Cậu cô là nhân viên của một doanh nghiệp nhà nước, còn mợ cô thì làm việc ở ngân hàng, cũng được coi như là gia đình khá giả bình thường.
Cô em họ Tô Mễ nghe tin Diệp Gia đến liền chạy bay ra khỏi phòng, ôm chặt Diệp Gia, thân mật kéo tay cô, hỏi han: “Chị, sao lâu như thế giờ chị mới trở về nhà! Em nhớ chị chết đi được!”
“Công việc của chị khá là bận.” Diệp Gia bất lực nở nụ cười mà giải thích.
Ở trong bếp, mợ nghe thấy lời của cô nói thì bất mãn mà nhỏ giọng lầu bầu: “Công việc bận cái gì, nó thì làm gì có công việc đàng hoàng nào, suốt ngày đi trộm gà cướp chó.”
Ông cậu trừng mắt với bà ta một cái, bất mãn nói: “Bà nhỏ tiếng một chút.”
“Hừ, tôi chính là không muốn nó tới, Tiểu Mễ dính nó như vậy, tôi thật sự sợ nó sẽ học những thói xấu kia.” Mợ ném rổ rau sang một bên, bực mình nói: “Thế mà ông còn cố kêu nó về ăn cơm trưa.”
“Nói như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng là cháu gái bên ngoại của tôi.” Cậu là một người đàn ông hơi mập và thật thà chất phác, thấp giọng mắng bà một câu: “Lát nữa ăn cơm đừng có nhăn mặt nhăn mày nghe chưa, tâm tư của Diệp Gia sâu lắm, nó sẽ nghĩ nhiều.”
“Cậu à, mợ à, để con đến giúp mọi người nhé?” Diệp Gia xắn tay áo lên đi vào phòng bếp, chuẩn bị giúp làm đồ ăn.
“Gia Gia, con đi nghỉ ngơi đi, ở đây có mợ với cậu con lo được rồi, hiếm khi trở về một lần, làm sao có thể để con xuống bếp được!” Trên mặt mợ lộ ra ý cười.
Vừa lúc điện thoại Diệp Gia vang lên, cô ngượng ngùng gật đầu với mợ, sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại, cô vừa đi thì vẻ mặt của bà ngay tức khắc trầm xuống: “Một đám bạn vô tích sự.” Hừ lạnh một tiếng, mắt trợn trắng, tiếp tục lấy nồi xào rau.
“Tiểu Gia, buổi tối đến quán bar “thành phố ngầm” đi.” Đường Phi lớn giọng nói.
Diệp Gia đi đến ban công, đè thấp âm thanh nói: “Không được rồi, tôi đang ở nhà cậu mợ.”
“Có phải là bây giờ đâu, chúng tôi hẹn buổi tối, chẳng lẽ chị còn qua đêm ở đó?” Đường Phi không muốn buông tha cô.
“Buổi tối lại có hoạt động gì nữa vậy?” Diệp Gia nghe thấy gì đó, rồi đi đến bên cửa sổ, trong tay vân vê chiếc lá cây hoa thủy tiên, tò mò hỏi.
“He he.” Đường Phi cười thần bí: “Tôi và Đào Đào đã suy xét rồi, Lục Cảnh sắp nhập học rồi, sau này muốn gặp mặt cũng không dễ, tối nay làm một phi vụ lớn, kiếm chút sinh hoạt phí cho Lục Cảnh.”
“Này! Tôi nói này, nên biết điểm dừng lại.” Diệp Gia cau mày, nghiêm túc dặn dò: “Lục Cảnh sắp nhập học rồi, mấy cậu đừng có quậy quá mức nữa.”
“Yên tâm đi, tôi có chừng mực.”
“Chị không đến đâu.” Diệp Gia đã quyết định rửa tay gác kiếm rồi, không làm loạn với bọn họ nữa.
“Nghe Đào Đào nói chị nhìn trúng một anh đại đội trưởng, cho nên là thật hay đùa vậy?”
“Ừ, mấy cậu cẩn thận một chút, đừng mạo hiểm, dù sao Lục Cảnh thi đậu đại học không phải dễ đâu.”
“Được rồi, bai bai.”
Diệp Gia cúp điện thoại quay lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt lén lút của mợ, bà vừa đặt đũa vừa giả bộ trìu mến nói: “Gia Gia, đến giờ ăn cơm rồi.”
“Chị ơi, là điện thoại của anh Lục Cảnh hả?” Tô Mễ ngồi xuống, tò mò hỏi cô: “Mọi người là muốn đi chơi sao? Có thể dắt em theo được không?”
