Tài Năng Tuyệt Sắc - Quyển 1 - Chương 5: Mệnh Bàn không thể đọc được (số mệnh không tính ra được)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Tài Năng Tuyệt Sắc


Quyển 1 - Chương 5: Mệnh Bàn không thể đọc được (số mệnh không tính ra được)


Tẫn Diêm chờ ở ngoài cửa hiển nhiên cũng nghe được tiếng vang kì dị, nhưng không vọt vào bên trong. Không có chút sát khí nào, không có người ẩn nấp tiến vào. Ma pháp sư bên trong cũng là người Hi gia, dĩ nhiên là rất trung thành. Ma pháp sư phát ra tiếng vang như thế cũng là chuyện bình thường.

“Bể rồi.” Khắc Lôi Nhã nhìn mặt đất phủ đầy vụn Thuỷ Tinh Cầu, phun ra hai chữ. “Ừ, bể rồi.” Nam tử trung niên thẩn thờ trả lời, vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh thần.

Khắc Lôi Nhã không nói thêm gì, chỉ chờ người trước mắt lấy lại tinh thần. Một hồi lâu, nam tử trung niên mới lấy lại được tinh thần, chậm rãi đưa tay vào trường bào, móc lại móc, móc ra một Thuỷ Tinh Cầu lớn hơn so với cái cũ một chút. “Làm lại đi.”

Như cũ vẫn là tiếng nổ vang, như cũ vẫn là cằm nam tử trung niên sắp trật khớp.

“Nữa không?” Khắc Lôi Nhã nhẹ giọng hỏi. Nàng biết, đồ ma pháp đều có giá cả xa xỉ. Hai miếng Thuỷ Tinh Cầu này chỉ sợ không đơn giản như vậy.

“Không, không, không cần tiểu thư.”Đáy mắt nam tử trung niên là rung động, sau đó là mừng như điên. Hắn hiện tại thậm chí còn muốn mở miệng nhận thiếu nữ trước mắt này làm đệ tử. Phải biết, pháp sư xem ma pháp của mình là tài sản trân quý, hiển nhiên sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài. Nhưng cũng không thể mang thứ này theo cùng chết đi được. Để ma pháp được truyền tiếp, cách tốt nhất chính là tìm một đệ tử mà mình hài lòng. Mà một đệ tử có thiên tư tốt thì ít càng thêm ít, đã từng có chuyện ma pháp sư vì tranh đoạt đệ tử mà đánh nhau. Học viện Húc Nhật mặc dù là trường học dạy về ma pháp đấu khí nhưng ngoài mặt chỉ dạy những thứ căn bản nhất, nhiều nhất dạy cho học sinh trở thành pháp sư sơ cấp và kiếm sĩ sơ cấp. Muốn học nhiều thứ hơn phải tự mình chọn đạo sư (người hướng dẫn). Có được đạo sư, đệ tử mới có thể học được nhiều thứ tuyệt diệu hơn. Thiếu nữ trước mắt lại chẳng kém thiên tài Lạp Tây Á kia, không, có lẽ là mạnh hơn!

Mặc dù hắn rất muốn mở miệng nhận Khắc Lôi Nhã làm đệ tử, nhưng hắn biết đây chỉ là ý tưởng tình nguyện của một bên. Đừng bảo là muốn cầu xin Khắc Lôi Nhã đồng ý, còn phải cầu xin công tước đại nhân đồng ý. Hiển nhiên mình chỉ là một đại pháp sư, thân phận không đủ để trở thành đạo sư của thiếu nữ trước mắt.

“Tiểu, tiểu thư, xin đợi chút.” Nam tử trung niên tỉnh táo lại, việc đầu tiên nghĩ đến là phải bẩm báo cho công tước đại nhân xử lý. “Tiểu thư, ta trước dạy ngươi cách cảm ứng nguyên tố ma pháp chung quanh cùng cách suy tưởng.”

“Ngươi nói là những điểm sáng nhỏ chung quanh sao?” Khắc Lôi Nhã duỗi ngón tay chỉ vào hư không.

Nam tử trung niên kinh ngạc tột cùng: “Tiểu thư, người đã cảm ứng nguyên tố ma pháp rồi sao?”

“Quyển sách này viết rất cặn kẽ nha. Ngày hôm qua ta đã xem xong rồi.” Khắc Lôi Nhã lấy ra quyển sách ma pháp cơ bản.

Nam tử trung niên kinh hãi không thốt nên lời, ngày hôm qua đọc xong! Hôm qua mới tiếp xúc với những thứ này, vậy mà bây giờ cũng đã có thể cảm ứng nguyên tố ma pháp rồi!

“Tiểu thư biết bước kế tiếp không?” Nam tử trung niên cẩn thận hỏi.

