Vốn dĩ cô là thiên kim nhà họ Kiều, chuyện này chẳng tới lượt cô phải làm, thế nhưng hai nhà họ Lục và họ Kiều chẳng quan tâm tới cô nên đương nhiên người dưới quyền cũng sẽ không đối xử thật lòng với cô, sai khiến cô như chuyện cơm bữa.
Cô tới khách sạn theo địa chỉ thư ký gửi nhưng lại bị người ta bịt mũi kéo vào trong phòng. Trước khi ý thức mơ màng, cô nhìn thấy một người đàn ông dung tục vừa già vừa béo xông về phía cô. Khi ấy cô quá hoảng sợ thế là theo bản năng chộp lấy đồ trang trí bên cạnh đập vào đầu người đàn ông rồi loạng choạng chạy ra khỏi phòng.
Cô cứ tưởng rằng mình không may đụng phải kẻ xấu, hóa ra mọi chuyện đã lên kế hoạch từ trước.
Nhớ tới mặt mũi ghê tởm của người đàn ông kia, tới bây giờ cô vẫn chẳng nhịn nổi buồn nôn. Nếu như khi ấy cô không chạy ra ngoài, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ gặp phải chuyện gì vào đêm đó nữa.
Kiều Mộng Mộng bị chọc tức.
Bốp!
Một cái bạt tai vả mạnh vào mặt của Kiều Kiến Nam mang theo tất cả sự căm thù và không cam lòng của cô. Cái tát mạnh tới nỗi tai Kiều Kiến Nam ù cả đi, loạng choạng ngã xuống đất.
[Đã không?]
[Đã.]
[Thế thì tôi thêm sức mạnh cho cô.]
[Đổi kỹ năng: Sức mạnh phi thường.]
Một cơn phẫn nộ không thể kiềm chế được dâng lên trong lồ,ng ngực, Kiều Kiến Nam chống người bò dậy rồi quệt máu ở khóe môi, mắt giận dữ nhìn cô chằm chằm.
“Mày được lắm Kiều Mộng Mộng! Mày gan quá đấy nhỉ! Xem tao xử lý mày thế nào!”
Nói rồi, anh ta rút thắt lưng ra vung về phía của Kiều Mộng Mộng.
Anh ta chẳng hề hay biết, Kiều Mộng Mộng có được kỹ năng tăng cường thì sức mạnh càng kinh người, chỉ một tay thôi đã nắm được thắt lưng, kéo nhẹ một cái Kiều Kiến Nam liền đổ về trước, bổ thẳng về phía cô theo cái thắt lưng.
Cô chầm chậm xoay người né tránh tiện thể kéo thắt lưng, cơn đau nóng rát trong lòng bàn tay ép Kiều Kiến Nam buộc phải buông lỏng.
Anh ta vừa hơi thả tay, cả cơ thể đã mất kiểm soát lùi ra sau rồi lại ngã xuống đất theo quán tính.
Bịch!
Chiếc thắt lưng rơi vào trong tay Kiều Mộng Mộng.
Nhìn bộ dạng người anh trai thường ngày hay bắt nạt mình thảm hại thế kia, lòng cô lại nhen nhóm lên một sự sảng khoái.
Hệ thống tiếp tục lải nhải trong đầu.
[Được đó! Kiều Mộng Mộng, đánh anh ta bằng cái thắt lưng trong tay cô đi!]
[Hãy nghĩ tới những chuyện anh ta làm với cô, tuy anh ta là anh trai cô nhưng lại tức giận với cô vì một đứa mang danh là em gái không cùng huyết thống.]
[Tôi nói thêm cho cô một chuyện, thật ra năm năm trước Kiều Kiến Nam đã biết Kiều Kiêu Nguyệt chẳng phải em gái ruột của anh ta rồi, anh ta cố tình che giấu là vì muốn giữ Kiều Kiêu Nguyệt lại bên cạnh.]
[Tại, tại sao?]
Kiều Mộng Mộng khó hiểu. Rõ ràng cô mới là con gái của bố mẹ, em gái ruột của anh ta, tại sao anh ta lại phải làm như thế?!
