Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!
Chương 39: Ngập tràn yêu thương
Những ngày sau đó cuộc sống vốn rất đơn giản và có phần cẩu thả của nó đã thay đổi rất nhiều. Sáng nào đúng 6h anh cũng gọi cho nó, hỏi xem nó dậy chưa. Lâu nay nó không có thói quen đi ăn sáng, toàn uống sữa, không thì giờ nghỉ giải lao đi ăn cùng Thu Hà nhưng giờ mỗi sáng nó có người đưa đi ăn sáng xong rồi đi học. Tụi Thu Hà chỉ biết nhìn nó bằng ánh mắt gato hết mức. Minh Châu vốn vẫn không ưa nó nay lại càng không ưa hơn. Ừ thì nó cũng đâu ưa gì nhỏ. Suốt ngày cứ ăn ăn mà nó đã tăng cân, nó bảo từ nay nó sẽ không ăn nhiều nữa, cứ thế này thì nó sẽ béo và xấu hơn sao. Nhưng mà anh bảo mập mới dễ thương nên nó đành xuôi theo chiều gió.
Chuyện tình vô cùng đẹp của anh với nó đã lan ra cả trường, nhiều thầy cô cũng biết. Nó lại một lần nữa nổi tiếng giống đầu năm lớp 10.
Anh với nó yêu nhau, nhiều đứa muốn đi tự tử. Nhiều lần tính nói cho mẹ nghe nhưng lại sợ mẹ sẽ bắt nó chia tay, có khi còn cho nó về quê học. Nên thôi nó đành tạm giấu mẹ đi vậy.
Buổi chiều nó còn đang ngủ thì điện thoại reo chuông, nó mơ màng rồi nghe
[- Alo
– Em đang ngủ đấy à
– Dạ
– Không dậy học bài đi
– Mới có 3 giờ à
– Hử… 3h
– Đang còn sớm mà.
– Ra thư viện học đi. Anh sẽ dậy em học toán
– Thật ư???
– Anh đùa em sao. Anh thấy điểm toán của em fail quá, người ta lại bảo anh không dạy em thì sao?
– Em vốn nát toán mà
– Học kinh tế mà fail toán vại thì sao cô nương
– Thì giờ em học lại chẳng qua năm lớp 10 chưa thích học thôi
– Ồ… mà bước xuống giường chuẩn bị nhanh ra thư viện cho anh
– Biết rồi]
Nó thở dài, nó muốn ngủ cơ. Nhưng mà thôi, đành phải dậy ra thư viện học vậy. Nhanh chóng rửa mặt thay quần áo các thứ, lấy sách vở bỏ vào balo nó nhanh chân bay ra khỏi phòng, cũng may thư viện gần trường gần kí túc của nên rất nhanh để nó có mặt tại đấy.
Nó bước vào, mọi người đều nhìn nó, từ hôm anh và nó công khai đi đâu cũng bị người ta nhìn, mệt mỏi quá.
Nó kiếm cái bàn trống có mấy chậu sen đá đẹp đẹp để ngồi. Đang nghịch mấy cái chậu hoa thì cả thư viện xì xào, ồn khác thường, nó ngoảnh lại nhìn. Chẹp chẹp, trai đẹp xuất hiện có khác, anh cầm mỗi cái túi đựng laptop với một túi đồ ăn. Anh đi lại chỗ nó ngồi, lại lần nữa mọi người ồ lên. Lại điện thoại smartphone cái kiểu lấy ra chụp chụp như kiểu người nổi tiếng. Nó ngán ngẩm lắc đầu
– Em còn chưa bắt đầu học sao
– Đợi anh
Anh không nói gì đặt túi đồ ăn xuống bàn. Oa oa là trà sữa co co max tiền với trái cây sấy này, aaaaa có cả snack nó thích nữa
– Anh mua cho em sao?_ Nó nghiêng đầu nhìn anh ngây thơ hỏi
– Anh mua cho bạn gái anh
Nó bĩu môi, cầm trà sữa lên uống. Từ lúc anh bước vào mọi người đều nhìn tụi nó làm nó mất tự nhiên dẫu biết lâu nay nó vẫn luôn bị nhìn như vậy.
Anh lấy laptop ra làm gì đấy, hình như đang luyện cho kì thi olympia sắp tới. Nó vừa ăn snack vừa uống sữa, tay nghịch điện thoại
– Cho em 10 giây để lấy vở ra_ Tay anh vẫn thoăn thoắt trên bàn phím, mắt nhìn màn hình nói
Nó tru môi lườm anh cái rồi lấy sách vở ra học, gọi là dạy nó mà anh toàn để nó tự học còn anh thì cứ dán mắt vào cái laptop.
Nó cứ vừa học vừa nhắn tin với Hoàng Nam và Phương Vy, nó chót lỡ miệng kể cho tụi nó nghe. Tụi kia làm ầm lên đặc biệt là Hoàng Nam, đòi phải xem mặt người cướp best friend của cậu là ai. Sau khi nó gửi cái ảnh nó vừa chụp dáng anh đang chăm chú làm việc, thần thái quá tốt, mặt thì đẹp trai như vậy Hoàng Nam chỉ nói một câu” Được” rồi không chất vấn nó nữa. Nó kể kể cho cậu nghe về anh rất nhiều
– Cái điện thoại vào sọt rác này
Cái kiểu không thèm nhìn vẫn biết của anh làm nó khâm phục vô cùng, nó xụ mặt rồi tắt điện thoại quay lại học. Dù sao nó cũng không muốn cái điện thoại yêu dấu của nó vào thùng rác đâu
Nó lần này học tử tế hơn, mé ngồi gần trai đẹp thế này làm sao mà học được. Mà kể ra cũng lạ, lúc anh và nó chưa chính thức công khai thì ngồi gần anh nó có chút bối rối, mỗi lần nhìn anh nó kiểu gì cũng không bình thường nhưng giờ thì như kiểu của nó rồi nó cứ làm sao ý.
Toán 11 sao nó hại não thế này pi pi cái gì không biết
– Bài này làm sao ạ_ Nó cắn đầu bút nhìn anh
– Đừng nhìn anh, nhìn xuống bài_ Anh quay lại nhìn qua rồi nói: nhân hết ra rồi chuyển vế. Ờm mà bài này dễ thế mà em không biết làm á
Nó thật nó đập cho anh một cái mà. Rõ ràng đây là bài trong sách nâng cao nó làm thêm mà kêu dễ, ờ mà rõ ràng anh là dân chuyên toán, đã thế huy chương vàng casio quốc tế cũng có, lại chuận bị tham dự thi olympia toán quốc tế bằng khen các kiểu, ai mà được như anh
– Rõ ràng em chuyển vế rồi mà nó vô nghiệm
– Đây là dấu – không phải +
Á chít cha, nó nhầm, gải đầu nhìn anh cười cười, tự nhiên anh lấy tay che mặt nó
– Bớt cười
– Oppa à… cho em mượn iphone của anh chụp ảnh xíu đi_ Nó trưng bộ mặt cún con nhìn anh
– Học xong chưa?
– Nãy giờ nghiêm túc làn hết bài tập rồi. Chẳng qua là em lười chứ hem phải dốt đâu. Dù sao em đố anh tiếng anh giỏi bằng em đấy, tiếng trung anh có biết không, tiếng hàn nữa
– IELTS của em bao nhiêu rồi
– 7 giỏi chưa hả_ Nó vênh mặt, 7 điển IELTS là một kết quả vô cùng suất sắc rồi nhé
– Anh 8 rồi ngốc ạ_ Anh xoa đầu nó
Rõ ràng là là là…. cớ sao, nó là cái đứa được xem là có kiến thức tiếng anh khá tốt ở cái trường này, cơ mà sao. Nó không biết nói gì hơn. Chẹp, có cần thiết cái gì cũng tốt vậy không trài
– Rõ ràng là anh chuyên toán mà
– Cứ chuyên toán là không được giỏi tiếng anh à
– Thôi dẹp đi, biết trước anh giỏi thế em đã không khoe cho anh nghe rồi
Anh chỉ cười xoa đầu nó rồi lấy điện thoại đưa cho nó
Nó cười tươi như hoa cầm điện thoại, iphone chụp nó sẽ khác, cầm đồ đắt tiền nó cứ ngượng tay, nhỡ rơi một cái rồi sao, à mà nó phải chống nước chống xước chống vỡ chứ
– Mật khẩu_ Nó quơ quơ cái điện thoại trước mặt anh
– Ngày sinh của em
– Ồ… _ Nó cười cười nhập mật khẩu, đúng luôn này, yêu anh quá
Đập ngay vào mắt nó trước tiên là cái ảnh nó cười, à cái ảnh này nhìn nó xinh ứ chịu được, đến nó nhìn còn tự thấy mình đẹp nữa mà. Ế mới phát hiện ra cái ” Been love menory” của anh được 370 ngày rồi. Há há anh tính từ cái ngày anh thích nó sao. Tính ra trên thực tế là anh với nó yêu nhau được 15 ngày rồi hả
– Điện thoại anh có gì em không thể xem được không đây
– Em nghĩ anh sẽ để em thấy sao
– Ồ chắc có gì mờ ám_ Nó nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ
Anh chỉ cười nhìn nó
– Tuần sau anh qua singapore
– Tuần sau anh thi rồi á.
– Đi gần một tuần đấy.
– Ồ_ Nó đang tru môi chụp ảnh so deep làm anh muốn đập luôn cái điện thoại, con người gì mà vô tâm thế
– À….
– Dạ?
– Hết hứng rồi
Nói xong anh quay lại làm việc còn nó thì đang tấm tắc khen cái điện thoại của anh chụp ảnh đẹp ghê luôn. Mở thư viện ảnh nó thấy rất nhiều ảnh nó, ồ có cả ảnh anh chụp nó lúc nào đây, ôi kìa, trên mạng anh toàn ảnh lạnh lùng vô cùng so deep giờ mới biết anh nhiều ảnh chụp cute thế này
– Anh đẹp trai nhỉ?
Anh không nói gì chỉ cười cười
– Em sẽ cho anh vinh hạnh được ảnh cùng với em nào
Nó và anh chụp ảnh chung, không ai hình dung được cái khuôn mặt diễn rất sâu của cả hai, anh chụp anh cute dễ sợ còn dễ thương hơn nó ý chứ, thích nhất mấy cái chun mũi rồi nghiêng đầu khoe góc nghiêng thần thánh của anh. Người gì đâu mà đẹp thế này
Bỗng ting một cái, tin nhắn messenger của anh hiện lên. What???? Cái gì thế này, hờ, nó nhìn qua cũng nhận ra là Minh Châu mà” Anh đang làm gì vậy ạ?” Hừ… người ta có người yêu rồi còn dám thả thính à. Nhỏ này thật không biết điều mà.
Nó không vui rồi nhé
– Anh…
– Ừ
– Gì thế này???_ Nó chìa điện thoại nhăn mặt nói
– Anh trong sáng nhé. Không tin em vào xem tin nhắn đi toàn nhỏ nhắn tin cho anh mà
Anh lấy điện thoại mở mes ra cho nó xem. Ôi trài, nhìn thấy tin nhắn từ người lạ của anh 99+ luôn kìa, chẹp chẹp, đúng như anh nói Minh Châu nhắn tin cho anh kìa, nhưng anh bảo ” đừng nhắn tin cho anh nữa, bạn gái anh ghen đấy”
– Nhỡ anh xóa hết rồi thì sao?
– Không tin anh à?
– Thôi dẹp đi_ Nó xua tay
– Anh không làm gì có lỗi với em đâu
– I know_ Nó cười khì khì
Anh khẽ lắc đầu rồi quay lại màn hình laptop, nó dễ thương vậy anh còn nỡ lăng nhăng sao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!