“Bắt lấy nguyên tố ma pháp, khiến nguyên tố ma pháp tiến vào trong cơ thể. Chỉ là hình như rất khó bắt nha. Bắt một vạn cái thì mới lưu được 1000 cái trong người.” Khắc Lôi Nhã có chút sầu não nói.

“Phịch” một tiếng vang. Nam tử trung niên cứ như vậy ngã ngồi trên mặt đất, ngây ngốc nhìn Khắc Lôi Nhã nói không nên lời. Một vạn cái thì lưu được 1000 cái!!! Nàng còn sầu não như vậy. Nàng có biết, lần đầu suy tưởng có thể bắt được một vạn cái lưu được mười cũng không tệ rồi! Ban đầu Lạp Tây Á được gọi là thiên tài, lần đầu suy tưởng kết quả cũng chỉ là bắt một vạn lưu được hơn một trăm cái. Việc này cũng đã rung động rất nhiều người ở đế đô. Mà thiếu nữ trước mắt, cũng là lần đầu lại gấp mười lần thành tích ban đầu của Lạp Tây Á! Trời ạ!

Nam tử trung niên hồi lâu mới chậm rãi bò dậy, lên tiếng dặn dò: “Tiểu thư, xin người đừng đem chuyện xảy ra hôm nay nói cho bất kì ai.”

“Được.” Khắc Lôi Nhã đương nhiên hiểu suy tính của người trước mắt. Xem ra khảo nghiệm vừa rồi của mình hình như vượt sức tưởng tượng. Đạo lý ‘cây to đón gió’ nàng rất hiểu.

“Vậy tiểu thư, ta sẽ dạy cho người chú ngữ cơ bản nhất của hệ hoả sơ cấp. Khi người có thể phát ra, nói cho ta biết.” Nam tử trung niên không kịp đợi đã muốn lập tức chạy đến báo cho công tước đại nhân rồi.

“Được.” Khắc Lôi Nhã gật đầu một cái, đồng ý.

“Thuật hoả cầu là chú ngữ cơ bản nhất. Người phải tập hợp nguyên tố ma pháp trong cơ thể lại, cho đến khi thành một điểm, sau đó đọc chú ngữ, bạo phát ra.” Nam tử trung niên tận tâm dạy dỗ “Nhưng tiểu thư, người phải nhớ, ma pháp không có bất kỳ con đường tắt nào, phải đi từng bước từng bước chắc chắn, mặc kệ người thiên phú hơn người thế nào, nóng lòng cầu thành chỉ thương tổn bản thân mà thôi.”

“Vâng, tạ ơn lão sư.” Khắc Lôi Nhã thấy rõ đáy mắt quan tâm chân thành của nam tử trung niên trước mắt, vì vậy trịnh trọng hành lễ.

“Không, tiểu thư, ta còn không đủ tư cách được làm lão sư của người.” Nam tử trung niên liên tiếp cuống quít khoát tay nói.

“Ngươi dạy ta, dĩ nhiên chính là lão sư của ta, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, người khác có thừa nhận hay không, giờ khắc này ngươi đã là lão sư của ta.” Khắc Lôi Nhã thành thật nói “Nhất nhật vi sư, chung thân vi sư” ( Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy.)

Lời nói cảm động này khiến nam tử trung niên thiếu chút nữa khóc lên.

“Tiểu thư, ta không đủ tư cách làm lão sư của ngươi, tư chất của ngươi, nếu pháp sư giỏi nhất của An Mạt Cách Lan làm lão sư của người cũng không quá đáng. Nhưng ta Ô Mã Lý thề, nhất định sẽ tận tình dạy hết những thứ ta biết cho người.” Pháp sư tên Ô Mã Lý kích động tuyên thệ. Hắn có thể đoán được, thiếu nữ trước mắt, trong tương lai tuyệt đối sẽ là một ngôi sao xuất sắc.

“Tạ ơn lão sư.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọng hành một đại lễ.

“Tiểu thư, người trước hãy ở đây luyện tập, ta phải tìm công tước đại nhân. Nhớ không được nói chuyện đã xảy ra hôm nay cho bất kì ai.” Ô Mã Lý lại lần nữa dặn dò Khắc Lôi Nhã. Nếu tài năng này bị người khác biết được, là phúc hay hoạ, ai cũng không thể nói rõ.

“Vâng.” Khắc Lôi Nhã gật đầu.

Khi Ô Mã Ly rời khỏi phòng thì Tẫn Diêm đứng canh trước cửa có chút kinh ngạc. Cái tên pháp sư mặt lạnh này, luôn rất điềm tĩnh, hôm nay sắc mặt lại có chút ửng hồng, hình như là rất kích động. Chuyện gì đang xảy ra đây?!

