Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao


Chương 44


“Thế nào? Đi giày mới có thoải mái không?” Tiếng cười trêu chọc của Dương Tiêu Vũ truyền đến tai Vạn Thu từ đầu bên kia điện thoại.

“Vâng.” Có lẽ không thấy mặt Dương Tiêu Vũ nên khi Vạn Thu trả lời không cần phải phán đoán thăm dò, cậu dễ dàng bày tỏ cảm xúc của mình.

“Thích sao?”

“…Vâng.”

Sau khi phát hiện Vạn Thu sẽ trở nên thành thật hơn khi nói chuyện điện thoại, Dương Tiêu Vũ rất có hứng thú tiếp tục.

“Bây giờ hãy ra ngoài, làm theo chỉ dẫn của mẹ.” Dương Tiêu Vũ nói.

Vạn Thu cầm điện thoại, mở cửa ra, nhiệt độ mùa hè vẫy tay chào đón cũng không khiến cậu cảm thấy nóng bức.

Cái nắng mùa hè như thiêu đốt dường như bị cỏ cây hoa lá hấp thụ, đung đưa trong gió nhẹ.

Theo sự chỉ dẫn của Dương Tiêu Vũ, Vạn Thu bước trên con đường rải đá nhỏ.

Dưới những tán cây rậm rạp, khỏe khoắn, tất cả đều cực kì lạ lẫm, lại vì có giọng nói của mẹ mà Vạn Thu vẫn luôn an tâm.

Nơi này thật lớn.

Rõ ràng toàn là cây và hoa, nhưng Vạn Thu cũng biết nơi này khác với nông thôn.

Cây cối ở nông thôn không đẹp lắm.

Sẽ không có nhiều loài hoa rực rỡ nở rộ cùng một lúc. Không có mùi xăng, không có cửa hàng, sạch sẽ không một hạt bụi.

Rõ ràng giống như một công viên.

Nhưng đây là nhà cậu.

“Bây giờ bảo bối nhìn thấy gì?” Dương Tiêu Vũ dịu dàng hỏi.

Vạn Thu ngửi thấy trong không khí có hương ngọt nhẹ, không phải mùi hoa mà là mùi hương hỗn loạn.

Một vườn cây ăn trái rộng lớn mênh mông đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.

“Là… mùa thu.” Giữa ngày hè chói chang, Vạn Thu lại nói ra một câu như vậy.

Trong vườn, các loại trái cây đủ màu rực rỡ dưới ánh mặt trời, mùi trái cây nồng nàn ngưng tụ trong không khí như hơi rượu mạnh, Vạn Thu tưởng như đã ngửi tới say, cậu nghi ngờ những thứ mình nhìn thấy có phải sự thật hay không.

“Mùa thu?” Giọng nói của Dương Tiêu Vũ bị gió từ phía sau thổi đến bên tai Vạn Thu: “Có phải là “mùa thu hoạch” không?”

Vạn Thu quay người lại.

“Thật là một cái hình dung đáng yêu.” Dương Tiêu Vũ nhìn mái tóc mềm mại bị gió thổi rối bù của Vạn Thu, đôi mắt trong suốt dường như đã nhiễm đầy màu trái cây.

Dương Tiêu Vũ không nhịn được đưa bàn tay về phía Vạn Thu, Vạn Thu an tĩnh để bà tùy ý vuốt ve, đôi mắt nhỏ đáng yêu ngước lên, ngập ngừng nhìn bà, giống như một chú chó con bị dụ dỗ, do dự không biết phải phản kháng thế nào.

“Mẹ gọi điện cho con, con có vui không?” Dương Tiêu Vũ đội một chiếc mũ che nắng, nụ cười dưới vành mũ lộ ra còn chói hơn cả mặt trời, “Mẹ còn mang con xem vườn trái cây của con, có vui không?”

Vạn Thu chớp mắt.

– Làm như vậy với người khác, người khác sẽ rất vui vẻ.

Giọng nói của Sở Ức Quy đột nhiên vang lên bên tai Vạn Thu.

Rất vui vẻ…

Nếu làm theo lời của Sở Ức Quy, mẹ sẽ càng vui vẻ sao?

