Hoàng Hậu Lười Mặc Viên
Chương 4: Chỉnh Trắc phi (Trung)
Nhìn thấy sự đề phòng của Tử Ảnh và Nhất Ảnh, Huỳnh Mặc Viên chỉ lười biếng phất phất tay:
“Ài ài, Trắc phi a, cô không có việc gì sao mà rảnh rỗi chạy tới đây vậy?”
Ừm, nói đúng ra thì Huỳnh Mặc Viên không ưa cái cô nàng son phấn đầy người này.
Doãn Kiều Mộng đen mặt lại, còn chưa nói gì thì một tỳ nữ thân cận đã tức giận lên tiếng:
“To gan, dám ở trước mặt Trắc phi nương nương ăn nói hàm hồ, ngươi chán sống rồi à?”
Huỳnh Mặc Viên đến mắt cũng lười nâng, chỉ dùng hết sức lực ngoáy ngoáy lỗ tai như thể bản thân vừa bị gió thổi vào.
Tử Ảnh cũng là nữ nhi, cảm thấy vô cùng bất mãn thay chủ tử mình, vì vậy lạnh lùng lên tiếng:
“Ngươi chỉ là một nô tỳ cỏn con, lại dám ngông cuồng lên tiếng trước cả chủ tử nhà mình”
Huỳnh Mặc Viên không nhìn Tử Ảnh nhưng vẫn khẽ mỉm cười. Tốt lắm! Chỉ một câu nói liền đùn trách nhiệm và tội lỗi sang cho cô nô tỳ kia.
Qủa nhiên, nghe Tử Ảnh nói vậy, Doãn Kiều Mộng liền hung hăng liếc xéo cô nô tỳ kia, ánh mắt như muốn băm vằm người khác, chỉ thiếu một cái bạt tai cho đủ bộ.
“Hừ, cho dù thế nào thì ngươi cũng đáng tội. Gặp ta mà không hành lễ, đúng là muốn một tay che trời mà”
Ả nghiến răng, hai tay nắm chặt.
Một nô tỳ thân cận khác, dáng vẻ có phần thông minh hơn cô nô tỳ kia, lợi dụng lúc Doãn Kiều Mộng đang tức giận, liền đổ thêm dầu vào lửa:
“Trắc phi nương nương, người xem bọn họ dám hồ ngôn loạn ngữ như vậy, một chút mặt mũi cũng không chừa cho người, thử hỏi xem nếu người không làm chút gì đó thì há để thiên hạ nói người dễ bị trèo lên đầu à?”
Doãn Kiều Mộng nghe cô ả nói, liền cảm thấy đúng, nhất thời im lặng, ra hiệu cho ả nói tiếp.
“Nô tỳ thiết nghĩ chúng ta cần ra oai phủ đầu. Cái nữ nhân kia hình như vô cùng ngu dốt, chỉ trực chờ cho cái nô tỳ kia lên tiếng thay mình. Vì vậy, có lẽ ta nên giáo huấn cái con tiện tỳ kia trước”
Ồ, quả thật là một ý kiến hay. Doãn Kiều Mộng có chút tâm đắc với người đã theo mình suốt hơn 4 năm này.
Ả quay mặt, nhìn thẳng vào dung nhan đang ngủ say theo đúng nghĩa đen của Huỳnh Mặc Viên mà nghiến răng, sau đó phất tay:
“Hừ, tiện tỳ kia, ngươi cư nhiên dám hồ nháo ở đây, không coi ai ra gì, Tiểu Thúy, phạt ả”
Cô ả nô tỳ kia tên Tiểu Thúy, lập tức ‘dạ’ một tiếng, vẻ mặt hả hê đến trước mặt Tử Ảnh định giơ tay đánh.