[Vì người anh trai này của cô đã thích Kiều Kiêu Nguyệt trước cả khi biết thân phận thật của cô ta rồi.]
Có nghĩa là người anh trai này của cô đã coi rẻ luân thường đạo lý, có ý đồ làm loạn với “em gái ruột” từ lâu.
[Mọi khổ đau của cô đều là do họ mang tới, người anh trai này cũng là một trong những thủ phạm. Có tức không?]
[Tức!]
[Tức thì đánh anh ta đi! Mạnh vào! Không cần nghĩ có hậu quả gì, cứ đánh mạnh vào là được!]
Kiều Mộng Mộng bị cơn tức làm mờ mắt, sự sợ hãi trước đây thay thế bởi căm hận. Cô cầm lấy thắt lưng da quất mạnh để lại vết thương trên mặt của Kiều Kiến Nam.
“A!”
[Đánh hay lắm!]
Hệ thống không ngớt lời khen ngợi.
[Kiều Mộng Mộng, đấm thêm phát nữa vào má trái của anh ta đi!]
[Đổi kỹ năng: Trả mày cú đấm.]
Tay Kiều Mộng Mộng hơi run rẩy nhưng lời của hệ thống đã cho cô thêm sức mạnh, cô nắm chặt nắm đấm nện nhẹ vào Kiều Kiến Nam, nhưng không ngờ rằng cái sức mạnh kinh người ấy lại đập rụng mấy cái răng của anh ta!
“Kiều Mộng Mộng, mày! Muốn! Chết! À!”
Kiều Kiến Nam ôm má, hai mắt đầy lửa giận như một con chó dữ bị giẫm đuôi hận không thể nuốt cô vào bụng.
Anh ta tiện tay nhặt khúc gỗ dưới đất lên đập về phía Kiều Mộng Mộng.
Kiều Mộng Mộng không nghi ngờ chút nào, anh ta thật sự muốn giế,t chết cô rồi.
[Kiều Mộng Mộng! Còn không mau tránh đi!]
[Đổi kỹ năng: Nhẹ nhàng đạp nước.]
Kiều Mộng Mộng lập tức né đi, nhịp chân nhẹ nhàng, bước ra sau Kiều Kiến Nam dễ như trở bàn tay.
[Kiều Mộng Mộng, đạp vào mông anh ta.]
[Hả?]
Mặt Kiều Mộng Mộng ngay lập tức ửng đỏ.
[Bảo cô đạp thì cứ đạp đi!]
[Đổi kỹ năng: Bàn chân vô hình.]
Kiều Mộng Mộng nhắm mắt, cắn răng giơ chân lên đạp nhẹ, Kiều Kiến Nam lại cảm thấy mông như bị một tảng đá đập phải, bay về trước ngã “bịch” xuống đất, nằm im bất động.
Kiều Mộng Mộng hoảng hốt, vứt chiếc thắt lưng đi, tay chân đều run lập cập.
[Anh, anh ta không sao chứ? Không chết đấy chứ?]
[Yên tâm, kiểm soát lực tốt mà. Cô xem không phải anh ta còn bò dậy được kia sao?]
Kiều Mộng Mộng chớp chớp đôi mắt, nhìn Kiều Kiến Nam vốn đang nằm bò trên đất như rắn chết dần nhổm dậy, anh ta ôm lấy mông, bước khập bước khiễng đi qua.
Mặt mũi bầm dập đã chẳng còn thấy nổi gương mặt điển trai kia của anh ta nữa.
Đây là Kiều Kiến Nam ư?
Từ nhỏ, Kiều Kiến Nam đã thuận buồm xuôi gió, là người thừa kế đứng đầu của nhà họ Kiều. Anh ta muốn cái gì là được cái đó, tất cả mọi người đều phải thuận theo anh ta, chẳng có ai dám đánh anh ta cả!
Anh ta nhẹ nhàng chạm vào mặt mình, cảm giác nóng rát nhắc nhở anh ta rằng vết thương trên mặt anh ta rất nghiêm trọng.
Thế mà cô lại dám động vào mặt anh ta hết lần này tới lần khác!