“Ngươi nói cái gì? Đây đều là thật?” Khi Ô Mã Lý ở quân chính tìm được Cổ Đốn, đến bẩm báo tất cả mọi chuyện cho hắn, Cổ Đốn khiếp sợ tột đỉnh, sau đó là mừng rỡ. Nếu nói Lạp Tây Á là thiên tài trăm năm khó gặp, vậy Khắc Lôi Nhã chính là thiên tài ngàn năm khó gặp. Trời thương xót cho Hi Nhĩ gia đây mà! Cổ Đốn kích động, lập tức hiểu được lý do tại sao Ô Mã Lý lại bẩm báo. Bởi vì thần điện Quang Minh! Nếu thần điện Quang Minh biết được Khắc Lôi Nhã cũng có tài năng này, nhất định sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ tìm cách đem Khắc Lôi Nhã biến thành một phần tử của bọn họ. Tiến hành tẩy não, trung thành với thần điện Quang Minh. Thần điện Quang Minh và vương quyền vẫn có mối quan hệ rất sâu sắc. Tuyệt đối không thể để tương lai của lực lượng lớn mạnh bị thần điện Quang Minh cướp lấy. Cổ Đốn cũng không hy vọng cháy gái mình về sau thuần phục thần điện Quang Minh đối đầu với hắn.

“Đại nhân, tất cả đều là thật.” Ô Mã Lý gật đầu thành thật nói.

“Rất tốt, Ô Mã Lý, ngươi làm rất tốt.” Cổ Đốn vui mừng vỗ vỗ vai Ô Mã Lý “Trước khi Khắc Lôi Nhã chưa trưởng thành, chuyện này không thể nói cho bất kì ai.” “Dạ, đại nhân.” Ô Mã Lý gật đầu.

Cổ Đốn vuốt cằm của mình, rơi vào trầm tư, trong lòng đã có quyết định.

“Ô Mã Lý, ngươi về trước đi.” Cổ Đốn rốt cuộc đã khôi phục lại tinh thần, tiếp tục nở nụ cười nói “Khắc Lôi Nhã cho nổ tung Thuỷ Tinh Cầu của ngươi, ta sẽ cho người đưa cái khác cho ngươi.”

“A, không, đại nhân cứ đùa.” Ô Mã Lý ngượng ngùng xua xua tay.

“Tốt lắm, đi đi. Tối đợi ta về thì gọi Khắc Lôi Nhã đến thư phòng chờ ta.” Tâm tình Cổ Đốn hiển nhiên rất tốt, vỗ vai Ô Mã Lý cười “Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” [ Tuyến phân cách ]

Phía Đông của đế đô là một toà kiến trúc tráng lệ, một gian an tĩnh rộng rãi, trong phòng, mấy người ngồi trên chiếc bàn hội nghị bạch ngọc dài. Ngồi ở phía đầu là một lão già hiền lành. Lão một thân áo bào trắng, áo khoác vàng cũng đủ cho người ta nhìn một cái cũng biết đó là người của thần điện Quang Minh, hơn nữa địa vị cũng chẳng thấp kém. “Thế nào, có đầu mối rồi sao?” Lão khẽ cau mày hỏi một người bên cạnh. Người nọ một thân trường bào trắng, tư thái mỹ lệ, một đầu tóc xanh rũ xuống. Ngũ quan xinh đẹp khiến người ta sợ hãi kêu than, nhưng đôi tròng mắt kia lại không có con ngươi, cả mắt đều là màu trắng, thật quỷ dị làm sao.

“Bẩm giáo hoàng, vẫn không có tiến triển gì.” Thiếu nữ tóc xanh nhẹ lắc đầu.

“Tại sao lại như vậy? Ngươi là Chiêm Tinh Sư xuất chúng của thần điện chúng ta, lại tìm không ra người mà thần muốn tìm sao.” Người ngồi ở một phía khác có chút gấp gáp nóng nảy mở miệng.

“Không phải là ta không muốn tìm, mà là, người mà thần muốn tìm, Mệnh Bàn hình như hoàn toàn không thể đọc ra được. “Thiếu nữ tóc xanh quỷ dị có chút ảo não. Lần đầu tiên thuật chiêm tinh của nàng không có tác dụng.

“Được rồi, không cãi nữa.” Giáo Hoàng thở nhẹ ra một hơi “Người mà thần muốn tìm, rồi cũng sẽ xuất hiện thôi, Chúng ta chỉ cần ban lệnh, cả nước nếu có người phi thường xuất hiện thì lập tức tìm đến là được.”

“Cũng chỉ có biện pháp này.” Mọi người tán thành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN