ninh thấy cô đang nói chuyện riêng với bạn, cũng không muốn tiến lên quấy rầy, vào đúng lúc xoay người tính rời đi thì nghe thấy người đàn ông mất kiên nhẫn xông lên.“Không thì em bảo anh phải làm sao bây giờ, nhà anh là một gia đình truyền thống, ba mẹ anh cũng thế.
Nếu như họ biết tình hình hiện tại của em: không cha, không mẹ, lại còn nuôi một em trai học cấp 3, nhìn vào trình độ em bây giờ….!nói tóm lại họ sẽ không đồng ý chuyện của chúng ta.”Tiêu Thiển tương đối bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Cho nên cứ vụng trộm yêu đương, nhất định không cho tôi về ra mắt ba mẹ anh?”“Không phải thế, cố gắng một thời gian nữa.
Dù sao hiện giờ chắc chắn họ sẽ không chấp nhận việc của hai ta.
Hơn nữa ba anh còn có bệnh tim.”“Câu này trước đây anh đã hứa hẹn rồi.
Cho nên, Đường Tuấn Sở ban đầu là anh theo đuổi tôi, hiện tại anh lại ghét bỏ xuất thân của tôi?”“Anh không ghét bỏ em.” Đường Tuấn Sở vươn tay đến, muốn nắm tay Tiêu Thiển, lại bị cô đây tay ra: “Nhưng anh cũng phải quan tâm đến cảm nhận của ba mẹ anh.
Anh nghĩ hay là chờ em trai em tốt nghiệp đại học, em không phải một mình gánh kinh tế nữa, có lẽ ba mẹ anh sẽ dễ chấp nhận em hơn.”Tiêu Thiển lạnh lùng nhìn anh ta, đấy mắt không chút che giấu thất vọng: “Dù cho em ấy có tốt nghiệp đại học hay không, em ấy vẫn mãi mãi là em trai tôi.”“Em thật là, rốt cuộc em sao phải khổ thế? Cũng đâu phải chị em ruột thịt, vô duyên vô cớ rước thêm cục nợ vào người, tương lai chẳng lẽ em còn muốn thay nó lo lắng cả việc kết hôn, cưới vợ nữa hả? Vạn nhất nhà gái đòi sính lễ giá trên trời, chẳng lẽ em cũng ôm cả vào người?”“Cái này không cần anh quan tâm.
Em trai tôi rất có tiền đồ.”“Em biết hiện giờ trên mạng gọi đây là gì không, gọi là Fudimo!” Đường Tuấn Sở vô cùng không khách khí nói: “Huống chi còn chẳng phải ruột thịt, căn cứ vào điều kiện tài chính hiện tại của em, còn xách theo một cái nợ.
Mấy người ba mẹ anh giới thiệu để anh đi xem mắt, điều kiện cô nào cũng…”(*) là một thuật ngữ trên internet dùng để chỉ những người anh, người chị sẽ làm mọi thứ trong khả năng của họ để giúp đỡ anh/em trong gia đình, thậm chí là chu cấp hoàn toàn, vô điều kiện cho người đó.Còn chưa dứt lời, anh ta đột nhiên phát hiện ra mình lỡ lời, hoảng hốt che miệng.“Đi xem mắt?”“Không phải.
Anh không đi.”Tiêu Thiển níu cổ áo anh ta, đẩy một cái: “Trong thời gian quen với tôi anh còn đi xem mắt?”“Là ba mẹ anh sắp xếp, anh cũng nói không muốn đi rồi, nhưng họ…”Tiêu Thiển xoay người rời đi, Đường Tuấn Sở vội vàng giữ cô lại, gấp gáp giải thích: “Tiểu Thiển, em nghe anh nói đã, tất cả đều là tại ba mẹ anh…”“Đưa điện thoại của anh đây.”Đường Tuấn Sở ngoan ngoãn đưa di động cho cô, cô mở màn hình thẳng tay xóa số điện thoại và wechat của mình trong máy anh ta, sau đó lạnh lùng nói: “Chúng ta chia tay đi.”“Tiểu Thiển.”“Tôi nói chúng ta chia tay.”Đường Tuấn Sở cũng biết tính tình cô, một khi đã quyết định điều gì, đều cực kỳ kiên quyết, cứng đầu.Ánh mắt anh ta từ thất thố, hoảng hốt trở nên lãnh đạm, trào phúng: “Giả vờ gì chứ, điều kiện của cô không cao, trình độ học vấn lại thấp, không có công việc đàng hoàng, còn mang theo bên mình một cái của nợ to đùng, có thằng đàn ông nào ngu dám dắt cô về nhà, huống chi là kết hôn với cô.
