Lưu thị cười mỉa, con ngươi xoay chuyển rất lợi hại, cuối cùng nhận mệnh nói: “Vậy ta về nhà mẹ đẻ.
“
Như vậy ít nhất còn có thể tìm người nhà thương lượng, có lẽ còn có cách khác, cho dù rất có thể sẽ lại bị đánh một trận, tuy nhiên dù sao so với đói bụng cũng còn tốt hơn.
“Sao cũng được.
“
Phỉ Thúy không có ý kiến gì về việc này.
Nhìn nàng rời đi, Phỉ Thúy và Minh Châu đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là các nàng không nghĩ tới, không tới hai ngày, đại nương này lại trở về, vẫn dùng phương thức như vậy.
Trong trấn, Trần thị rất nhanh liền tỉnh lại, ăn chút gì đó, không bao lâu lại ngủ, đại phu nói đợi thêm một ngày, nếu không ngoài ý muốn thì có thể về nhà.
Người hỗ trợ kéo tiệm thuốc nhìn, lúc mặt trời sắp lặn, Phương Thanh Nghiêm trở lại nhà trong thôn, đến gần phòng, lấy hộp gỗ hình que dưới gầm giường dùng gạch che đậy ra.
Từ cổ áo lấy ra một cái chìa khóa, mở hộp gỗ ra.
Phía trên cùng là một mũi tên dính máu, ngón tay hắn sờ soạng đường vân nơi mũi tên, ánh mắt rất thâm trầm.
Một lát sau, hắn đem mũi tên buông xuống, lấy ra thư tịch ở phía dưới, một trang lại một trang mà lật lên, tìm được thứ mình muốn, khóe miệng liền lộ ra nụ cười lãnh khốc, ma ốm phải không?
Chuyện Lưu thị thiếu chút nữa làm Trần thị tức chết, gây ra chấn động cực lớn ở thôn Tần gia, trưởng thôn cùng mấy trưởng bối đều đến Tần gia, cũng không nói gì về Tần Lai Phúc, nhưng đối với Tần Hữu Điền lại không chút nể mặt.
Sau khi biết được Lưu thị đã bị đưa về nhà mẹ đẻ, sắc mặt mới khá hơn một chút.
Mà Lưu thị trở lại nhà mẹ đẻ, quả thật đúng như nàng suy nghĩ, cho dù nàng có điều giấu diếm, nhưng thân là thân nhân của nàng, làm sao có thể không hiểu, bởi vậy, trận đánh nàng phải nhận so với Tần Hữu Điền ra tay còn ác hơn.
Nhưng sau khi đánh xong, người Lưu gia bắt đầu phát sầu, kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Không nghĩ tới các ca ca tẩu tẩu nàng ở nhà mẹ đẻ vắt hết óc ra nghĩ biện pháp, nhưng vẫn hết đường xoay xở như cũ, bởi vì trong lòng bọn họ sợ hãi.
Vạn nhất xử lý không thỏa đáng lại chọc giận Tần gia, đối phương trực tiếp quăng tới một phong hưu thư, vậy thì nguy rồi.
Lưu thị nhìn người nhà vì chuyện của nàng mà rầu rĩ, trái tim lại rơi xuống, nàng sợ nhất chính là người nhà mẹ đẻ cũng mặc kệ nàng.
Nhưng thức ăn ở nhà mẹ đẻ so với Tần gia bây giờ, thật sự kém hơn nhiều, ăn một ngày liền cảm thấy nhạt miệng, trong lòng nàng rất hối hận, lúc trước nếu nàng không xúc động như vậy, bây giờ khẳng định còn đang ăn no uống say ở Tần gia.
“Sao các ngươi còn ở nhà, nghe nói Thạch Đầu nhà các ngươi rơi xuống nước.
“
Hôm nay một thôn dân vội vã chạy tới, đối với người Lưu gia, Thạch Đầu chính là tâm can bảo bối của người Lưu gia, vừa nghe lời này, từng người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lưu thị bĩu môi, suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là nên theo sau nhìn một chút mới tốt, mới vừa bước ra từ cửa chính, liền thấy một cái gói bọc bằng giấy dầu, bên trong tản ra mùi thịt, nhặt lên, nàng mở ra cắn một ngụm.
Bánh bao thịt lớn thơm ngào ngạt.
Nghĩ đến hôm nay đại ca lên trấn, khẳng định hắn vụng trộm mua cho Thạch Đầu, nuốt nuốt nước miếng, chung quy không nhịn được hấp dẫn, đi vào trong phòng, hai ba ngụm ăn xong, lau sạch miệng, mới chạy ra ngoài.