“Hả? Thuốc ức chế này có tác dụng phụ sao?” Kỷ Thương Khung vội vàng nhận lấy thuốc từ trong tay Dung Trạm, “Để anh đến hiệu thuốc mua cho em loại thuốc khác.”
Dung Trạm đưa tay nắm lấy ống tay áo Kỷ Thương Khung đang chuẩn bị rời đi: “Anh Thương Khung, thuốc đều có tác dụng phụ.”
Kỷ Thương Khung: “Vậy! Phải làm sao bây giờ!”
Dung Trạm véo vào ống tay áo Kỷ Thương Khung, lộ ra nếp nhăn, cúi đầu nhìn xuống đất, hai má và cổ đỏ bừng, toàn thân nóng bừng như ấm nước sôi, thấp giọng nói: “Có biện pháp không cần uống thuốc….”
Kỷ Thương Khung đột nhiên phản ứng lại.
“Khụ… à, đúng rồi…” Kỷ Thương Khung che miệng ho nhẹ, hai má dần dần nóng lên, “Vậy… Làm như vậy…”
“Ừm.” Dung Trạm khẽ gật đầu.
“Chúng ta vào phòng đi.” Kỷ Thương Khung bế Dung Trạm đi vào phòng, rất nhẹ nhàng đặt Dung Trạm lên chiếc chăn bông mềm mại, sau đó Kỷ Thương Khung bật điều hòa trong phòng, điều chỉnh nhiệt độ ở mức dễ chịu nhất. Anh kéo rèm lên che đi bầu trời chạng vạng tối tăm, cuối cùng anh bước đến bên giường bật chiếc đèn nhỏ ở đầu giường lên, ngọn đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, căn phòng rơi vào một không gian thoải mái và yên bình.
Làm xong tất cả những điều này, Kỷ Thương Khung leo lên giường, đưa tay vuốt ve một bên khuôn mặt nóng bỏng của Dung Trạm.
Ý thức của Dung Trạm vốn đã mơ hồ, y dụi dụi một bên mặt vào lòng bàn tay của Kỷ Thương Khung, háo hức muốn tiếp xúc da thịt hơn nữa, thấp giọng gọi tên Kỷ Thương Khung: “Anh Thương Khung…”
Lúc này Kỷ Thương Khung mới cởi qu.ần áo y, không kéo không xé mà cẩn thận cởi từng nút một, hoàn toàn không nhiệt tình và mất kiểm soát như khi Alpha và Omega rơi vào độ/ng tình, không có sự kiểm soát của pheromone, không có sự lấn chiếm và xâm nhập hỗn loạn và mãnh liệt, không có cảm giác tột đỉnh và mong muốn trần tục đến chết đi sống lại.
Kỷ Thương Khung chỉ dịu dàng.
Nhưng Dung Trạm thích.
Trong suốt cuộc đời của mình, Dung Trạm luôn theo đuổi và khao khát sự dịu dàng như vậy.
Đó là sức mạnh mà bất kể khi nào, ở bất kỳ đâu, đều sẽ cẩn thận ôm lấy người yếu ớt và nhạy cảm như y.
Y tự nguyện chìm đắm trong đó.
“Tiêu Trạm, nếu em thấy khó chịu thì phải nói với anh.” Kỷ Thương Khung vừa cởi qu.ần áo của Dung Trạm vừa hôn Dung Trạm.
Môi anh vừa chạm vào đôi môi mềm mại và ẩm ướt của Dung Trạm, Dung Trạm giống như một người khát nước nếm thử nước suối ngọt ngào, y quấn lấy Kỷ Thương Khung, bắt đầu mút và liếm mạnh mẽ, dáng vẻ năng động và bám víu hoàn toàn khác với vẻ ngoài thường ngày.
Chẳng một lát sau, cả hai người trầ./n trụi không một mảnh vải che thân.
……
Nơi cũ.
……
Kỷ Thương Khung nhận ra Dung Trạm đã không còn sức, anh ôm y vào lòng, nhẹ nhàng hôn và an ủi y, chờ đến khi Dung Trạm buồn ngủ mê man, Kỷ Thương Khung lấy điện thoại và gửi tin nhắn giúp Dung Trạm xin phép Kỷ Thuơng Hải cho nghỉ. Sau đó, anh lấy khăn ấm để lau sạch cơ thể Dung Trạm, cuối cùng ôm người tới phòng khách sạch sẽ ngủ.
–
Dung Trạm có một giấc mơ rất dài.
Giấc mơ bắt đầu đẹp đẽ và dịu dàng.
Y đang ôm một bó hoa hướng dương lớn đang nở rộ trong phòng vẽ tranh, khung cửa sổ trong suốt ở phía sau, ánh mặt trời chói chang và ấm áp chiếu vào mặt y, cách đó không xa, Kỷ Thương Khung đang cầm cọ vẽ cong mắt cười nhạt.
Kỷ Thương Khung nói: “Tiểu Trạm, em cầm hoa hướng dương nhìn thật đẹp.”
Dung Trạm đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.
Nhưng giây tiếp theo, bông hoa hướng dương trong tay y bắt đầu thối rữa và bị bao phủ bởi côn trùng dày đặc.
Dung Trạm sợ đến mức lập tức vứt bó hoa trên tay đi, ngẩng đầu mới phát hiện mình đã không còn ở trong phòng vẽ tranh, Kỷ Thương Khung cũng không thấy đâu, xung quanh là bóng tối giống như đầm lầy.
Có một bóng người mờ nhạt đang run rẩy trong bóng tối, những lời thì thầm đáng sợ truyền vào tai Dung Trạm.