Mấy cô gái ba mẹ tôi giới thiệu cho tôi không phải điều kiện gia đình khá giả thì cũng là viên chức, công chức nhà nước đó.”Anh ta còn chưa dứt lời đã ăn trọn một viên đá vào mặt, Tiêu Thiển hành động nhanh lẹ, tranh thủ sơ hở của đối phương nhanh chóng tránh thoát khỏi sự kìm kẹp, hùng hùng hổ hổ mắng hai câu, rồi thẳng thừng rời đi.Tiêu Thiển hít sâu một hơi, ổn định sự phẫn nộ trong lòng, gió thu nhè nhẹ thổi qua khiến những phiến lá khẽ xào xạc, tức giận qua đi chỉ còn lại lạc lõng, và sầu não.Hiện thực… quả là biết cách làm đau người ta.Cô cảm thấy một cô gái trẻ mới 25 tuổi như mình tại sao lại đi đến hoàn cảnh này.Sau này có lẽ con đường phía trước sẽ càng gian truân, khó khăn hơn gấp bội.Thất tha thất thểu đi bộ một đoạn, Tiêu Thiển bước vào quán bar đầu đường, đây là quán quen của cô.
Ngồi xuống như thường lệ Tiêu Thiển gọi một chai rượu.Nếu như không phải có chút nhan sắc, với điều kiện của cô khả năng ngay cả tên cặn bã như Đường Tuấn Sở cũng chẳng liếc nhìn cô đến một lần.Có phải cô yêu cầu quá cao chăng.Tiêu Thiển chỉ muốn tìm một tình cảm bình bình, xây dựng một mối quan hệ ổn định, 2 người cùng nhau tạo dựng mái ấm, lấy một anh chồng chăm chỉ, đáng tin… như thế là sai ư?Sống sao mà khó khăn quá.Trong lúc thất thần, cô lại uống thêm vài ly.Hứa Gia Ninh đi theo Tiêu Thiển vào quán bar.
Trong quán ánh sáng lờ mờ, không gian u tĩnh, tiếng nhạc dân ca nhè nhẹ vừa phải.Hứa Gia Ninh ngồi một góc lẳng lặng quan sát Tiêu Thiển hồi lâu.
Một lúc sau cậu ta đứng dậy, đi đến sân khấu cho cô gái đang chơi nhạc 5 tệ tiền boa, lịch sự hỏi: “Tôi có thể mượn cây guitar này hát một bài được không?”Cô gái kia lập tức vui vẻ đồng ý.Hứa Gia Ninh gẩy gẩy đàn để thử âm, sau đó nhẹ nhàng gảy bàiTiếng Guitar êm dịu vang lên thu hút toàn bộ sự chú ý của khách trong quán, trình độ đánh đàn của Hứa Gia Ninh so với cô gái vừa rồi điêu luyện hơn nhiều.I fell in love with you watching CasablancaBack row of the drive-in show in the flickering lightPopcorn and cokes beneath the starsBecame champagne and caviarMaking love on a long hot summers nightNương theo giai điệu [Casablanca] duyên dáng, da diết, Hứa Gia Ninh ngâm nga vẽ lên một câu chuyện dân gian lãng mạn xa xôi bằng ngôn từ êm ái, trữ tình.Quán bar lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả ánh mắt đều dán lên người cậu thiếu niên trẻ tuổi, điển trai trên sân khấu.Giọng Hứa Gia Ninh êm ái, trầm thấp, lay động lòng người vô cùng thích hợp với giai điệu dịu dàng, tha thiết của bài hát này.Quả thực rất dễ nghe.Dưới ánh đèn ảm đạm, khuôn mặt thiếu niên anh tuấn, khí chất ưu nhã, làm trái tim khách hàng bên dưới không khỏi tan chảy.Không ít người rút điện thoại ra, bắt đầu livestream hoặc quay lại đăng tải lên mạng xã hội, hay gửi cho người thân quen.Ai nha, anh chàng này đúng là ngon mắt quá đi.Tiêu Thiển lười biếng chống cằm cạnh quầy bar, con ngươi mơ màng men rượu , khóe miệng ngậm ý cười nhìn cậu.Hứa Gia Ninh hát xong một bài này, lễ phép trả lại guitar, đi về phía Tiêu Thiển.Tiêu Thiển miễn cưỡng vỗ vỗ tay: “Hay.”“Nếu đằng ấy thích, tôi có thể thường xuyên hát cho đằng ấy nghe.” Cậu muốn tiến lên ngồi cạnh cô, nhưng Tiêu Thiển lập tức cầm túi xách đặt xuống vị trí đó.“Nhóc con âm hồn bất tán này đi theo chị từ công viên vào tận đây, nhóc muốn gì?”“Muốn… hát cho đằng ấy nghe.”Tim Tiêu Thiển thoáng run lên, nheo mắt nhìn cậu.Dung mạo cậu thiếu niên này thực sự rất đẹp trai, còn có mấy phần thành thục, ổn trọng, ánh mắt thanh tịnh, trong trẻo, chỉ cần nhìn qua cũng biết là con cái nhà có giáo dưỡng nghiêm cẩn, vì thế mới có được khí chất nhã nhặn, lễ độ như vậy.Qua mấy lần tiếp xúc Tiêu Thiển cảm thấy cậu bé này đúng là một thiếu niên anh tuấn chân thành, khiến người khác vừa gặp đã yêu thích.“Gọi ‘Chị Thiển’ đi chị sẽ cho cậu ngồi cùng chị một lát.”Lần này Hứa Gia Ninh không chút do dự nói: “Chị Thiển.”Tiêu Thiển cầm túi xách đặt lên bàn, Hứa Gia Ninh ngồi xuống cạnh cô.Cậu tự rót cho mình một chén rượu, chưa kịp uống đã bị Tiêu Thiển nắm chặt cổ tay ngăn lại: “Đã thành niên chưa?”“Tội thật sự đã 18 tuổi rồi.”Lúc này cô mới buông tay.Hứa Gia Ninh uống một ngụm, rượu này mạnh đến độ cậu thoáng cau mày.Tiêu Thiển chống má chăm chú nhìn cậu, mơ màng hỏi: “Nhóc, cậu thích chị ở điểm nào?”“Xinh đẹp.