“Chơi cái gì mà chơi!” Ý cười của mợ đột nhiên chuyển đổi, lấy đũa gõ gõ vào đầu Tô Mễ, lông mày dựng đứng, giọng điệu nghiêm túc: “Sắp vào học lại rồi, ngoan ngoãn ở nhà đọc sách đi, đừng có suốt ngày nghĩ đi ra ngoài chơi.”
“Mẹ à, con đã học năm hai rồi mà mẹ còn muốn quản con.” Tô Mễ xoa xoa đầu, rất bất mãn mà lầu bầu.
Diệp Gia mím môi, cô biết mợ không thích gặp mình, nên dứt khoác đi xuống bếp phụ cậu bưng thức ăn, cô vừa đi mợ liền liếc xéo Tô Mễ: “Bớt đi chơi lêu lỏng với đám bạn vô tích sự của nó đi, mấy cái thứ không có gì tốt đẹp!”
“Mẹ, mẹ nói những lời gì vậy, bạn của chị thì cũng là bạn tốt của con, bọn họ coi vậy mà nghĩa khí hơn đám bạn hai mặt ở đại học kia nhiều, con thích chơi cùng họ.”
“Con cho rằng con vẫn là con nít à?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Giọng nói từ phòng ăn vọng đến dưới bếp, Cậu xấu hổ nhìn Diệp Gia một cái, khuôn mặt Diệp Gia vô cảm, không chút cảm xúc, ông vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, cái gì cũng không nói.
Trên bàn ăn, mợ liên tục gắp thức ăn cho Diệp Gia, Tô Mễ thấy dáng vẻ giả nhân giả nghĩa của mẹ mình thì không khỏi xấu hổ, dứt khoác hỏi Diệp Gia: “Chị à, em nghe nói năm nay Lục Cảnh cũng thi đậu đại học S rồi.”
“Đúng vậy, cậu ấy hiện tại là đàn em khóa dưới của em đó, chiếu cố cậu ấy nhiều chút nha.” Diệp Gia gắp một miếng cá kho cho Tô Mễ.
“Tất nhiên rồi, đợi đến ngày nhập học em sẽ đi đón anh ấy.” Tô Mễ vỗ vỗ ngực: “Nói với anh ấy rằng đàn chị đây sẽ che chở cho hắn.”
“Ăn cơm của con đi!” Mợ trừng mắt Tô Mễ một cái.
Tô Mễ mặc kệ bà, tiếp tục dò hỏi: “Chị à, Lục Cảnh học chuyên ngành nào vậy?”
“Hình như là ngành công nghệ bảo mật thông tin của học viện cảnh sát.”
“Chà, ngành xuất sắc nhất ở học viện cảnh sát đại học S đó nha! Thật là giỏi!” Tô Mễ khen ngợi nói: “Chuyên ngành này phải đạt điểm chuẩn là trên 50 điểm mới trúng tuyển được.”
Diệp Gia ngước mắt nhìn Tô Mễ một cái, thăm dò hỏi: “Tiểu Mễ, trường học của em có phải có khóa học dạy tâm lý tội phạm phải không?”
“Ôi trời!” Tô Mễ vội nuốt miếng cơm trong họng xuống, bỏ đũa xuống, kinh ngạc mà nhìn Diệp Gia: “Ngay cả chị cũng biết luôn!”
Diệp Gia không hiểu nguyên do vì sao vẻ mặt Tô Mễ lại rất phấn khích như vậy: “Khóa học đó là một chuyên ngành trong học viện cảnh sát của bọn em, ban đầu là khóa học công khai, nhưng sau này có rất nhiều người chạy đến học ké, ảnh hưởng đến trật tự trong lớp học, cuối cùng đổi thành lớp chuyên ngành, không cho người ngoài ngành đến nghe giảng ké nữa. Hồi chưa bị đổi, bạn em cũng kéo em qua nghe giảng, chỉ là không giành được chỗ ngồi còn bị chen chúc nữa.”
“Không phải em học bên ngành pháp luật à?” Diệp Gia đang nhai cơm, nếm vị ngọt thanh nơi đầu lưỡi: “Em nghe hiểu được loại ngành học đó à?”
Tô Mễ lắc đầu: “Cũng không phải là thật sự muốn đi nghe giảng, chính là…..” Cô ấy cười thần bí nháy mắt với Diệp Gia, rồi liếc nhìn bà mẹ già của mình một cái, thấp giọng nói: “Vị giáo sư đó quá là đẹp trai rồi!”
Tim Diệp Gia đập một cái, xem ra Đào Địch nói không sai, Phó Tri Duyên ở trường học rất là nổi tiếng!
“Các học sinh bọn con bây giờ chẳng ra làm sao.” Cậu mở miệng nói: “Tâm tư căn bản là không đặt ở việc học hành.”
“He he, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp.” Tô Mễ cười nham nhở mà nói.