Vạn Thu ngẩng đầu, Dương Tiêu Vũ cúi đầu, hai bên có lẽ đều nhận ra sắp phát sinh chuyện gì, cả hai đều không lên tiếng.

Vạn Thu biết, cậu muốn mình phải thông minh hơn.

Ít nhất Sở Ức Quy đã dạy cậu.

Cậu cũng thật sự rất vui.

Vạn Thu chậm rãi nâng khóe miệng lên, giống như lúc Sở Ức Quy dùng tay nâng khóe miệng cậu.

Vạn Thu mỉm cười.

Bởi vì tâm trạng vui vẻ, bởi vì nhìn thấy vườn cây ăn quả xum xuê, bởi vì lần đầu trả lời điện thoại, bởi vì quay đầu lại liền thấy mẹ của mình.

Tất cả niềm vui như từ khóe miệng trào ra, Vạn Thu mỉm cười.

Không có âm thanh.

Im lặng.

Đôi mắt Dương Tiêu Vũ từ từ mở to.

Rõ ràng là một đứa trẻ gầy gò, bị phơi nắng có chút rám, nhưng khi cười lại như một bông hoa hướng dương.

Dương Tiêu Vũ vô thức vươn tay, ôm lấy gương mặt của thiếu niên, bà cúi đầu, chiếc mũ che nắng rơi sau lưng.

Dương Tiêu Vũ hôn lên trán Vạn Thu, rồi ôm lấy cậu.

Mặc dù đứng dưới vườn cây ăn trái rợp bóng, vẫn không thể xua tan cái nóng mùa hè.

Dương Tiêu Vũ cảm thấy Vạn Thu đang dần ấm lên trong vòng tay mình.

“Mẹ yêu con, bảo bối à.” Dương Tiêu Vũ nghiêm túc nói.

Vạn Thu vẫn luôn cảm thấy Ninh Hải và Ninh Xảo Trân có yêu mình, chỉ là sau này không còn yêu cậu nữa.

Nhưng khi Vạn Thu nghe được câu này.

Lại cảm thấy kỳ lạ.

Đây là nói với cậu sao?

Tình yêu có thể nói thành lời sao?

Dương Tiêu Vũ buông Vạn Thu ra, dưới sự bối rối của Vạn Thu, bà cũng dời tầm mắt đi.

Giống như nhiều bậc cha mẹ trên đời, khi bày tỏ tình yêu thương với con cái thường dùng hành động thay vì lời nói, nói trắng ra như vậy khiến Dương Tiêu Vũ có chút xấu hổ.

“Tóc có chút dài.” Dương Tiêu Vũ nhéo mấy sợi tóc bên tai Vạn Thu, nhanh chóng đổi chủ đề.

Nếu sau này có cơ hội, có thể trộm cho Vạn Thu một tạo hình có vẻ ngoài nữ tính không? Thừa dịp thằng bé vẫn chưa hiểu biết nhiều lắm?

Con của bà dễ thương như vậy, thật muốn giữ nó lại để xem sau này.

Lời này không thể nói ra, nếu không Vạn Thu sẽ cảm thấy nguy cơ, không chịu hợp tác.

Dương Tiêu Vũ suy nghĩ miên man.

Trong khi Dương Tiêu Vũ như lạc vào cõi thần tiên, Vạn Thu nhìn vào bàn tay đang nhéo tóc bên thái dương mình, mái tóc hầu như không được cắt tỉa trong suốt kỳ nghỉ hè quả thực đã dài ra.

Đủ dài để che đôi mắt một chút.

Vạn Thu lặng lẽ vuốt tóc ra sau tai.

– —

Trong giờ nghỉ trưa, Dương Tắc đang nghĩ nên tặng Vạn Thu món quà gì.

Dù sao đây cũng là ngày đầu tiên Vạn Thu về nhà, tuy hắn đã chuẩn bị phòng và quần áo mới cho Vạn Thu, nhưng vẫn không thể thiếu một món quà, hơn nữa…

Lúc ra cửa nhìn về phía Vạn Thu, hắn liền không cầm lòng được nói muốn tặng quà.

Cảm giác rất lạ.

Vạn Thu quá nhỏ, mặc dù bằng tuổi Sở Ức Quy, nhưng giống như chưa tới mười tuổi.