Chị rất đẹp.” Hứa Gia Ninh không do dự thẳng thắn bày tỏ: “Ngay lần đầu gặp mặt, tôi đã thích chị rồi.”“Thế thôi?”“Cũng không phải, tôi đã gặp nhiều cô gái, còn đẹp hơn chị.
Nhưng họ không cách nào lưu lại trong tim tôi.”“Tại sao vậy ta?”“Tôi không biết.” Hứa Gia Ninh thoáng bối rối: “Có lẽ vào lúc tôi gặp chị thần Cupid vô tình bắn trúng tim tôi.”Mỗi ánh mắt, cử chỉ, thần sắc của cậu thiếu niên này đều cực kỳ thẳng thắn, “sạch sẽ”.Nếu như cô trẻ lại 5 tuổi, à không 3 tuổi cũng được, sẽ không ngăn được bản thân mình rung động.Nhưng… cô bây giờ thì không.“Nhóc vừa hát bài gì vậy?”“Casablanca, Bertie Higgins”“Tôi rất thích bộ phim đó, đã xem lại rất nhiều lần.”Hứa Gia Ninh nhìn cô: “Tôi có thể xem cùng chị không?”Tiêu Thiển yếu ớt cười: “Không thể.”Hứa Gia Ninh rũ mắt, đầu ngón tay vuốt ve ly rượu, lại hỏi: “Vậy… vậy phải thế nào tôi mới có thể xem [Casablanca] cùng chị?”“Nhóc thật là….”Cô đơn giản không biết phải đối xử với cậu nhóc cứng đầu này thế nào, thiếu niên trước mặt cô quá tốt, quá sạch sẽ cô không thể dùng những lời lẽ chán ghét, lạnh lùng như với mấy kẻ khác thẳng thắn từ chối cậu được.Chỉ sợ không được.Có lẽ bởi vì em trai cho nên trong lòng cô Hứa Gia Ninh không giống những người khác.Hứa Gia Ninh ngước mắt, chăm chú, thành kính nhìn cô, ánh mắt kia quá chân thành, quá kiên định, cũng quá thẳng thắn… mang theo sự chấp nhất của tuổi trẻ.“Chị Thiển, khi nào tôi mới có thể xem (Casablanca) cùng chị?”“Thế này đi” Tiêu Thiển cầm chén rượu lên: “Nhóc nói cho chị một việc… mà dù nhóc có cố gắng thế nào cũng không thể làm được.”Hứa Gia Ninh nghĩ nghĩ, đang định mở miệng, Tiêu Thiên nhướn mày cảnh cáo: “Không được lừa chị.”“Tôi không lừa chị đâu.” Hứa Gia Ninh không hề nghĩ ngợi nói: “Tiêu Diễn – Số 1.
Trong tất cả các kỳ thi, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua được cậu ta.”Tiêu Thiển cong môi: “Cái này… là đúng thôi, em trai nhà chị đây rất đỉnh mà.”“Chị hỏi cái này làm gì?”“Nhóc không hiếu kỳ làm thế nào để được xem phim với chị sao?”Tiêu Tiển duỗi tay chạm vào trán Hứa Gia Ninh: “Nếu như nhóc có thể thắng Tiêu Diễn – số 1, biến việc mà mình có cố gắng thế nào cũng không làm được thành sự thật… chỉ cần vượt qua thứ hạng của A Diễn, vậy thì chúng ta sẽ cùng đi xem phim.”.