“Bị điên hết cả lũ à!”
“Ừ…Hơn nữa mục đích của bọn họ không đơn giản, em thấy tên mặt chết chẳng phải hạng tốt lành gì, cộng thêm ngôi mộ này…” Chưa kể đến một đống quái vật, riêng Văn Phong Tẫn vả một phát thôi thì trăm người cũng chả đủ cho gã vả! Trinh Bắc chưa quên lần trước mình bị gã bóp cổ suýt chết đâu!
Cậu ta sờ cái cổ còn trên người, nhìn Vương Tiểu Mị nói: “Nếu có thể em hy vọng hai anh tha cho anh cả của em.”
Văn Phong Tẫn trầm thấp cười rộ lên, dưới gương mặt tái nhợt của Trinh Bắc gã đàn ông từ từ tiến lại gần, tròng mắt màu đen lan rộng gần như chiếm chọn cả con mắt.
Gã hỏi một câu thú vị: “Ngươi cầu ta tha cho nó?”
“Đúng vậy.”
Cậu ta vừa nói xong, một sức lực khủng bố đánh úp xuống. Trinh Bắc trợn mắt, cố gắng hô hấp còn không nổi càng đừng nói hoạt động trốn ra sau lưng Vương Tiểu Mị cầu cứu.
Mà Vương Tiểu Mị thấy rất bình thường, hắn chỉ hơi tò mò sao Trinh Bắc lại đứng yên.
Chẳng nhẽ mót tè?
Trinh Bắc không còn sức nhìn Văn Phong Tẫn khẽ khàng nhúc nhích ngón trỏ, điểm lên trán cậu ta một cái: “Ngươi dựa vào đâu cho rằng ta sẽ giúp nhà ngươi?”
Văn Phong Tẫn mặc áo hỷ tựa như ác quỷ sống lại từ địa ngục. Không khí xung quanh gã càng ngày càng áp lực đến nỗi Trinh Bắc tưởng mình đã chết! Đúng lúc này, Văn Phong Tẫn dùng giọng nói đủ để hai người nghe thấy, chán ghét tựa như nói chuyện với một con bọ bẩn thỉu: “Thực ra ngươi không hề mong ta tha cho anh trai ngươi phải không?”
Trinh Bắc duy trì gương mặt thống khổ, khó hiểu nhìn Văn Phong Tẫn…
“Anh nói cái gì…!”
Nụ cười trên mặt gã đàn ông tắt hắn: “Trả ơn? Mật báo? Ha~ ngươi nói mấy chuyện này cho bọn ta để làm gì? Ta đoán nhé… Bởi vì người gặp được sư huynh, phát hiện huynh ấy chỉ là người thường, thậm chí lòng dạ rất đơn thuần lương thiện..”
“Huynh ấy không giống như chủ mộ hung ác thích giết người ngươi thường nghe, kể cả có gặp ta vẫn ung dung ra khỏi huyệt mộ mà không gặp tổn thương gì…”
“Một chủ mộ ‘hiền lành’ như thế, nếu giúp ngươi giết người thì sao?” Văn Phong Tẫn dùng tay chạm nhẹ giữa lông mày Trinh Bắc rồi nâng cằm cậu ta lên: “Ngươi sợ anh trai ngươi thành công lấy được trái tim ta nên mới tới đây mật báo, nghĩ rằng nếu ta không giết nó thì cũng không thể để nó tốt đẹp ra khỏi nơi này…”
“Khi đó ngươi không cần làm gì cả, chờ đợi trong mộ mặc cho bọn chúng bị đám quái vật xâu xé.” Văn Phong Tẫn giống như con ác ma đọc lên tất cả suy nghĩ ác độc trong lòng Trinh Bắc.
Giờ phút này khủng bố trên mặt Trinh Bắc rút đi, tuy vẫn còn chút trắng nhưng không sợ hãi như ban đầu: “Mày sẽ không giết tao trước mặt hắn…”
“Đương nhiên, mùi vị trên người ngươi làm ta buồn nôn.” Đôi mắt Văn Phong Tẫn dần trở nên ác độc: “Ngươi tưởng ngươi ngon lắm sao, kể cả ta có giết nhà ngươi, hôm sau huynh ấy còn chả nhớ.”
Không nhớ? Tại sao? Chẳng nhẽ truyền thuyết là thật? Chủ ngôi mộ ngàn năm tuổi không chỉ trường sinh bất lão mà còn có năng lực khác?
Thì ra là thế…
Ha ha, thì ra là thế…
“Mày không thể giết tao! Tao biết…” Trinh Bắc thấp giọng thì thầm một câu, đồng tử Văn Phong Tẫn co lại, nhìn chằm chằm cậu ta.
“Chỉ cần mày giúp tao, tao đảm bảo sẽ dâng nó hai tay lên cho mày.”
Đúng lúc Vương Tiểu Mị đã nhận ra chuyện không đơn giản, hắn nhăn mày đặt tay lên vai Văn Phong Tẫn hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Trong nháy mắt, đôi mắt đỏ tươi của Văn Phong Tẫn đột nhiên tan biến, mà áp lực đè trên người Trinh Bắc cũng hoàn toàn biến mất. Cậu ta nhịn không được quỳ rạp xuống đất che yết hầu nôn khan thở dốc, cái bộ dáng dùng sức hít không khí kia dọa Vương Tiểu Mị hết hồn.
“Mẹ ơi, người anh em cậu bị hen suyễn à?” Vương Tiểu Mị vội vàng ngồi xổm xuống muốn đỡ Trinh Bắc lại bị Văn Phong Tẫn kéo lại ôm trong ngực.
Sức mạnh gã đàn ông quá lớn, Vương Tiểu Mị lảo đảo suýt ngã.
“Đừng quan tâm nó.”
Trực giác Vương Tiểu Mị cảm nhận được trong lời nói của Văn Phong Tẫn chứa sát ý.
Nhưng hiện tại hắn hơi lo Trinh Bắc sẽ nôn cả ruột ra Thiền Điện.
Không quan tâm kiểu gì? Trông thằng chả sắp chết rồi kìa!
Trinh Bắc quỳ trên đất hấp hối nửa ngày rồi mới xua tay nói: “Em không sao…” Có thể bởi vì ho nhiều quá nên giọng nói cậu ta hơi khàn.
Vương Tiểu Mị ừ một tiếng, còn chưa kịp làm gì đã bị Văn Phong Tẫn ôm chặt xoay một vòng tròn đứng chắn trước mặt hắn.
“Anh làm gì thế?”
“Bẩn lắm, đừng nhìn.”
“Hả?” Vương Tiểu Mị giật giật khóe miệng, bẩn đâu?
Khiếp chẳng nhẽ Trinh Bắc rơi trúng hố xí xong có cái gì đó bám lên?!
Thấy ớn.
Trinh Bắc thở hổn hển thêm lúc nữa rồi dùng mu bàn tay che miệng đứng lên, tuy sắc mặt trắng hơn ban nãy nhưng không che lấp được vẻ tươi cười: “Em không sao đâu, hơn nữa nãy anh bánh chưng lớn đã đồng ý yêu cầu của em.”
“Văn Phong Tẫn anh định tha cho anh trai cậu?! Sao tôi không biết?” Vương Tiểu Mị khó hiểu: “Rốt cuộc mấy người nói gì vậy?”
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Văn Phong Tẫn: “Anh tha cho anh trai Trinh Bắc?”
Văn Phong Tẫn không cam lòng ‘ừ’ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Huynh không thích đổ máu trong mộ, ta cho Mộc Nhất đuổi chúng đi là được.”
“Không phải, chỉ là tôi không quen…” Biến thành bánh chưng còn chưa nói, giờ lại phải còn cùng đám trộm mộ đánh nhau ta chết ngươi sống, nhưng con người đều là sinh vật ích kỷ, Vương Tiểu Mị hạ giọng nói: “Tôi càng không thích anh bị bắt nạt. Trinh Bắc bảo có tên rất giỏi muốn moi tim anh kìa! Bọn họ không chơi luật pháp thì chúng ta cần gì phải quân tử?”
Nghe vậy gã đàn ông sửng sốt, vòng tay ôm hắn đã buông lỏng đột ngột siết lại, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều: “Sư huynh đã quên ta đã chết rồi à?” Văn Phong Tẫn buồn cười gẩy mũi hắn.
Rồi rồi rồi, anh là nhất, anh thứ hai không ai dám chủ nhật. Vương Tiểu Mị trợn mắt: “Đã một ngàn tuổi rồi, tôi không thích hôm sau trên bản tin thời sự thấy ông già khú đế bị kết án tù đâu.”
“Anh nỗ lực sống lâu như thế chắc chắn là để đánh bại cụ rùa già nhất sau đó ghi danh vào sách kỷ lục Guinness đúng không?”
“Đến lúc đó hai ta cùng ngồi trong bảo tàng, kiếm chỗ nào ngồi cạnh nhau. Trên cái bảng bên ngoài sẽ ghi là ‘hóa thạch sống’ hahaha.”
Văn Phong Tẫn nhìn đôi mắt cong của Vương Tiểu Mị, buồn cười nhếch mép.
“Anh hiểu không? Tôi không phải người tốt bụng, nếu bọn họ thực sự làm anh bị thương thì kể cả anh có giết người, tôi sẽ mãi đứng bên cạnh anh!” Vương Tiểu Mị kiên định nhìn gã: “Vậy nên anh đừng lừa tôi nhé?”
Văn Phong Tẫn cúi đầu đối diện hắn, nghe thấy những lời này ngón tay hơi động, sau đó cố gắng nói đầy đủ một câu: “…Ta sẽ không lừa huynh.”
Xin lỗi, ngay cả những lời này ta cũng nói dối.
Nghe thấy lời bảo đảm từ gã đàn ông, Vương Tiểu Mị lộ ra ý cười.
Trinh Bắc hổn hển nhìn hai người bọn họ, cậu ta vẫn còn bị ảnh hưởng do năng lực của Văn Phong Tẫn, đầu đau như búa bổ.
Bạn đời của chủ mộ quả nhiên mới là người chiến thắng.
May mắn cậu ta có thể lợi dụng được.
Nhưng mà tại sao một con quái vật bất tử cùng một con cương thi bẩn thỉu lại giống như nhân loại, ôm ôm ấp ấp nhỉ?
Trinh Bắc sợ mình không giữ nổi nụ cười mềm mại trên mặt.
Ọe ~ Ọe ~ Thật ghê tởm, cậu ta muốn nôn quá.
Trinh Bắc cười tươi.
Chờ Vương Tiểu Mị và Văn Phong Tẫn ngọt ngào xong, Trinh Bắc mới gãi đầu xấu hổ chen vào: “Cảm ơn Tiểu Mị, không ngờ hai anh đồng ý với em luôn, thực sự không biết nên báo đáp thế nào. Cảm ơn anh đã tha cho em, cảm ơn chủ mộ đã…tha cho anh trai em. Cảm ơn rất nhiều.”
Cậu ta dùng đôi mắt trong suốt hiền lành nhìn Văn Phong Tẫn.
Gã đàn ông cười nhạt, lạnh lùng nói: “Ừ, ta nhất định sẽ tha cho nó.”
“Vậy tốt quá!” Trinh Bắc kích động, gương mặt ấm áp làm người khác nổi da gà.
Nhưng Vương Tiểu Mị đột nhiên lại cảm thấy cậu ta thật xa lạ, khủng bố kinh người.
Trinh Bắc tiếp tục nói: “Tuy bọn họ quyết định tuần sau mới xuống nhưng hai ngày nữa đã tới để chuẩn bị, em cũng theo đuôi.”
Vương Tiểu Mị chớp mắt lăn từ ngực Văn Phong Tẫn ra: “Cậu muốn bản đồ?”
Trinh Bắc lắc đầu: “Không cần, hai anh đáp ứng yêu cầu vô lý của em đã vui lắm rồi, hơn nữa nghe em trộm mộ hai anh mà hai anh còn tha cho em…”
Cậu ta rũ mắt, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, Tiểu Mị.” Nói xong Trinh Bắc đột nhiên cười ầm lên: “Ha ha ha, xin lỗi, tên anh làm em không nghiêm túc nổi.”
“Bà tôi bảo tên xấu dễ nuôi…” Vương Tiểu Mị thẹn quá hóa giận: “Tên của cậu mới chả ra làm sao!”
Văn Phong Tẫn vuốt tóc an ủi hắn: “Tên của huynh rất êm tai.”
Bên kia Trinh Bắc cười ha ha hai tiếng: “Trinh Bắc là do anh trai đặt á, mẹ em nói thế.”
“Hở?’ Vương Tiểu Mị cạn lời: “Anh cậu dám lấy mà mẹ cậu dám dùng à?”
“Ừ…”
“Đúng rồi, em phải về đây! Em trộm chạy ra, nếu để người trong nhà phát hiện chắc chắn sẽ bị mắng!” Trinh Bắc đột nhiên nhớ ra gì đó, luống cuống tay chân nhặt balo lên rồi cọ chóp mũi toàn đất: “Thì…em không biết đường, hai anh có thể…”
Vương Tiểu Mị vừa định nói, Văn Phong Tẫn đã nhàn nhạt mở miệng: “Ta sẽ bảo Mộc Nhất đưa ngươi ra ngoài.”
“Á! Là con thằn lắn phải không?” Trinh Bắc sợ hãi rụt cổ.
Vương Tiểu Mị an ủi cậu ta: “Mộc Nhất rất ngoan, yên tâm nó không cắn cậu đâu.”
“Vậy là tốt, là tốt.”
Văn Phong Tẫn nhìn gương mặt tươi cười của Trinh Bắc, xoay người hướng về phía mộ đạo.
Người thằn lằn đỏ như máu Mộc Nhất xuất hiện trước mặt ba người.
Trước khi đi, Trinh Bắc quay người nhìn chằm chằm gã đàn ông: “Chờ anh trai tôi bình an, tôi sẽ báo đáp anh.”
Nói xong cậu ta theo Mộc Nhất ra ngoài.
Vương Tiểu Mị khó hiểu nhìn theo đột nhiên bị một bàn tay to ôm về.
“Đừng nhìn.” Văn Phong Tẫn lạnh lùng nói.
Vương Tiểu Mị tưởng gã ghen, cười hì hì ôm mặt gã: “Anh đừng tưởng lung tung, tôi thấy tính cậu ta thế rồi, đần độn nhưng có vẻ nghĩa khí phết! Nếu tôi có tính cách thế có phải anh sẽ thích tôi hơn không…”
Văn Phong Tẫn: “….”
Vương Tiểu Mị: “Ủa đại ca, cái mặt anh như vầy là có ý gì?”
Văn Phong Tẫn: …Phát tởm.
—Tác giả có điều muốn nói