Chênh lệch thị giác khiến Dương Tắc không thể nhìn chính xác tuổi của Vạn Thu, cộng với vấn đề chỉ số thông minh, hắn cảm thấy mình đang đối mặt với một đứa trẻ nhỏ chứ không phải một thiếu niên.

Đột nhiên nhận được một người em trai như vậy, cho dù Dương Tắc đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vừa nhìn thấy Vạn Thu, hắn vẫn không nhịn được.

Hơn nữa…

Hắn đối với Vạn Thu, không chỉ là áy náy mà còn có rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Dương Tắc thở dài, tuy rằng hắn có thể theo ý nghĩ của mình để tặng cho Vạn Thu thứ gì đó phù hợp, nhưng vấn đề nằm ở câu nói “xe kéo nhỏ” và “bài tập về nhà” của Vạn Thu.

Vì đã đưa ra yêu cầu nên nếu được tặng thứ mình không muốn, Dương Tắc biết điều này sẽ mang lại cảm giác mất mát.

Mặc dù hắn không chắc Vạn Thu có như vậy không.

Nên chọn món quà như thế nào đây?

Hắn không ngại tặng bài tập về nhà nhưng Vạn Thu chẳng lẽ cũng không ngại sao? Không phải trên Internet nói những người đưa bài tập về nhà đều là oan gia sao?

Vì sao Vạn Thu lại chủ động muốn bài tập về nhà?

Hơn nữa… xe kéo nhỏ lại là thứ gì?

Dương Tắc xoa xoa lông mày, hắn vẫn đang suy nghĩ lung tung, nhưng lại không tìm được thêm ý tưởng nào tốt hơn.

Làm sao hắn có thể biết được đứa trẻ lần đầu gặp mặt sẽ thích cái gì, thậm chí…hắn cũng không biết hồi Vạn Thu năm tuổi thích cái gì.

Trước khi Vạn Thu bị trộm đi, hắn dường như chưa bao giờ để ý đến người em trai yếu đuối ấy dù chỉ một chút.

Vẻ mặt Dương Tắc từ buồn rầu biến thành bất lực, cùng với vài phần mất mát.

Trong đầu hắn hiện lên tương tác giữa Sở Ức Quy và Vạn Thu. Mặc dù có chút cảm giác không biết nên nói gì, nhưng Sở Ức Quy hình như hiểu được Vạn Thu.

Dương Tắc nhìn chiếc điện thoại di động màu đen trong tay. Cuối cùng vẫn là bấm số của Sở Ức Quy.

“Anh hai.” Sở Ức Quy sau ba hồi chuông mới bắt máy, mà giọng nói nghe không giống thiếu niên chút nào.

“Em út à, anh hai có chuyện muốn hỏi, có làm phiền em không?”

“Không sao, bây giờ em đang rảnh, anh hai cứ hỏi đi.” Sở Ức Quy nói.

Dương Tắc rất thoải mái khi nói chuyện qua điện thoại với Sở Ức Quy: “Anh đang suy nghĩ tối nay nên mang quà gì về cho Vạn Thu, em ấy nói xe kéo nhỏ với bài tập về nhà là có ý gì? Em có đề xuất nào không?”

Người bên kia không hề dừng lại, nhanh chóng trả lời: “Vẫn là không cần tặng anh trai bài tập về nhà.”

“Quả nhiên mọi người đều không thích bài tập về nhà đúng không?” Ngay cả Dương Tắc cũng từng có giai đoạn rất ghét đi học.

“Không phải, suy nghĩ của anh trai rất khác chúng ta.”

Lời nói của Sở Ức Quy khiến Dương Tắc bất giác thẳng lưng, chăm chú lắng nghe.

“Bài tập về nhà là do giáo viên của anh trai yêu cầu làm, anh trai không thông minh, cũng không linh hoạt, anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì người khác nói. Bây giờ chúng ta không có ai có thể thay thế vị trí giáo viên của anh trai, cho nên mới muốn làm bài tập.”

Dương Tắc rất kinh ngạc: “Vậy sao không giao bài tập cho em ấy? Nếu em ấy thật sự muốn…”

“Anh trai không thể theo kịp tiến độ giáo dục hiện tại.”