Họ lẩm bẩm: “Là Omega, cậu ta vẫn chưa bị đánh dấu.”
“Tôi là Alpha. Tôi có thể đánh dấu cậu, hãy để lộ một bên cổ của cậu ra.”
“Dù sao thì cuối cùng, chắc chắn cậu sẽ bị Alpha đánh dấu.”
Bóng người đó di chuyển, đến gần Dung Trạm, Dung Trạm che tuyến sau gáy, ngồi xổm xuống, sợ hãi hét lên: “Anh Thương Khung, Anh Thương Khung, anh đâu rồi?”
Trong chớp mắt, bóng người đó đã đến gần Dung Trạm.
Họ đều là những Alpha muốn làm tổn thương y, muốn đánh dấu y và muốn chiếm giữ y.
Họ đàn áp tứ chi của Dung Trạm, xé quần áo của y và cắn mạnh vào các tuyến ở bên cổ của y.
Dung Trạm đột nhiên tỉnh dậy, tứ chi nhảy múa điên cuồng.
“Sao vậy?!” Kỷ Thương Khung đang ngủ bên cạnh giật mình.
Toàn thân Dung Trạm đổ mồ hôi lạnh, không ngừng sờ gáy mình, may mắn là vẫn mịn màng, sạch sẽ, không có dấu răng.
“Sao vậy? Gặp ác mộng sao em?” Kỷ Thương Khung lo lắng hỏi.
Đôi mắt Dung Trạm đỏ bừng, y vươn tay ôm Kỷ Thương Khung, cuộn tròn trong vòng tay anh.
“Không sao đâu, không sao đâu.” Kỷ Thương Khung vỗ lưng y, nhẹ nhàng an ủi.
Để chuyển hướng sự chú ý của Dung Trạm, Kỷ Thương Khung nhắc lại điều mình từng muốn hỏi Dung Trạm: “Tiểu Trạm à, ngày 7 tháng tới là sinh nhật em, em có muốn quà gì không?”
“Quà sao?” Dung Trạm dần thoát khỏi ác mộng, ngước nhìn Kỷ Thương Khung.
“Ừ, quà sinh nhật, em muốn quà gì? Nói với anh nghe.” Kỷ Thương Khung hứa hẹn, “Em yêu cầu gì anh cũng sẽ làm được hết!”
Dung Trạm cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói nhỏ với Kỷ Thương Khung: “Anh Thương Khung, em… em muốn một chiếc vòng cổ.”
“Gì cơ?” Kỷ Thương Khung tưởng mình nghe lầm.
Dung Trạm chỉ vào cổ, lớn tiếng hơn: “Vòng cổ, vòng cổ dành cho Omega ấy.”
Kỷ Thương Khung ngây ra.
Anh biết Dung Trạm đang nói đến loại vòng cổ nào.
Nó là vật có thể bảo vệ các tuyến của Omega khỏi bị Alpha cắn, nó được quàng quanh cổ Omega và chặn phần gáy nơi có các tuyến, không ai có thể mở được ngoại trừ chính Omega hoặc người đeo vòng cổ.
Nhưng vì chiếc vòng cổ quá nhục nhã nên cộng đồng Omega không muốn đeo nó, nhiều người coi chiếc vòng cổ như một hình thức phân biệt đối xử.
“Vòng cổ? Nhưng…” Kỷ Thương Khung lắp bắp, “Thứ này…”
“Anh Thương Khung.” Dung Trạm nắm tay Kỷ Thương Khung, ánh mắt kiên định, “Em muốn vòng cổ, em muốn vòng cổ anh đưa cho em.”
Kỷ Thương Khung: “…”
Kỷ Thương Khung buồn rầu vò rối mái tóc vàng, cuối cùng hạ quyết tâm đáp: “Được, anh hiểu rồi.”
Dung Trạm cong mắt cười, sau đó lại tựa vào trong lòng Kỷ Thương Khung, yên tâm nhắm mắt lại.
Kỷ Thương Khung chăm sóc Dung Trạm hai ngày, ngày thứ ba liền đi làm, vừa vào phòng làm việc liền nhốt mình trong văn phòng.
Mọi người thấy chuyện lạ cũng không nói gì.
Không ngờ, liên tục ba ngày, Kỷ Thương Khung vừa bước vào văn phòng đã đóng cửa lại, thái độ không cho ai đến làm phiền.
Chị nhân sự lo lắng: “Sếp sao vậy? Anh ấy có sao không?”
Đường Vận, “Có chuyện cũng không sao, miễn trả lương là được rồi.”
Chị nhân sự: “….. Anh máu lạnh quá đó, rồi sẽ gặp họa thôi.”
Rồi hôm đó tan sở, Đường Vận bị Kỷ Thương Hải áp vào phòng làm việc.
Kỷ Thương Khung: “Anh Vận, anh biết tạo hình 3D phải không? Nào, nào, xem bản thảo của tôi chút đi.”
Đường Vận: “Được rồi, phải trả thêm tiền đó.”
“Trả trả, nhanh nhìn đi!” Kỷ Thương Khung thúc giục.
Đường Vận cầm lấy nhìn xem, trên bản thảo vẽ một chiếc vòng cổ kiểu hoa hướng dương rất đẹp đẽ sang trọng, mặt trước, mặt sau, trái phải đều có hình vẽ, chi tiết tinh xảo đến mức nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ người làm đã phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Đường Vận nghi hoặc, “Đây là cái gì? Studio của chúng ta đổi hướng sang làm trang sức rồi à?”
Kỷ Thương Khung: “Đừng hỏi, hỏi chính là tình yêu.”
Đường Vận: “?”