Tóc Mây Thêm Hương - Chương 126
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Tóc Mây Thêm Hương


Chương 126


Như vậy lúc giao nạp thuế ruộng, dựa theo danh sách của quan phủ có thể giao thiếu một nửa, mà lúc mua bán ruộng thực tế, lại dựa theo số mẫu thực tế trên khế ước ruộng của mình, linh hoạt cực kì.

Cho nên bước kế tiếp Hàn Lâm Phong muốn đo đạc lại đất đai đã đăng ký ở trong danh sách quan phủ một lần nữa.

Nếu xuất hiện tình đất đai trên khế ước không phù hợp với khi đăng ký trên quan phủ, thì tất cả dùng số mẫu được đăng ký trên danh sách của quan phủ làm chuẩn, phần còn dư, toàn bộ sung làm công điền, cho thôn dân trong thôn thuê để trồng trọt với giá thấp.

Chiêu này, còn tàn nhẫn hơn với chính sách cải chế quân điền, rất nhiều người đều ngồi không yên. Có người vội vã đi quan phủ tìm người sửa đổi số lượng của mình, nếu không chờ thẩm tra đối chiếu ra, ruộng tốt của mình liền bị sung công.

Đương nhiên, cũng có người ỷ đường lối của mình cứng, cảm thấy coi như tân đế có đốt đuốc cháy hừng hực, cũng không đốt cháy đến mình, nếu thật sự đến tra đến trên đầu mình, lấy bạc thu mua người là được.

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Đương nhiên, còn người có phương pháp cứng hơn, trực tiếp ra tay từ đầu nguồn, tìm tới thái tử Hàn Lâm Phong, thương lượng để hắn cho mình đi cửa sau.

Nhưng tự tin tìm thái tử như thế, đương nhiên không phải là người bình thường, chỉ có người quen biết cũ của Thái tử – Du Sơn Việt kia.

Lão tài thần lần này phái người đưa cho hắn một lá thư, ý đại khái là trực tiếp đòi hỏi giảm miễn thuế ruộng. Để một giới thương nhân như ông ta có thể miễn thuế trưng thu ruộng giống như thế gia có công huân.

Dù sao một thương nhân giàu nhất nước như ông, điền sản ruộng đất dưới danh nghĩa cũng không ít. Lần này nếu như tra kỹ như vậy, số tiền thuế ông phải giao nộp hàng năm cũng không nhỏ.

Tiền bạc của Du Sơn Việt đều là dùng trên lưỡi đao, hàng nă m đều giao nộp thuế ruộng đất giống bấy nhiêu đó thật sự là không còn gì.

Ông ta tự cảm thấy mình là đệ nhất công thần nâng đỡ Bắc Trấn vương thượng vị, huống chi lúc trước cho tân đế mặt mũi, chi viện một khoản tiền bạc quay vòng quốc khố.

Nếu không cho ông lại chỗ tốt giống như vậy, Hàn Lâm Phong kia thật sự không có tình người.

Lúc Hàn Lâm Phong nhận lấy bức thư trơ tráo của Du Sơn Việt, hừ lạnh đập nó lên trên mặt bàn.

Lạc Vân đang nằm trên giường trong thư phòng hắn đọc sách, thấy hắn tức giận như thế, liền hỏi: “Sao vậy?”

“Lão chuột đến đòi thưởng. Điền sản ruộng đất dưới danh nghĩa của ông ta vô số, lại lấy cái danh có công hộ quốc đi cầu ta miễn thuế ruộng.”

Du Sơn Việt là gian thương điển hình, ông ta giúp đỡ hào cường rất phóng khoáng, nhưng lại vô cùng tham lam chiếm hết tiện nghi của bách tính.

Tài sản của ông ta, ruộng đồng thuế má nay đã không khác những thế gia kia, hưởng thụ không ít ưu đãi, cửa hàng dưới danh nghĩa cũng là có nhiều chế độ miễn giảm thuế khác nhau.

Bây giờ mắt thấy sắp thẩm tra lại số ruộng đất, ông ta liền tới tìm Hàn Lâm Phong đòi hỏi nhân tình.

Lạc Vân chậm rãi ngồi dậy, nói: “Ta còn tưởng đến tuổi tác này của ông ta, cộng thêm ông ta giàu có như vậy, về mặt tiền tài hẳn là có thể nghĩ thoáng chút ít. Những thuế này là căn cơ của đất nước, ông ta sống không tạo ra, chết không mang theo, vì sao còn muốn tham lam như thế?”

Hàn Lâm Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu không thì tiền tài mà ông ta dùng để giúp đỡ hào cường các phương từ đâu mà có, chẳng qua cũng chỉ là chút tiền đen mà thôi. Nhưng chi tiền, ông ta có thể đổi được sự nâng đỡ của hào cường, còn có thể tùy ý làm chút trò phá vỡ triều cương. Thế nhưng nếu như nộp thuế vào quốc khố, bắt cầu xây đường cho bách tính, thì có ai có thể nhớ đến cái tốt của ông ta?”

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Lúc trước lừa bịp Triệu Đống, đổ oan cho Vương hoàng hậu hại chết phu nhân Triệu tướng quân, cũng hẳn là Du Sơn Việt sai khiến người làm. Chỉ là không biết ông ta điều khiển quyền quý khác, lại làm những thủ đoạn quỷ kế nào trong âm thầm rồi.

Bây giờ Hàn Lâm Phong muốn thanh trừng chuyện ruộng đồng, cũng nên thuận tiện đánh con chuột đã được vỗ béo trong ruộng đồng này một trận!

Mấy ngày sau đó, Hàn Lâm Phong lại muốn ra khỏi kinh giải quyết việc công.

Chỉ là lần này, hắn mới vừa đi ra cửa kinh thành, đã nhìn thấy chỗ trạm nghỉ chân có vị cố nhân đang đợi.

Phương Cẩm Thư nghe tin tức rằng Hàn Lâm Phong muốn theo thần tử Hộ bộ xuống nông thôn, cố ý chờ đợi ở đây.

Nàng ta cảm thấy lúc trước mình tìm Tô Lạc Vân thật sự là thất sách, vậy không bằng trực tiếp tìm tới Hàn Lâm Phong giải thích hiểu nhầm của bức thư lúc trước kia, đồng thời, cũng muốn cho hắn biết, tình cảm của mình đối với hắn từ đầu đến cuối chưa hề thay đổi.

Hôm nay Phương Cẩm Thư cố ý ăn mặc một phen, cũng không hề mang nón có mạn che, rồi đứng chờ ở trạm nghỉ chân.

Lúc nàng ta nhìn thấy đoàn xe của thái tử đến, ánh mắt sáng lên, lập tức nghênh đón.

Hàn Lâm Phong nhíu mày nhìn nữ nhân vốn không nên xuất hiện ở đây, lúc đầu muốn không nhìn nàng ta, trực tiếp giục ngựa mà đi.

Thế nhưng nghĩ đến lần trước nàng ta có thể chạy đến trước mặt Lạc Vân tự đề cử mình, gây một trận ngột ngạt, Hàn Lâm Phong vẫn là ghì ngựa lại.

Lúc Phương Cẩm Thư đi tới vừa muốn mở miệng, Hàn Lâm Phong đã ôm quyền trên lưng ngựa nói: “Cửu thúc bà, sao người lại tới nơi này?”

Luận theo bối phận, Ngư Dương là hoàng cô của Hàn Lâm Phong, Cửu hoàng tử chính là Cửu thúc công của hắn. Gọi quả phụ của Cửu hoàng tử một tiếng “thúc bà” là bổn phận.

Đáng thương cho Phương Cẩm Thư hôm nay tô son điểm phấn, trang điểm tỉ mỉ, quả nhiên là tươi tắn rực rỡ, lại bị một tiếng kính ngữ này đánh tan tành trong gió, không thể ứng đối.

Nàng ta nhìn nam nhân hững hờ trên lưng ngựa, lập tức nghẹn ngào nói: “Hàn Lâm Phong! Chẳng lẽ bởi vì phụ mẫu của ta không có gửi bức thư đó cho ta, ta không đồng ý với ngươi, nên ngươi đối xử với ta như vậy sao?”

Hàn Lâm Phong nhẹ chau lại lông mày lần nữa, lần này ngược lại là áy náy ôm tay: “Chuyện này là ta có lỗi. Chẳng qua lúc đó ta đã đoán được, bức thư đó không đến được trong tay người, không ngờ sau này người vẫn biết.”

Phương Cẩm Thư vẫn cho rằng lúc ấy bởi vì bị bệ hạ bức bách hắn cưới nữ nhân mù, nên mới viết thư cho nàng ta, muốn xin nàng ta giúp đỡ. Đáng tiếc phụ mẫu của nàng ta ngang nhiên từ chối, nhất định là như vậy, mới khiến cho Hàn Lâm Phong sinh ra oán hận nàng ta.

Nhưng bây giờ nghe Hàn Lâm Phong bình tĩnh nói, hắn vốn không hi vọng mình nhìn thấy phong thư cầu hôn kia, Phương Cẩm Thư nghe không hiểu.

Hàn Lâm Phong dứt khoát mở miệng nói, cắt đứt duy nghĩ của vị cửu thúc bà này của hắn: “Lúc trước, phong thư kia nói là viết cho thúc bà người, nhưng thật ra là viết cho thái thượng hoàng. Lúc đó ta một lòng yêu mến Lạc Vân, đáng tiếc nàng còn có lo lắng khi gả cho ta, cho nên ta muốn mời bệ hạ tứ hôn, miễn cho nàng cự tuyệt ta. Người cũng biết Lạc Vân xuất thân hơi thấp, vốn dĩ để bệ hạ tứ hôn là chuyện tuyệt đối không thể. Nhưng mà nếu Lỗ quốc công nhìn thấy tay ăn chơi như ta nhúng chàm thiên kim của ông ấy, tất nhiên sẽ đi cáo ngự hình, mà thái thượng hoàng cũng đúng lúc có thể để cho ta thành hôn, cắt đứt khả năng này.”

Phương Cẩm Thư đờ đẫn nghe, thân thể có chút lắc lư mấy lần, dọa đến thị nữ bên người nàng ta vội vàng đỡ lấy.

Phương Cẩm Thư chỉ cảm thấy hi vọng trải qua thời gian dài chèo chống của nàng ta bỗng nhiên bị hủy diệt, mọi suy nghĩ đều đổ nát, khàn cả giọng nói: “Hàn Lâm Phong, ngươi đang gạt ta! Lúc đó nàng ta là kẻ mù lòa, ngươi cưới nàng thì bị biết bao nhiêu người trào phúng! Sao ngươi có thể cam tâm tình nguyện cưới nàng chứ?”

Nghe Phương Cẩm Thư mắng Lạc Vân là kẻ mù lòa, đến một chút áy náy cuối cùng trong lòng Hàn Lâm Phong cũng biến mất, chỉ lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Ta chưa từng tỏ ý yêu thích ngươi, hơn nữa ngoại trừ gia thế tốt, lại không mù ra, ngươi có chỗ nào hơn được nàng? Nếu là không có chuyện gì, cũng đừng cản đường, tại hạ còn có công vụ trên người, không thể bị dở dang!”

Nói xong, hắn cũng mặc kệ Phương Cẩm Thư có lui ra phía sau hay không, chỉ quất ngựa, mang người nghênh ngang rời đi.

Phương Cẩm Thư bị tro bụi do móng ngựa đạp bay lên làm cho ho khan không thôi, liên tiếp lui về phía sau, ho khan rồi lệ rơi đầy mặt.

Thời khắc nhục nhã nhất đời nàng ta là ngay tại lúc này. Nhìn Hàn Lâm Phong nhanh chóng đi, Phương Cẩm Thư khóc đến không kiềm chế được.

Hàn Lâm Phong, ngươi lại nhục nhã ta như thế! Nếu không báo thù này, thề không làm người!

Liên quan tới chuyện cửu thúc bà cản đường, cũng là lúc tùy tùng của Hàn Lâm Phong hồi kinh vào cung giúp thái tử lấy đồ, nói hết với cùng thái tử phi.

Lạc Vân nghe Hàn Lâm Phong nói với Phương Cẩm Thư như vậy, coi như không có mặt ở đó, cũng có thể tưởng tượng khuôn mặt lạnh lùng cả giận của Hàn Lâm Phong lúc ấy.

Mấy ngày nay Hàn Dao thường vào đông cung, vừa giúp tẩu tẩu chuẩn bị danh sách yến hội, vừa nói: “Tính tình của Phương Nhị này lúc nào mới có thể thay đổi? Người sáng suốt đều có thể nhìn ra hoàng huynh yêu thương sủng ái tẩu tẩu, nàng ta lại nhất định cho rằng hoàng huynh không quên tình cũ với nàng ta? Không quên cái gì? Dáng vẻ không quan tâm lạnh lùng đối với phu quân qua đời, còn có nhi tử tuổi nhỏ của nàng ta, khiến những người khác trong các phủ trạch ở kinh thành cũng là giữ khoảng cách với nàng ta!”

Nàng cũng không phải người nói xấu sau lưng người khác, lúc các phu nhân trong kinh thành tụ hội, đều đang âm thầm bàn tán về Phương Cẩm Thư, nói tâm địa nàng ta quá ác, thậm chí ngay cả nhi tử ruột thịt nhỏ như vậy đều không quan tâm.

Lúc trước chạm vào bỏng tay trong kinh thành chính là tỷ muội Phương gia, vốn dĩ đều là người được chọn cho vị trí hoàng hậu tương lai.

Nhưng bây giờ, nữ nhi cả của Phương gia bị Lục hoàng tử làm liên lụy, cả nhi tử và nữ nhi đều cùng nhau bị giam cầm.

Lão nhị Phương gia vốn có thế dùng danh nghĩa quả phụ của Cửu hoàng tử cũng có thể miễn cưỡng nhận được chút tôn vinh hương hỏa, đáng tiếc chính nàng ta từ bỏ, vẫn còn ôm lấy giấc mơ vào đông cung, không thể không khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Hàn Dao nhớ tới những chuyện trước kia nàng ở trong kinh thành, bị Phương Nhị dẫn đầu chế nhạo, mấy lần bị xem thường mà chạy trối chết, thì trong lòng cảm thấy hả giận.

Bây giờ phong thủy luân chuyển, trên những bữa uống trà đều là Phương Nhị kia tránh xa nàng.

Lạc Vân thấm mực nước, nhìn tiểu cô tử, mở miệng nhắc nhở: “Nhà chúng ta từ Lương châu tới, mặc dù là sống trong cung điện cao quý, lại là ỷ vào binh quyền cứng cáp, cũng không được lòng người. Bây giờ bệ hạ cùng thái tử đấu trí đấu dũng với những lão thần tiền triều kia, là chuyện của bọn hắn, thế nhưng nữ quyến chúng ta tuyệt đối không thể thể hiện yêu ghét trước mặt người khác, càng không thể kéo bè kết phái.”

Hàn Dao hoạt bát thè lưỡi, nhỏ giọng nói: “Muội đã biết, dù sao mẫu hậu mới ra khỏi Phật đường. Quy Bắc thích ăn cơm muội tự nấu, nếu muội cũng bị phạt vào Phật đường ai quan tâ m đến chuyện ăn uống của chàng ấy?”

Bây giờ Triệu Quy Bắc phụ trách bố phòng của kinh thành, mỗi ngày sau khi đi tuần doanh xong là nghỉ trưa trong khu quân doanh gần đó, mấy ngày nay Hàn Dao đều dùng hộp thức ăn chứa các món đầu bếp đã nấu sẵn, sau đó dùng lò nhỏ của quân doanh hâm nóng cho phu quân ăn.

Chuyện này giống như những đứa trẻ chơi nhà chòi, hai người trẻ tuổi tất nhiên là thích thú.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN