Hai Kiếp Đều Là Anh
Chương 22
Khi tiếng thang máy vừa đóng lại, Crystina đau đớn ngã khuỵa xuống, nước mắt cứ nối tiếp nhau tiếp tục rơi.
Crystina cô chưa từng cảm giác như rớt xuống địa ngục như bây giờ. Cô là thiên
kim tiểu thư được bao bọc, yêu thương từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ phải
chịu nhiều uất ức. Nhiều năm qua, cô đã rất quen thuộc có sự hiện diện
của Lãnh Thế Thiên trong tim mình, đi đâu cũng phải có anh bên cạnh, chỉ cần là anh, cô sẽ bất chấp tất cả để bước cùng anh.
Sự hiện
diện của anh làm cô ngông cuồng muốn đoạt lấy, cô đã tháo xuống tất cả
niềm kiêu hãnh và tự trọng ngút trời của mình, chủ động tấn công theo
đuổi không ngừng nghỉ. Cuối cùng cô đổi lại được gì? Là hôn lễ của anh
và cô dâu chẳng là cô…
Liên tục nhiều lần bị anh từ chối tình
cảm, cô vẫn mặt dày theo đuổi. Crystina Jones cô – người con gái từ nhỏ
đến lúc lớn là đứa con cưng của ông trùm dầu khí, hô mưa gọi gió chưa
từng thất bại điều gì, sẽ không việc gì có thể làm khó dễ được cô. Cô sẽ không phục và không cam lòng.
Crystina lau đi nước mắt mình,
đứng dậy. Đúng, cô không phục, mãi mãi không phục. Cô sẽ đi cướp lại
Lãnh Thế Thiên vào vòng tay mình, còn người phụ nữ kia, cô không tin
mình không đánh bại được cô ta.
”Lãnh Thế Thiên, anh là của
riêng em. Đừng hòng người phụ nữ xấu xí đó có thể cướp anh khỏi tay
em.” Crystina cảm mình tự tin hẵng lên, ngọn lữa đố kỵ nhen nhóm trong
lòng cô ngày càng lớn dần.
Crystina cầm lấy chiếc điện thoại
đang reo chưa dứt từ lúc cô bước vào thang máy, cô biết đó là cha mình
điện. Cô suy nghĩ ba giây rồi bắt máy.
”Crystina con đang ở đâu? Về lại văn phòng ngay cho Daddy!” Mark Jones hốt hoảng.
”Daddy, con muốn được nghỉ ngơi.” Tới lượt Crystina cô bình tĩnh
”Crystina… Con định đi đâu?” Lòng Mark như ngồi trên đống lửa.
”Daddy! Con chỉ muốn đi đâu đó cho thõa tâm trạng mình lúc này. Daddy đừng lo,
con sẽ không đi tìm Lãnh Thế Thiên.” Crystina giọng run rẩy, thoáng có
đau xót ở khóe mũi.
”Thật sự?” Mark nghi ngờ. Làm sao ông không biết tính con gái mình cứng đầu, chuyện này thật làm ông kinh sợ.
Cô con gái lúc này chấp nhận sự thật đang diễn ra, ông có nên tin hay không đây?
”Thật!” Crystina hít một hơi, nói tiếp: ”Con đã suy nghĩ kỹ, không tìm đến anh ấy nữa. Con muốn mình có thời gian để hàn gắn vết thương này. Nên
Daddy! Con muốn nghỉ chức vụ tổng giám đốc một thời gian.”
Chiếc điện thoại im lặng trong năm giây. Mark ông trầm tư thở dài, có lẽ con
gái ông đã thông suốt, đã muốn rời bỏ thằng nhóc Thế Thiên.
”Được! Con nghỉ ngơi một thời gian đi, khi nào tâm trạng tốt hơn thì về lại
công ty. Daddy chỉ mong con, dù nghỉ ngơi vẫn phải thông báo cho Daddy
biết tin để không lo lắng.”
”Vâng, con hiểu.” Cô ngoan ngoãn trả lời.
”Tạm biệt Daddy.”
”Tạm biệt con.”
Tút…tút…
***
Những ngày trăng mật hạnh phúc của Khuynh Đề và Lãnh Thế Thiên cũng trôi qua
đi, tình yêu của cô và anh ngày càng được vun đắp nhiều hơn.
Lãnh Thế Thiên bắt đầu đi làm trở lại, dù anh không muốn xa người vợ nhỏ của mình nhưng vì công việc đột ngột trở nên tăng cao, nên anh vẫn phải bắt buộc vào công ty để xử lý.
Riêng về Khuynh Đề cô, cũng chuẩn bị sách vở để chuẩn bị cho kỳ học cuối cùng này. Đang sấp xếp lại sách vở, cô lơ đãng nhìn đến chiếc nhẫn bạc đính kim cương nhỏ có dòng chữ tên
của cô và Lãnh Thế Thiên, ngón tay nhỏ nhắn lướt đến chiếc nhẫn xoa xoa
vài cái, bất giác mỉm cười. Ước mơ năm năm trước của cô đã trở thành sự
thật, còn hơn cả mong đợi của cô. Hiện tại cô đã là vợ anh, sống với anh cùng một nhà, tối ngủ cùng một giường.
Nhắc đến ngủ một giường, đôi má cô ửng hồng. Anh thật sự hành cô đến muốn ngất xỉu mỗi ngày, tại sao anh lại có thể nhiều sức lực đến vậy chứ. Cô thật không chịu nổi
được những lần anh muốn ăn cô, có lần cô mệt mỏi muốn ôm gối ra sô-pha
ngủ bỏ anh lại, vừa bước được hai bước cô đã bị anh ghì lại lên giường,
hung hăng yêu làm cô ngất đi. Nhưng ngoài việc đó anh luôn là người
chồng tâm lý, luôn hiểu cô dù chỉ là việc vặt nhỏ, làm cô càng nép vào
lòng anh tham lam muốn nhiều sự che chở anh thêm.
Ngồi trước
tivi, Khuynh Đề thất thần vài phút. Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường,
Khuynh Đề thấy giờ đã là 10giờ sáng, cũng sắp đến giờ nghỉ trưa của công ty Lãnh Phong. Cô liền nảy ra ý tưởng, muốn nấu buổi trưa rồi sẽ đem
đến công ty cùng Lãnh Thế Thiên anh ăn, cô muốn cho anh một sự bất ngờ
nha.
Khuynh Đề lật đật chạy xuống bếp, rồi lại đứng thẫn thờ suy nghĩ nên nấu món gì cho Lãnh Thế Thiên ăn.
Một phút sau thím Vương dọn dẹp trên lầu bước xuống, thấy Khuynh Đề đứng
thẫn thờ trước tủ lạnh đang mở toang ra, bà nhíu mi khó hiểu.
”Cô chủ, cô muốn nấu ăn sao?”
Khuynh Đề giựt mình vì tiếng nói của thím Vương ”A, thím Vương.”
”À, cô chủ muốn nấu ăn cho cậu chủ đúng không?” Thím Vương đứng nhìn cô
rồi lại nhìn tủ lạnh đang phà hơi lạnh, biết ý, nở nụ cười.
”Dạ…nhưng con chẳng biết Thế Thiên thích món gì cả, nên còn đang phân vân.” Khuynh Đề cụp mi, buồn rầu.
”Không biết anh ấy có thích cá ngừ không? Trong tủ lạnh lại có cá ngừ, con tính sẽ nấu canh cá ngừ tẩm bổ cho anh ấy.”
”Hay thím Vương thấy con nên nấu gà hầm với nấm không?”
”Món bò hầm sốt vang con cũng biết được chút chút…”
”Thím Vương?” Cô bối rối nói rất nhiều, không biết nên chọn nấu món nào.
Khuynh Đề xoay nhìn thím Vương đã vào một mảnh trầm tư.
Thím Vương im lặng một phút suy nghĩ, nhớ lại những món từ khi Lãnh Thế
Thiên còn nhỏ đến khi trưởng thành thường ăn. Mắt bà sáng lên, trực nhớ
đến hai món cậu rất hay kêu bà nấu.
”Cô chủ, tôi nhớ rồi. Cậu
chủ rất thích món sườn xào chua ngọt và gà nấu đậu a.” Thím Vương vì
cậu chủ mình suốt những năm về nhậm chức tổng giám đốc của công ty gia
đình rất ít khi về nhà, mà quên mất những món cậu thích.
Bà cũng muốn nấu lại hai món đó cho Lãnh Thế Thiên ăn, nhưng khi những ngày anh về nhà rất khuya, đến sáng lại đến công ty rất sớm, không kịp nói chào
hỏi huống chi là nấu ăn.
Khuynh Đề mừng rỡ ”A, cám ơn thím Vương, người thật tốt.”
Nụ cười của Thím Vương càng mở rộng, những nét nhăn hằng theo năm tháng lộ rõ trên khuôn mặt bà ”Cô chủ muốn tôi phụ một tay không?”
”Thật tốt.” Khuynh Đề mừng rỡ gật đầu cám ơn thím Vương.
Thím Vương càng lúc càng thích cô gái Khuynh Đề này, rất lễ phép. Từ lúc từ
tuần trăng mật về, cô luôn giúp đỡ bà các việc trong nhà, giành làm cả
lau nhà rửa chén. Bà ái ngại từ chối hết lần này đến lần khác, vì đây là công việc bà nên làm, nhưng cô luôn trấn an bà làm bà có chút bất lực
nhìn cô.
Có lần bà năn nỉ hết lời, cô lắc đầu cười rạng rỡ bảo:
”Con xuất thân đâu phải thiên kim tiểu thư, việc vặt này không làm khó
được con đâu. Với lại ở nhà không làm gì con rất khó chịu, phụ thím
Vương một chút cho thím Vương đỡ mệt và con cũng được vận động thân thể
mà.”
”À, thím Vương đừng kêu con cô chủ nữa, con nghe không
quen, cứ gọi con là Khuynh Đề.” Cô cười rạng rỡ, hai núm đồng tiền xinh đẹp khoét sâu.
Từ giây phút đó làm thím Vương như chấn động,
trong lòng có dòng ấm áp len lỏi, cô làm bà có cảm giác thật gần gũi như có đứa con gái bên cạnh.
Ông bà không có con cái, đi theo gia
đình Lãnh gia từ lúc còn rất trẻ. Nhiều khi nhìn Lãnh gia, gia đình ấm
áp hạnh phúc bà có chút tủi thân, nhưng bà cũng quẹt nước mắt rồi mỉm
cười tiếp tục cuộc sống, nhìn Lãnh Hạ Kiều cùng Lãnh Thế Thiên bà chăm
sóc từ nhỏ đến lớn cũng đã mãn nguyện.
***
Lãnh Thế Thiên mệt mỏi, dựa vào ghế thở dài nhìn đống văn kiện xếp chồng lên nhau, thật nhức mắt.
Chỉ sau từ tuần trăng mật vài ngày, anh đã phải chạy đến công ty họp về đề án xây dựng mới, bỏ lại người vợ nhỏ ở nhà.
Lãnh Thế Thiên nhắm nghiền mắt lại, suy nghĩ Khuynh Đề đang làm gì ở nhà. Cô có lẽ sẽ đọc sách, xem tivi hay ngồi nhớ anh?
Lãnh Thế Thiên anh đang nhớ cô, dù chỉ mới sáng còn gặp mà giờ trong lòng đã bức bối, muốn buông tất cả công việc để chạy về nhà ôm cô. Anh thật sự
rất nhớ cô, nhớ hơi ấm, bàn tay nhỏ bé, ánh mắt trong veo, đôi môi xinh
đẹp thốt lên 2 từ ”Ông xã”.
Tiếng gõ cửa làm đánh tan suy nghĩ của anh.
”Vào đi.” Anh chậm rãi cúi đầu xuống xấp văn bản, tiếp tục công việc.
”Tổng giám đốc, tiểu thư Crystina xin gặp.” trợ lý Vinh mở cửa bước vào nói.
Chưa kịp để Lãnh Thế Thiên trả lời. Tiếng của giày cao gót chạm vào gạch đã bước qua cánh cửa đi vào phòng.
Crystina hôm nay đẹp mê người, bộ váy cúp ngực đỏ ôm sát thân thể uyển chuyển
theo từng bước đi, mái tóc đã được uống cong xoăn lọn bồng bềnh, đôi mắt xinh đẹp đã làm hớp hồn biết bao nhiêu chàng trai.
”Chào anh, Lãnh Thế Thiên.” Cô nhẹ nhàng ngồi vào chiếc ghế sô-pha màu nâu sôcôla, cong đôi môi đỏ.
Lãnh Thế Thiên nhíu mi tâm, khoác tay ra hiệu với trợ lý Vinh kêu anh đi ra ngoài.
Trợ lý Vinh thấy cử chỉ của Lãnh Thế Thiên thì biết ý, gật đầu chào hai người rồi bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!