“Kìu (Kiều) Mộng Mộng! Mày…”
Do rụng mấy cái răng, lúc nói vừa hở vừa không rõ chữ, Kiều Kiến Nam ngậm miệng lại chỉ vào cô, tức tới nỗi cả người run lên bần bật.
Kiều Mộng Mộng run cả người.
Lần đầu đánh người, cô sợ quá.
Từ góc nhìn của Kiều Kiến Nam, hai vai của Kiều Mộng Mộng nhún lên nhún xuống rõ ràng là đang cười nhạo anh ta.
Được lắm.
Kiều Mộng Mộng!
Như mọi ngày thì anh ta đã tay đấm chân đá cô rồi, nhưng mà hôm nay chịu đòn nhiều quá, anh ta không dám thử.
Anh ta quyết định tạm thời không tính toán với cô vì vẻ điển trai và an nguy của mình.
Nhưng trước khi đi, anh ta vẫn không quên doạ nạt:
“Mầy (mày) đợ (đợi) đó cho tao, bố mé (mẹ) sẽ không bỏ qua cho mầy (mày) đâu! Có giỏi thì mầy (mày) nhảy xuống đi, nếu không thì mầy (mày) đừng bao giờ nghĩ tới được gải (giải) thoát!”
Kiều Mộng Mộng nhìn bóng lưng tập tà tập tễnh rời đi của Kiều Kiến Nam, thả lỏng người quỳ ngồi xuống đất.
Nước mắt lập tức tuôn ra từ khoé mắt.
Hệ thống hơi hốt hoảng: [Ơ ơ, Kiều Mộng Mộng, cô đừng có khóc, có phải cô đánh anh ta chạy mất đâu? Cô khóc cái gì?”
Mắt Kiều Mộng Mộng rũ xuống, vẻ mặt ảm đạm: “Bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi đâu, bọn họ đều cho là tôi lái xe đụng Kiều Kiêu Nguyệt khiến cô ta nằm trong bệnh viện hôn mê mãi không tỉnh.”
Hoá ra là lo lắng chuyện này.
Hệ thống nắm chắc thắng lợi: [Không sao, tôi sẽ lo chuyện này.]
Kiều Mộng Mộng nhìn vào không trung giống như tự nói với chính mình: “Tôi không quyền không thế, anh lại chỉ là một dãy số liệu, làm sao chống lại nhà họ Kiều được?”
Nhà họ Kiều là gia tộc đứng đầu ở Thượng Hải đã có cơ ngơi mấy trăm năm, nói không ngoa thì một nửa Thượng Hải đều là cơ ngơi của nhà họ cả, thậm chí còn có biết bao nhiêu dự án hợp tác với các cơ quan chính phủ trong thành phố nữa.
Địa vị của nhà họ Kiều tại Thượng Hải dường như chẳng ai lay chuyển được, còn nhà họ Lục liên hôn với nhà họ Kiều nên cũng có mối quan hệ hợp tác mật thiết với nhà họ Kiều.
Chống lại nhà họ Kiều đồng nghĩa với chống lại nhà họ Lục.
Huống chi người thừa kế Lục Trầm của nhà họ Lục, dù là chồng sắp cưới của cô nhưng lại một lòng một dạ yêu đắm say Kiều Kiêu Nguyệt.
Hai nhà họ Kiều và họ Lục hợp lại, cô vốn chẳng còn đường thoát.
Hệ thống biết được cảm xúc liên tục đi xuống của Kiều Mộng Mộng nên ngay lập tức cắt ngang suy nghĩ của cô.
[Ký chủ, cô đừng coi thường số liệu nha. Chỉ cần tôi vung tay một cái là cổ phiếu của nhà họ Kiều sẽ giảm mạnh từng phút đấy!]
Nghe thấy thế, mắt Kiều Mộng Mộng lóe lên tia kích động, nhưng ngay sau đó lại biến mất như thể sự vui mừng đó chưa từng xuất hiện.
Cô xoa bụng thở dài: “Thế thì sao, tôi không một xu dính túi, bây giờ một cái bánh bao còn chẳng ăn nổi.”
Hệ thống tiếp tục khuyên nhủ: [Không có tiền thì kiếm, chẳng sao hết. Kiều Mộng Mộng, cô không cần phải lo, rồi chúng ta đều sẽ có tương lai tươi sáng.]
“Vô ích thôi.”
Kiều Mộng Mộng cực kỳ ủ rũ: “Sau khi nhà họ Kiều đuổi tôi ra ngoài, tôi có thử đi kiếm việc làm nhưng mà đâu đâu cũng gặp trở ngại. Sau này tôi mới biết là do nhà họ Kiều ra tay, chẳng có công ty nào ở thành phố Thượng Hải cần tôi cả.”
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi, những chuyện mà nhà họ Kiều làm đúng là quá đáng!
[Vậy thì tới thành phố khác sống, không thấy sẽ không phiền lòng.]
Ánh mắt Kiều Mộng Mộng càng ảm đạm, gương mặt nhợt nhạt đầy vẻ tủi thân.
“Tôi từng lén trốn khỏi thành phố Thượng Hải nhưng lại bị họ bắt về, họ còn tịch thu hộ chiếu và căn cước của tôi, bây giờ tôi chẳng thể đi đâu được nữa rồi.”
Hệ thống đăm chiêu một lát rồi bỗng dưng hỏi:
[Cô có thẻ ghi nợ hay thẻ tín dụng của riêng mình không?]
Kiều Mộng Mộng lắc đầu: “Họ tịch thu hết tất cả thẻ và tiền mặt của tôi rồi.”
[Thế à…]
Hệ thống lại đăm chiêu thêm lát nữa cuối cùng lên tiếng:
[Cũng chẳng sao, cái này không làm khó tôi được.]
Kiều Mộng Mộng lấy làm khó hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Anh hỏi mấy thứ này làm gì?”
[Chuyển tiền cho cô.]
“Hả?”
Kiều Mộng Mộng kinh ngạc, hệ thống nói thế này tức là sao?
[Ý trên mặt chữ.]
Hệ thống im lặng một lát.
[Nhưng cô không có tài khoản ngân hàng của mình, chỉ dành đổi cách khác thôi.]
“Hả?”
Cô vẫn chưa kịp hỏi thì đột nhiên một tấm thẻ xuất hiện trong tay.
Một tấm thẻ đen vàng chất liệu nhám.
Giọng hệ thống thản nhiên như thể nói chuyện gì nhỏ nhặt lắm:
[Mở tài khoản một trăm triệu tệ, tiêu thế nào thì tùy cô.]
Kiều Mộng Mộng giật mình suýt đánh rơi tấm thẻ xuống đất, cô cúi đầu nhìn tấm thẻ đen vàng trong tay, kích động run cả lên: “Anh, anh nói thật đấy à? Không lừa tôi đấy chứ?”
Giọng hệ thống chắc nịch:
[Tôi nói lời giữ lời, không nhiều không ít vừa đủ một trăm triệu tệ.]
Kiều Mộng Mộng bán tín bán nghi cất thẻ đi, ngẫm nghĩ một lát quyết định hỏi:
“Chỗ tiền này hợp pháp không đấy?”
Hệ thống: …
Mạch não của ký chủ hình như hơi không giống với người khác.
Để tránh việc Kiều Mộng Mộng biết sự thật sẽ sợ hết hồn, hệ thống cho cô một câu trả lời.
Giọng anh bình tĩnh, chẳng hề hoảng hốt:
[Hợp pháp. Làm ăn nghiêm túc kiếm được đấy.]
Người bình thường tự dưng có một trăm triệu tệ sẽ mừng phát điên từ lâu rồi, ấy thế nhưng Kiều Mộng Mộng không giống với người khác, cô rất dễ bị cảm xúc bi quan của mình chỉ phối, chỉ vui vẻ một lát là mặt cô lại ủ rũ.
Ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh biêng biếc, không một gợn mây.
Ánh nắng chan hòa khắp nơi, gió hiu hiu không mạnh không khô.
Thời tiết đẹp thế này mà cô vẫn cảm thấy ảm đạm.
“Nhưng tôi vẫn không có hy vọng về tương lai của mình lắm, cuộc đời của tôi hỏng bét cả rồi.”