Sở Ức Quy nói ngắn gọn nhưng đủ để Dương Tắc hiểu ý nghĩa của nó. Họ vẫn chưa thể nắm bắt chính xác trình độ học vấn của Vạn Thu.

Dương Tắc im lặng thở dài, tiếp tục hỏi: “Xe kéo nhỏ thì thế nào?”

“Xe kéo nhỏ là thứ mà anh trai hay dùng khi đi nhặt rác. Đó là một chiếc xe gỗ ba bánh, một bánh và tay cầm bị hỏng, anh ấy dùng dây thừng buộc lại, dùng để chở thùng các-tông và những phế liệu khác.”

Dương Tắc: “…”

Dương Tắc che mắt lại, hắn căn bản không thể tưởng tượng được khung cảnh đó.

Vì yêu cầu của ba, hắn vẫn luôn không xuất hiện ngay trước mặt Vạn Thu, mẹ hắn vì mất đi Vạn Thu mà tinh thần sinh bệnh, ba hắn đã phải quan tâm rất nhiều đến trạng thái của mẹ.

Hơn nữa, hắn cũng không dám đi gặp Vạn Thu.

Bởi vì hắn sợ phải nhìn thấy cảnh tượng như lời Sở Ức Quy nói.

“Xe kéo nhỏ kia cũng không thể cho em ấy.” Thứ này tượng trưng cho sự khó khăn và tuyệt vọng, cho dù là lúc Vạn Thu lên năm hắn cũng sẽ không làm như vậy, chứ đừng nói đến bây giờ.

Dương Tắc thu tay lại, dường như vẫn còn cảm nhận được những khớp xương nhô lên khi ôm vai Vạn Thu, muốn siết chặt ngón tay nhưng lại sợ chỉ siết nhẹ thôi cũng sẽ làm tổn thương đến cậu.

“Thật ra bây giờ đưa ra thứ tương tự cũng không phải là không thể.”Khi Dương Tắc đang do dự, giọng nói của Sở Ức Quy lại vang lên bên tai: “Anh có thể cân nhắc một chiếc xe ba bánh*.”

*Xe ba bánh (三轮车): là phương tiện được biến đổi từ xe đạp, có thể chở người và hàng hóa, không phải xe ba bánh của trẻ em đâu nha.

“Xe ba bánh?” Dương Trạch cao giọng, hiển nhiên không hiểu tại sao lại đưa ra loại quà tặng này.

Sở Ức Quy giải thích với Dương Tắc: “Anh trai không có khả năng thay đổi yêu cầu nhanh như vậy được. Anh ấy chắc chắn vẫn muốn một chiếc xe kéo nhỏ, đó là thứ anh ấy thích, để xe ba bánh thay thay thế cho xe kéo là thích hợp nhất, cũng càng “cao cấp” hơn. Anh trai chắc hẳn cũng ghen tị với những người đi xe ba bánh để nhặt rác đúng không?”

Dương Tắc đột nhiên không nói nên lời, còn Sở Ức Quy thì hành động như thể hắn chính là Vạn Thu, hoặc còn hiểu Vạn Thu hơn cả bản thân Vạn Thu.

Mọi điều Sở Ức Quy nói, Dương Tắc đều không thể phản bác.

“Nhà vẫn có chút lớn, anh trai muốn di chuyển sẽ khó khăn, dùng chiếc xe ba bánh theo sở thích của anh ấy thay cho đi bộ có lẽ là lựa chọn không tồi.”

Dương Tắc lại tựa lưng vào ghế, những lời Sở Ức Quy nói quả thực có thể cân nhắc, trước mắt cũng rất thực dụng, hơn nữa còn có thể được Vạn Thu thích.

“Vậy anh sẽ tùy chỉnh một chiếc xe ba bánh? Hiện tại có lẽ không kịp.” Dương Trạch nói.

“Trước tiên cứ dùng một chiếc xe ba bánh thông thường.” Sở Ức Quý gợi ý, “Em đoán thứ anh trai muốn sở hữu bây giờ là một chiếc xe ba bánh thông thường.”

Đầu tiên sử dụng một chiếc xe ba bánh thông thường để giành được sự yêu thích của Vạn Thu, sau này có thể thay bằng một chiếc tốt hơn để Vạn Thu có thời gian thích ứng.

Chỉ là một món quà, Sở Ức Quy suy xét cũng thật chu đáo.

“Anh biết rồi, cảm ơn em.” Dương Tắc nói.

“Em rất vui vì có thể giúp được anh hai.”

Sau khi cúp điện thoại, Dương Tắc lại trầm mặc thật lâu.

Không ngờ lại dễ dàng đưa ra một câu trả lời thích hợp đến vậy.

Hắn biết Sở Ức Quy cái gì cũng giỏi, như thể sinh ra đã có bản lĩnh này rồi.

Sau khi được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi khi mới 7 tuổi, Sở Ức Quy đã nhanh chóng trấn an được Dương Tiêu Vũ, hơn nữa khiến Dương Tiêu Vũ tin tưởng.

Có lẽ trong mắt những người giúp việc, đây là tình cảm bình thường của Dương Tiêu Vũ, nhưng với tư cách là con trai, bọn họ đương nhiên biết rằng mẹ không thể tùy tiện tin tưởng và dựa dẫm vào ai đó.

Sở Ức Quy rất thông minh.

Dương Tắc cũng khá hòa hợp với Sở Ức Quy.

Giống như ba hy vọng hai anh em sẽ giúp đỡ lẫn nhau mà không có ác ý gì, mặc dù Sở Ức Quy chỉ là con nuôi nhưng bọn họ vẫn giống như anh em ruột thịt.

Khi dò hỏi về chuyện tặng quà, nếu là người không thân quen có lẽ Dương Tắc sẽ nói vài câu đại loại như mình nợ nhân tình gì đó, còn với Sở Ức Quy thì không.

Hắn thật lòng coi Sở Ức Quy như em trai mà đối đãi.

Dương Tắc cũng biết, nếu Sở Ức Quy không làm gì thì loại thân thiết này sẽ không dễ dàng tồn tại như vậy.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Dương Tắc cũng không rõ Sở Ức Quy rốt cuộc đã làm cái gì, hình như cũng không có gì đặc biệt quan trọng.

Chính là như vậy…

Vô thanh vô tức…

Bản thân Dương Tắc muốn trợ lý đi mua xe ba bánh, nhưng cuối cùng nghĩ nghĩ, lại nói tình hình với Sở Kiến Thụ rồi tự mình đi chọn.

Thật hiếm khi thấy một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da đến mua một chiếc xe ba bánh. Dương Tắc đi theo ba, nhíu mày khi thấy chiếc xe ba bánh, rõ ràng là có chút buồn rầu nhưng cũng không nói gì.

Chủ quán im lặng, kinh ngạc không dám lên tiếng, rõ ràng là chủ cửa hàng nhưng lại có cảm giác như đang làm việc cho một ông sếp lớn.

Dương Tắc thậm chí còn tìm trên điện thoại, xem xét mấy cửa hàng, phát hiện đồ vật đem bán cơ bản đều giống nhau.

Cuối cùng Dương Tắc chọn một chiếc xe ba bánh tương đối nhỏ, vừa vặn với chiều cao của Vạn Thu, màu xanh lam, có một chỗ để đồ khá lớn.

Xe ba bánh dường như không liên quan gì đến thế giới của hắn, nhưng lại là thứ mà Vạn Thu mong muốn.

Lần đầu tiên Dương Tắc chọn loại quà tặng này, trong lòng hắn cảm thấy rất phức tạp.

Đặc biệt là khi lái xe đến trước cửa nhà, người vận chuyển xe ba bánh phía sau không khỏi sửng sốt, điều này càng khiến Dương Tắc phức tạp hơn.

Quản gia đã sớm nghênh đón ở cửa, Dương Tắc trực tiếp hỏi: “Vạn Thu đâu?”

“Tam thiếu gia hiện tại đang cùng phu nhân xem phim hoạt hình.” Quản gia nói.

“Thật sao? Vậy bây giờ e rằng không thể quấy rầy.” Dương Tắc thở dài.