Đột nhiên, Tử Ảnh dùng tay trái nắm lấy bàn tay phải ả rồi vặn ngược ra sau. Tiểu Thúy kêu lên oai oái. Rồi nàng lại dùng tay phải tát một cái bốp vào má trái ả, dùng lực ở tay phải vặn xoay một cái, kết hợp với dùng chân phải đá ngoắc hai chân Tiểu Thúy khiến ả ngã rầm xuống. Thuận thế, nàng vung chân đá một phát vào bụng ả khiến ả bay ra ngoài sân, thổ huyết ra một ngụm máu rồi bất tỉnh nhân sự.
Tất cả mọi việc chỉ diễn ra trong chưa đầy 1 phút
Đám người còn lại mặt trắng toát. Biểu lộ của Nhất Ảnh thì như thế chẳng có gì. Mặt Doãn Kiều Mộng đen như đít nồi. Còn Huỳnh Mặc Viên thì hai mắt sáng rỡ. Học, nhất định phải bắt Tử Ảnh dạy nàng mới được.
Thẹn quá hóa giận, Doãn Kiều Mộng tức tối quát lớn:
“Người đâu, đem trói ả nhốt vào phủ lao”
Người ta nói, đánh chó phải ngó mặt chủ. Tử Ảnh đánh người của ả khác gì không coi ả là cái thá gì?
Lập tức, từ bên ngoài có hơn 10 tên gia định xông vào, muốn xông lên trói Tử Ảnh lại.
“Rầm” một tiếng lớn
Huỳnh Mặc Viên đập bàn đứng phắt dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám gia đinh và Doãn Kiều Mộng khiến bọn họ e dè không ít.
Tử Ảnh và Nhất Ảnh đồng loạt thay đổi cái nhìn về Huỳnh Mặc Nhiên. Lúc này trông nàng hùng dũng, oai phong bao nhiêu.Tuy nàng có lười biếng một chút nhưng lúc tình thế cấp bách vẫn rất uy nghiêm. Nhất thời, cảm giác xúc động cùng tôn kính tràn về tâm trí.
Nhưng đột nhiên, đôi mày đang chau lại của nàng dần dãn ra. Đôi mắt lạnh lùng chuyển sang nhu mềm ngập nước. Cơ thể run lên, co lại. Huỳnh Mặc Viên cầm bàn tay vừa đập xuống bàn la oai oái:
“OA, đau quá đi mất. Con mẹ nó sao mấy chị nữ chính đập bàn hay vậy chứ? Huhu, má ơi đau chết mất,á aaaaa, đau đau đau…..”
Nhất thời không gian đọng lại, đám người như muốn đổ rầm xuống.
Nhất Ảnh cùng Tử Ảnh thực có xúc động muốn bóp cổ Huỳnh Mặc Viên. Bọn họ rút hết câu vừa rồi ca tụng nàng.
“Các ngươi còn đứng đờ ra đấy làm gì nữa, xông lên cho ta”
Doãn Kiều Mộng khôi phục thần trí, thét lên. Đám gia đinh hoàn hồn, tiến lên.
Lúc này, Nhất Ảnh liền lạnh lùng liếc bọn họ:
“Các người dám tiến thêm một bước, ta cho các người không còn mặt mũi đi gặp cha mẹ”
Đám người run lên trước lời cảnh cáo và sát khí lạnh lẽo của Nhất Ảnh, nhưng sau đó liền phá lên cười. Một tên nô tài thì có thể làm gì chứ? Nghĩ vậy, một tên liền bước lên.
“RẦM”
Một tiếng lớn như sấm nổ.
Khói bay mù mịt.
Ngoài cửa, ở tường đối diện, tên gia đinh kia nằm bẹp dí trên bức tường, mảng tường xung quanh hắn đều nứt toang, lõm sâu xuống, khói từ đó bốc lên mù mịt. Đợi khói tan, thân ảnh của tên gia đinh mới hiện rõ hơn. Gương mặt hắn nát hoàn toàn, máu chảy không ngừng, huyết nhục mơ hồ.
Đám gia đinh còn lại và nô tỳ đều xanh mặt nôn khan.
Giờ thì bọn họ hiểu câu ‘không còn mặt mũi đi gặp cha mẹ’ kia của Nhất Ảnh là nói đúng theo nghĩa đen.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!