Trương Viễn Hoài bị đánh giá xấu cũng rất chi là nhàn hạ, phản bác lại bằng lời lẽ hết sức nhẹ nhàng đằm thắm: “Chơi đẹp để ăn đạn của Thượng Tích hay gì?”
Thượng Tích cho hắn một bàn tay vàng Thượng Tình, ý là muốn hắn bằng bất cứ giá nào cũng phải nhanh chóng tìm về bên y.
Nếu hắn cứ ở đây chần chờ nghĩ làm sao phải đánh bọn phản diện cho thật chính nghĩa như kiểu lấy trắng thắng đen gì đó thì sợ là tám năm nữa hắn chưa đánh xong.
Đến lúc đó e là cái ngày mà hai người tương phùng, Thượng Tích lại chuẩn bị vài cái đại bác nả hắn thành tổ ong vò vẽ vì để y thành hòn vọng thê, chăn đơn gối chiếc quá lâu như vậy.
Còn muốn hắn vừa đánh nhanh vừa chơi đẹp thì xin lỗi, hắn không có năng lực đó.
Đại Lợi: “…” C-Cũng hợp lí!
Không thể không nói, kịch bản lần này của Hạ Tâm vì sự chu toàn đáng ghét cũng như toan tính cao thâm của Thượng Tích và sự càn quấy của Trương Viễn Hoài, lại thêm một Thượng Tình đầu óc có vấn đề mà bị diễn thành cái đống hỗn độn chẳng ra hình hài.
May mà anh ta cũng chẳng để tâm đến vậy.
Thời gian trôi qua, ngắn ngủi chỉ mới nửa tháng, Trường gia đổi chủ lần ba.
Sau cuộc thanh trừng của Trương Viễn Hoài, Trường Nhạc mặc dù đang hôn mê vẫn giữ được chức gia chủ Trường gia dưới sự đảm bảo và kiểm soát của hắn.
Trong khi đó Trường Lỗi bị cáo buộc hàng tá tội danh ô nhục, phán quyết cuối cùng là tử hình.
Về Lưu gia, Lưu Man sau khi sử dụng thuốc thực phẩm chức năng của “Trần Tinh công túa” tặng chẳng những tinh thần hứng khởi, năng lực tăng lên ngoài mong đợi mà còn trực tiếp “tiến hóa” từ nhân loại sang Trùng tộc mịa luôn.
Giữa lúc Đế quốc còn đang bàng hoàng, chấn động vì tin tức lão ta hoang d*m với Trùng tộc, cụ thể là mẹ ruột của Lưu Tung lâu ngày mới bị đồng hóa biến thành bộ dạng này thì Trương Viễn Hoài với thân phận Lưu Diễm đứng ra đại nghĩa diệt thân, một mình mang cơ giáp hình con mèo đi xử tử lão.
Vậy là lão ta vừa mới biến thành Trùng tộc chưa quá hai ngày đã nhận được vé tham quan 18 tầng địa ngục không khứ hồi.
Khoảnh khác cơ giáp đánh Lưu Man xấu xí huyết nhục lẫn lộn, trước khi hạ đòn kết liễu Trương Viễn Hoài nói với lão: “Chẳng phải ông thích giết người trong âm thầm, khiến người ta chết bất đắc kỳ tử hay sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ cho ông một cái chết rầm rộ nhất thiên hạ.
Bởi vì thể loại hèn hạ tiểu nhân như ông không xứng được toại nguyện bất cứ cái gì.”
Lưu Man tiêu tùng, mẹ con Lưu Tung – hai người không biết an phận lén trộm thuốc của Lưu Man sử dụng cũng bị biến đổi thành nửa người nửa trùng.
Nhờ hành động ngu dốt ngoài mong đợi của họ mà vô tình, tin tức về nguồn gốc biến đổi của Lưu Man do Trương Viễn Hoài cố ý tung ra trở thành “sự thật” ai nấy đều tin tưởng.
Cuối cùng thì số phận cũng chẳng khá hơn thằng cha mất nết kia là bao.
Đến đây, Trương Viễn Hoài tưởng rằng mối đe dọa trong kịch bản đều đã xử lí triệt để nhưng hắn vẫn là yên tâm sớm quá, không nghĩ đến bản thân sẽ phải đối phó thêm mối nguy từ bên ngoài.
Cụ thể hôm nay hắn nhận được một tin tức động trời từ Uông Thăng.
“Không xong rồi, phát hiện virus trong thế giới ảo!”
Trương Viễn Hoài hoảng loạn: “Vậy Trường Nhạc thế nào? Anh ấy có bị sao không?”
“Trước mắt virus vẫn chưa có động thái gây hại gì.”
Nghe đến đây Trương Viễn Hoài mới thả lỏng một chút, tuy nhiên vẫn rất bất an: “Làm sao để xử lí nó?”
“Mặc dù chúng ta không biết nó sẽ làm gì nhưng chắc chắn nó không có lợi cho Trường Nhạc.
Tốt nhất là cậu vào đó tìm ra nó và tiêu diệt trước khi thế giới ảo này bị nó phá hủy.” Khi nói ra mấy lời mơ hồ này, hắn ta bất lực không thôi.