Nhưng quản gia lại nói: “Cậu có thể gọi điện cho tam thiếu gia cũng được. Phu nhân căn dặn nếu có chuyện gì thì có thể gọi trực tiếp.”

Tại sao?

Dương Tắc bối rối, nhìn thấy quản gia đã đưa số điện thoại của Vạn Thu cho mình.

“Tiểu thiếu gia nói, bởi vì tam thiếu gia không được phép gọi điện thoại ở nhà cũ, phu nhân hiện tại hẳn là muốn tam thiếu gia thích ứng với việc gọi điện thoại.” Quản gia nghiêm túc nói.

“Em út nói sao?”

“Đúng vậy.”

Không được phép gọi điện thoại? Vậy cái điện thoại để đó làm gì?

Dương Tắc cau mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Hắn nhập số điện thoại di động do quản gia cung cấp vào điện thoại rồi gọi đi.

Đối diện truyền đến một giọng nói mềm mại khó phân biệt nam nữ, thanh âm đè thấp: “A lô, anh hai?”

Đột nhiên nghe thấy hai chữ “Anh hai” khiến Dương Tắc ngẩn người.

“Vạn Thu.” Dương Tắc chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại căng thẳng khi gọi điện thoại, tay cầm điện thoại thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ tăng lên: “Bây giờ em có rảnh không?”

Dương Tắc không nghe thấy tiếng phim hoạt hình trong điện thoại, chẳng lẽ vì gọi điện thoại nên tắt đi sao?

“Vâng, có.”

Dương Tắc nghe thấy Vạn Thu rõ ràng cố ý hạ thấp giọng, nhịn không được cũng nhẹ nhàng nói: “Sao thế? Bên kia không thể nói lớn tiếng sao?”

Sau đó hắn nghe thấy Vạn Thu thì thầm: “Mẹ ngủ rồi.”

Dương Tắc đột nhiên im lặng ba giây.

Khoảng thời gian trước vì lo lắng cho Vạn Thu, Dương Tiêu Vũ căn bản một chút cũng không nghỉ ngơi tốt, hôm qua là ngày đầu tiên đứa bé trở về lại nháo đến đêm khuya mới ngủ, thân thể vẫn là có chút không chịu nổi đi.

“Bây giờ em có thể ra cửa không?” Dương Tắc nhíu mày, quản gia nói hai người đang ở trong phòng xem phim mới được chuẩn bị, Dương Tiêu Vũ ngủ rồi, phía sau cũng không có tiếng động, chẳng lẽ là Vạn Thu đã ở bên cạnh Dương Tiểu Vũ mà không làm gì sao?

Dương Tắc cảm thấy phần lớn mọi người sẽ không làm vậy, nhưng nếu áp dụng lên Vạn Thu, hắn cảm thấy không phải là không thể.

“Được.” Vạn Thu nhỏ giọng đáp lại.

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Dương Tắc rất vi diệu.

“Anh hai, hôm nay anh về thật sớm.” Đột nhiên có hai bóng người xuất hiện ở cửa, một người là Sở Ức Quy, một người là thầy giáo Sở Ức Quy.

“Dương tiên sinh, đã lâu không gặp.” Thầy giáo nhiệt tình chào hỏi, bình thường luôn tan dạy trước khi anh trai Sở Ức Quy trở về, muốn gặp được cũng không dễ dàng gì.

“Hôm nay dạy xong rồi sao? Ngài vất vả rồi.” Dương Tắc cũng cung kính nói.

“Không vất vả.” Mặc dù thầy giáo cố ý muốn nói chuyện với Dương Tắc nhiều thêm mấy câu, nhưng ánh mắt Dương Tắc lại nhìn về phía cửa như chờ đợi điều gì đó, thầy giáo cũng rất biết quan sát vẻ mặt: “Vậy Sở Ức Quy, thầy đi trước.”

Quản gia đi tiễn thầy giáo, còn Sở Ức Quy lại nhìn chiếc xe ba bánh, nói: “Anh trai nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.”

“Hy vọng là vậy.” Đối với món quà mà Dương Tắc cảm thấy kì lạ này, hắn chỉ có thể cho rằng nó là ý tưởng không tồi.

