Kỷ Dung được hỏi thì cất máy liên lạc đi, nghiêm túc trả lời: “Nói cho mọi người một bí mật.”
Ánh mắt của những người ở đây đều đổ dồn vào Kỷ Dung, lời anh nói khơi dậy sự tò mò của tất cả mọi người.
Kỷ Dung liếc nhìn cả đám: “Vì bố em ông ấy không đủ “lớn” nên em vẫn ở phòng bốn người thôi.”
Cố Bạch: “…”
Cyril đang vểnh tai nghe lén lập tức trợn mắt: “…”
Cùng lúc đó, trên Sao North.
Giữa đất trời tràn ngập băng tuyết, gió lạnh rít qua từng hồi như những mũi dao sắc nhọn cứa lên gò má.
Người đàn ông trong bộ quân phục dáng người thẳng tắp, bước chân đạp lên nền tuyết.
Trên sân vẫn còn người đang huấn luyện, bước chân Kỷ Sùng dừng lại trong chốc lát.
Ông đứng giữa đất trời trắng xóa, thân hình cao lớn hiên ngang như tùng bách trong tuyết, khuôn mặt anh tuấn không nhìn rõ biểu tình, ánh mắt hờ hững quét qua những người lính trên sân huấn luyện.
Gió lạnh thét gào, một đám lính mới đứng trong trời tuyết, hàng lông mày nhuộm màu trắng tinh, khi họ nhìn thấy bóng dáng Kỷ Sùng, tấm lưng hơi hơi cong xuống lập tức đứng thẳng lại, tim đập nhanh hơn, máu nóng sôi sục trào dâng sưởi ấm cơ thể đang lạnh dần vì dầm trong gió tuyết.
Đám lính mới hưng phấn chết đi được, dù ngoài mặt chẳng có biểu cảm gì, chỉ chăm chăm luyện tập thế trận, nhưng trong lòng đã như chú chuột đồng cỏ thét gào: “Á á á á á! Nguyên soái đang xem tụi mình huấn luyện kìa!”
Lát sau, Kỷ Sùng rời đi. Đám lính mới sung sướng đến mức lắp ba lắp bắp. Huấn luyện viên thấy thế thì hơi buồn cười. Đám nhóc con này mới thế đã sướng chết đi được, bọn họ mà biết nguyên soái sẽ tham gia huấn luyện với họ luôn không khéo lại ngất đi vì phấn khích ấy nhỉ?
Kỷ Sùng bước vào trong phòng, cởi chiếc mũ quân nhân trên đầu xuống, dùng tay vỗ nhẹ cho tuyết rơi ra, những mảnh băng nhỏ vụn rơi trên lòng bàn tay, cảm giác lạnh buốt thấm vào da thịt. Ông nhìn bông tuyết dần tan trong lòng bàn tay, ánh mắt mê mang, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.
“Nguyên soái uống chút nước cho ấm người ạ!” Một sĩ quan bước nhanh tới, đưa ly nước trong tay cho Kỷ Sùng.
“Cảm ơn.” Kỷ Sùng nhìn vị sĩ quan này. “Chuẩn bị nước nóng cho tân binh đang huấn luyện bên ngoài, bọn họ vừa đến Sao North, cần thời gian để làm quen với thời tiết ở đây.”
Sĩ quan nghiêm người thực hiện lễ chào: “Tuân lệnh!”
Sau khi đưa ra chỉ thị, Kỷ Sùng tiến vào văn phòng của mình xử lý chuyện trong quân. Khoảng một tiếng sau, có người gõ cửa văn phòng của ông.
Kỷ Sùng vẫn cúi đầu, tùy ý nói: “Vào đi.”
Thẩm Tư bước vào gian phòng, xiêu vẹo ngồi trên chiếc ghế, cười cười hỏi: “Anh Kỷ, nghe nói quân bộ gọi anh về báo cáo công tác à?”
Kỷ Sùng liếc nhìn cậu ta: “Ừ?”
“Em thấy báo cáo là giả thôi…gọi anh về hẹn hò mới là thật. Chẳng màng anh là đồ máu lạnh đến thế nào thì đám kia vẫn muốn gả Omega nhà mình cho anh!”
Đôi mày anh tuấn của Kỷ Sùng khẽ chau lại.
“Anh Kỷ, em nói thật, nếu không phải em đã nhìn thấy báo cáo xét nghiệm của anh với nhóc Kỷ Dung chứng minh hai người là cha con ruột thì em cũng nghi ngờ anh là Alpha còn zin đấy.”
Thẩm Tư càng nói càng ngáo, Kỷ Sùng buông tài liệu trong tay xuống, đứng dậy: “Thằng nhóc cậu ngứa da à?”
Thẩm Tư thấy thế lập tức giơ tay xin hàng: “Em làm sao đánh nổi anh, anh tha cho em đi.”
Kỷ Sùng lắc đầu, Thẩm Tư đặt hai tay lên bàn làm việc của Kỷ Sùng, hỏi dồn: “Anh Kỷ, anh nói thật đi xem nào, anh vẫn đang đợi người bố Omega bí ẩn của Kỷ Dung đấy à?”
Kỷ Sùng nghe thấy câu hỏi này, đôi mày tuấn tú trên khuôn mặt lạnh lùng lại hơi cau lại.
Thấy Kỷ Sùng không trả lời câu hỏi của mình, Thẩm Tư cũng không nhụt chí, dựa vào quan hệ bạn bè cùng nhau lớn lên từ bé của anh và Kỷ Sùng, anh nhìn Kỷ Sùng cười đầy xấu xa: “Anh Kỷ, rốt cuộc là vì sao anh lại bị đá thế? Đã bao nhiêu năm rồi, anh nói với em đi mà, em thề em hứa em đảm bảo không nói với ai khác đâu.”
1
Kỷ Sùng đứng dậy nói: “Nhàm chán.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Kỷ Sùng, Thẩm Tư chẹp miệng lắc đầu – Có ai ngờ chiến thần bất bại của Liên Bang, nguyên soái trẻ tuổi nhất vũ trụ mười chín năm trước lại gặp được một Omega tồi, mới hẹn hò chưa được hai tháng đã bị bồ đá, đá sạch sẽ đá gọn gàng.
1
…
Hai ngày sau.
Mặc dù nơi ở chuyển đến chiến hạm, nhưng phòng đơn trên tàu còn tốt hơn phòng ký túc xá của trường nên Giang Nguyên ngủ rất ngon.
Sáu giờ sáng ăn sáng tại nhà ăn, ăn xong nghỉ ngơi nửa giờ, chính thức bắt đầu huấn luyện.
Râu Rậm sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện cho những người khác xong xuôi thì nhìn Giang Nguyên và Kỷ Dung, nói: “Bọn họ đã tham gia huấn luyện một thời gian. Hôm nay là ngày đầu tiên hai em đến đây, nhiệm vụ huấn luyện rất đơn giản. Bắt đầu đứng nghiêm đi.”
“Từ giờ trở đi bắt đầu đứng nghiêm cho đến khi không đứng được nữa.” Râu Rậm liếc nhìn đồng hồ, thản nhiên nói.
Cố Bạch lè lưỡi, ngày đầu tiên đến đây bọn họ cũng bị dằn mặt như thế đấy. Đứng nghiêm tuyệt đối là huấn luyện khó chịu nhất với họ! Đứng không đã khó rồi, trong lúc đứng nghiêm còn không được xê xích một tí xíu nào, so với bài huấn luyện này, những hạng mục khác đúng là thiên sứ đáng yêu mà.
Ngày đầu tiên tiến hành tập đứng nghiêm, mới đầu còn đỡ, đến sáu tiếng sau không ai có thể tiếp tục duy trì một tư thế bất động cả.
Giang Nguyên và Kỷ Dung gật đầu, mới ngày đầu huấn luyện đã là thử thách rồi.
Tám tiếng sau hai người này vẫn đứng nguyên tại vị trí, không hề suy chuyển, cứ đứng như thế đến tận năm giờ chiều, Râu Rậm cau mày, kinh ngạc nói: “Hai người cố gắng là được rồi, đừng cố quá mà thành quá cố đấy!”
Giang Nguyên và Kỷ Dung không thèm để ý đến anh ta, tiếp tục đứng, cuối cùng Râu Rậm là người ra lệnh dừng lại trước, sau đó hai người mới đi ăn uống nghỉ ngơi.
Trong mắt Râu Rậm tràn đầy vẻ ngạc nhiên và nghi hoặc, hai đứa này quá ác liệt luôn, nếu không phải anh bảo chúng dừng lại thì chúng sẽ vẫn tiếp tục đứng được, thể lực hai đứa cơ bản đã vượt qua tiêu chuẩn.
Có thử thách ngày đầu tiên, Râu Rậm cũng hiểu được thực lực của Giang Nguyên và Kỷ Dung, hoàn toàn tin lời Hạ Xuyên nói, đưa thẳng hai đứa đến luyện tập cùng sáu thành viên còn lại.
Mấy nội dung cơ bản như chạy bộ, tác phong quân đội, đội hình đội ngũ, mấy người đến trước đều đã được huấn luyện hết rồi, do thời gian có hạn nên Giang Nguyên và Kỷ Dung không thể tiến hành như Cố Bạch và những người khác, luyện thêm một tuần nữa rồi mới huấn luyện chính thức. Hai người trực tiếp nhảy thẳng vào tiến độ huấn luyện chính thức luôn.
Một tuần sau, người vốn có địch ý với bọn họ là Cyril cũng không còn phản đối gì nữa, bởi vì Kỷ Dung và Giang Nguyên mạnh vải nồi! Bọn họ đã được nhìn thấy tận mắt cảnh Hạ Xuyên bị đánh như thế nào, đồng thời cả sáu người đều đã bị hai đứa này dần cho nhừ tử luôn.
1
Hôm qua huấn luyện viên đã giới thiệu tiết học hôm nay cho bọn họ, người hướng dẫn là tay súng mạnh nhất trên tàu Thần Mặt Trời.
Bắn súng, đây là tiết học mà cậu thích nhất, cũng là môn cậu ta giỏi nhất, bởi vì từ nhỏ cậu đã được cha mình, người có danh hiệu “thần bắn tỉa” cầm tay dạy dỗ. Cậu ta có niềm tự tin tuyệt đối vào bắn súng. Không ai có thể giỏi hơn cậu, trường bắn chính là sân nhà của cậu!
Tuy cậu ta không thể so với Giang Nguyên và Kỷ Dung ở những môn khác, hai đứa này đúng là quái vật thật sự, thế nhưng đây là sở trường của cậu!
– ——