Thế là ngay trong hôm đó Trương Viễn Hoài quyết định trở lại buồng con nhộng, kết nối ý thức vào thế giới ảo để đi tìm Trường Nhạc và tung tích của virus.
Cũng trong thời điểm này, Uông Thăng – người vốn dĩ không biết đến sự tồn tại của Thượng Tình bỗng dưng lên tiếng như thể nói chuyện với anh.
Giọng điệu của hắn nhơn nhởn:
“Chơi vui vẻ như vậy đủ rồi, đừng ngáng đường nữa.”
Vui vẻ? Con mắt nào của cậu thấy tôi vui vẻ?
“Mệt quá, biết rồi.” Giận lẫy đáp lại một câu, Thượng Tình không quan tâm hắn ta nữa mà đi đến trước buồng chứa Trương Viễn Hoài rồi đột ngột mở cửa kính ra, bỗng nhiên nhìn hắn chăm chú.
Thời gian qua anh chứng kiến Trương Viễn Hoài hao tâm tổn sức, tất bật đối phó kẻ thù dường như chẳng nghỉ ngơi, bấy giờ lại nhìn hắn tỏ ra không biết mệt mỏi xông pha vào một thử thách mới đầy chông gai, trong lòng không khỏi có cảm giác xót xa và ghen tị.
Chẳng ai có thể ngăn em vì người đó mà thay đổi.
Người dư thừa trong cuộc đời của em, trong cuộc tình của “chúng ta” thì ra vẫn là anh.
Dù vậy, anh mừng và có chút an ủi bởi vì chí ít em biết đến sự tồn tại của anh.
Hơn hết, anh nhận được sự tha thứ của em.
Anh xin lỗi vì vẫn còn gian dối và không thể thành thật nói ra tất cả với em.
Anh cũng thừa nhận, anh thua rồi.
Chắc rằng sắp tới em phải gánh chịu thêm nhiều đau thương, nhưng anh hi vọng em không gục ngã.
Tương lai rồi sẽ dịu dàng với em – như anh vẫn luôn nguyện cầu.
Thượng Tình đặt nụ hôn xuống trán Trương Viễn Hoài, thành tín và trang nghiêm như thể tuyên lên lời vĩnh biệt với tình yêu anh luôn một lòng chấp niệm.
Cánh cửa buồng con nhộng hạ xuống ngăn cách chúng ta thành hai thế giới, cuối cùng thì anh cũng đủ mạnh mẽ để nhìn em sánh bước với hắn ta.
…
[Kết nối thành công, bắt đầu tiến vào thế giới ảo…]
“Cái gì? Đã qua 30 tháng??!” Trương Viễn Hoài thốt lên đầy tuyệt vọng.
Thời điểm Trương Viễn Hoài về lại thế giới huyền huyễn, hắn vội vàng về cung của Trường Nhạc tìm y.
Tuy nhiên nơi đó ngoại trừ thực vật héo mòn, linh tuyền cạn kiệt, phong cảnh hoang tàn thì chẳng thấy bóng dáng y đâu…!Cả một cung điện to lớn như vậy mà nhìn vào chỉ thể hiện được bốn chữ “cảnh còn người mất.”
Khó khăn lắm mới tóm được một tiên nga để hỏi chuyện, bấy giờ hắn mới biết đã 30 tháng trôi qua kể từ ngày Đại hôn.
Sau sự kiện đó, Trường Nhạc mất tích, hoa thảo trong cung của y không được bổ sung linh lực tinh khiết, vì vậy mới có viễn cảnh chết chóc và tang thương như hiện tại.
Bấy giờ Trương Viễn Hoài hoảng loạn ra lệnh cho Đại Lợi: “Liên lạc với Uông Thăng!”
“Được rồi.”
Sau phản hồi của nó là tiếng của Uông Thăng từ thế giới thực: “Có chuyện gì sao? Tìm thấy nhân tố khả nghi chưa?”
Hắn không đáp, chỉ khẩn thiết hỏi: “Anh có thể tìm ra vị trí của Trường Nhạc không?”
Uông Thăng khó xử: “Chuyện này ngoài năng lực của tôi.”
“Vậy phải làm sao đây?” Giọng hắn không kìm được run rẩy.
“Cậu đừng hoảng, tôi vừa điều tra ra địa phận Ma giới trùng hợp có một tân Ma thần, sợ rằng hắn chính là con virus đe dọa đến an nguy của Trường Nhạc.
Trước mắt cậu hãy đến đó xử lí hắn, nói không chừng sẽ tìm được tung tích của y.”
Virus được tạo ra với mục đích làm hại Trường Nhạc, vì vậy nó nhất định sẽ biết được vị trí của y! Ngoài ra, theo như tính khí chính nghĩa hay lo chuyện bao đồng của Trường Nhạc, có lẽ y cũng đã sớm đi tìm tân Ma thần kia để diệt trừ hậu hoạn cho thế gian.
Cho nên chỉ cần tìm được tân Ma thần thì mọi chuyện sẽ được giải quyết!
“Được, tôi đi ngay đây.”.