Dương Tắc nói, Sở Ức Quy lúc này lại dựa nửa người vào cửa, có vẻ muốn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Dương Tắc nhìn vào trong cửa, khi bóng dáng nho nhỏ của Vạn Thu từ cầu thang bước xuống, hắn chợt phát giác, cầu thang nhà bọn họ vốn dĩ rộng như vậy sao?

Vạn Thu đứng ngay ngắn trước mặt Dương Tắc, mặc bộ quần áo hắn chọn và trang sức Dương Tiêu Vũ làm, tuy gầy đến mức khiến người ta đau lòng, nhưng nhìn qua là đứa trẻ thật biết cách phối đồ, Dương Tắc thực sự không nghĩ đến bộ dáng Vạn Thu đi nhặt rác rưởi.

Tóc mái Vạn Thu kẹp một chiếc kẹp quả anh đào rất đáng yêu, thoạt nhìn còn hơi giống một cô bé.

“Chào buổi chiều, Vạn Thu.” Dương Tắc nói.

“Chào buổi chiều, anh hai.”

Bầu không khí trở nên trì trệ, Dương Tắc không phải là người am hiểu giao tiếp với trẻ con, hắn đứng đó một lúc, có chút căng thẳng.

“Anh hai nói, buổi tối trở về sẽ mang quà cho em.” Dương Tắc trực tiếp vào thẳng vấn đề, vươn tay ra vẻ khoe khoang: “Em có muốn xem một chút không?”

Dương Tắc căn bản không nhìn chiếc xe ba bánh mà chú ý tới Vạn Thu.

Vạn Thu theo tay hắn, nhìn về phía món quà kỳ lạ.

Hắn thấy Vạn Thu chậm rãi mở to đôi mắt, đôi mắt đẹp thừa hưởng từ mẹ phản chiếu bóng dáng món quà.

Trong thời gian ngắn Dương Tắc không xác định được Vạn Thu có thích hay không, hắn chỉ cảm thấy Vạn Thu khả năng chỉ kinh ngạc.

Lúc này Sở Ức Quy lên tiếng: “Anh trai, chiếc xe ba bánh đó là của anh.”

Sở Ức Quy vừa dứt lời, Vạn Thu đột nhiên cảm thấy như một biển hoa bị gió thổi phấp phới, những cánh hoa tung bay khắp bầu trời.

Trong lòng Dương Tắc đã xác thực rất rõ ràng.

– – Vạn Thu rất thích món quà này.

“Thử lái một chút xem.” Dương Tắc ma xui quỷ khiến đẩy đẩy lưng Vạn Thu.

Vạn Thu không nhịn được bước tới, chiếc xe ba bánh mới tinh, lấp lánh trong mắt Vạn Thu, màu sơn xanh lam đơn giản, là chiếc xe ba bánh đẹp nhất mà cậu từng thấy.

Đây là đồ của cậu.

Vạn Thu đã thấy rất nhiều xe ba bánh khác nhau.

Chúng cũng tương tự chiếc xe ba bánh này nhưng lớn hơn, mà xe lớn thì cậu chắc chắn sẽ không thể lái được.

Một chiếc xe như vậy có thể chở được rất nhiều đồ, lại chạy rất nhanh, thậm chí có thể đi vào tiểu khu.

Vạn Thu đến bên chiếc xe ba bánh, cầm lấy tay cầm, cảm giác nắm chiếc tay cầm làm bằng cao su mới tinh thật khác biệt, nó thoải mái hơn bất kỳ chiếc lốp cao su bỏ đi nào mà cậu chạm vào.

Vạn Thu chưa bao giờ chạm vào những chiếc xe ba bánh khác, xe ba bánh chắc chắn là một vật rất quan trọng với người sở hữu, cậu không thể tùy tiện chạm nó.

Nhưng bây giờ xe ba bánh này là của cậu.

Vạn Thu chưa từng đi, nhưng cậu biết đi, cậu đã nhìn thấy rất nhiều xe ba bánh.

Ngồi lên đó, giữ tay lái và đạp về phía trước.

Khi ngồi trên xe, độ cao của ghế không được điều chỉnh, nhưng Vạn Thu vừa vặn có thể dẫm lên bàn đạp.

Tầm nhìn trở nên cao hơn.

Thật thần kỳ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN