Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!
Chương 137: Đâm thẳng qua tim
“Khốn kiếp, các ngươi không phải nói người ở chỗ này sao?” Tin nhỏ giọng gầm thét, bên trong Thanh Hà uyển có một đám khách không mời mà đến núp sau bóng cây bàn luận xôn xao.
“Chủ tử, buổi chiều đúng là ở đây, có lẽ là đi ra ngoài rồi!” Hắc y nhân nhỏ giọng nói.
Kế hoạch hoàn mỹ như thế này, làm sao có thể bị gài bẫy, nếu không thì chắc chắn có nội gián, bị người khác cố ý dẫn tới nơi này. Trong lòng Tin mọi việc đã được chứng thực, một đám thị vệ từ trên trời bay xuống vây quanh bọn họ ngay cả nước cũng chảy không lọt.
“Đi ra đi, đã đến đây rồi thì cần gì phải trốn trốn tránh tránh?” Bên trong viện khuôn mặt Long Tiêu toát lên ý cười, chiêu này theo như Thuần nhi nói là gậy ông đập lưng ông.
Tin nhất người nhảy vào bên trong viện cùng Long Tiêu giằng co, “Chỉ bằng những tên này liền muốn đối phó Bổn vương gia, Long Tiêu ngươi cũng quá coi thường ta rồi.”
“Ha ha, Tin vương gia giọng điệu thật lớn, trừ phi tối nay ngươi chưa dùng bữa tối, mặc may còn có hơi sức mà chạy đi.” Long Tiêu cười càng thêm lớn tiếng.
“Ngươi! Hèn hạ vô sỉ.” Tin mới phát giác ra sau khi dùng qua bữa tối liền có cảm giác toàn thân mềm nhũn, lại bị hạ độc, chỉ trách lúc ấy quá sơ sót.
“Hèn hạ? Trẫm so với Tin vương gia vẫn còn kém mấy phần, hôm nay trẫm sẽ cùng ngươi tính mối thù cướp vợ!” Long Tiêu không lôi thôi dài dòng nữa, rút nhuyễn kiếm ra, trực tiếp hướng thẳng vào tim của Tin.
Dược lực đang chậm rãi phát huy công dụng, nhưng hắn không muốn ngoan ngoãn đứng chịu trận, phải tấn công, Thuần nhi từng nói, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, nếu liều mạng phòng thủ, cũng không bằng dùng toàn lực tiến công.
“Chủ tử, thuộc hạ chặn chúng lại ngài đi trước đi!” Dưới tay hắn toàn là đại cao thủ, cho nên hắn mới tự tin đi vào miệng cọp nhổ răng như vậy. Nhưng thị vệ hiển nhiên không phải tầm thường, mọi người đều có thân thủ, cũng không dễ dàng đối phó. Mấy người khác bị thị vệ vây quanh, bọn nô tài nhìn chủ tử từ lúc còn nhỏ cho tới lớn làm sao có thể nhẫn tâm để hắn mất mạng.
“Ít nói nhảm, giết tên cẩu hoàng đế này cho ta!” Mặc dù thân thể càng ngày càng không nghe mình sai bảo, nhưng nếu để hắn cùng Thuần nhi chia lìa mãi mãi, vậy hắn sống cũng như đã chết!
“Hừ!” Khinh thường hừ lạnh, hắn nghỉ mình có thể trốn thoát sao?
Không quá nửa canh giờ, bên trong viện hơn phân nửa kẻ chết người bị thương, Tin không còn sức lực giãy giụa nữa, thở mạnh, nhìn thủ hạ từng người một ngã xuống, liền biết được kết quả.
“Quỳ xuống cầu xin trẫm, ta có thể cho ngươi toàn thây!” Long Tiêu từng bước tiến lại gần, tỏ ra uy nghiêm.
“Ha ha ha…! Muốn giết cứ giết, vì nàng cho dù có chết cũng đáng giá.” nguyện vọng cuối cùng của hắn chính là trước khi chết được nhìn nàng một lần, hình như là hy vọng xa vời.
“Ngươi không xứng nhắc tới nàng, nàng là của trẫm.” Hắn không cách nào chịu được khi Tin dùng giọng điệu dịu dàng như thế để nhắc tới Nhất Thuần, tay cầm kiếm run run lao thẳng tới chổ Tin.
Bước vào Thanh Hà uyển liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng không cần biết bất luận là kẻ nào chết đi, nhìn bên trong viện như vậy, trái tim đã không cách nào chịu đựng được lại một lần nữa đau đớn.
“Không cần!” Tiểu Lâm công chúa còn chưa kịp phản ứng, Nhất Thuần đã vọt tới, có lẽ do Long Tiêu quá mức chuyên chú muốn Tin chết, kiếm đâm xuống, nhưng người ngã xuống không phải là Tin.
Mọi người chết lặng, tại sao một cô gái không hề có chút công phu nào xông lên, lại không có một ai phát giác, nhìn gương mặt anh tuấn của bệ hạ từ từ vặn vẹo, hai mắt kinh khủng hiện đầy huyết sắc, giống như La Sát.
Hắn từ từ ôm lấy thân thể người ngã xuống. Nhuyễn kiếm vẫn còn ở trong thân thể của nàng, không biết tuyết bắt đầu rơi từ lúc nào, lại không thể lấn át được thân thể xinh đẹp của nàng.
“Ha ha, thật chính xác nha, một kiếm đâm thẳng vào tim, Long Tiêu ta phải cảm tạ ngươi, từ bây giờ nàng sẽ không bao giờ thuộc về ngươi.” Tin điên cuồng cười, mặt chảy đầy nước mắt. Hắn thật vui, Tin biết được trong lòng Nhất Thuần mình quan trọng như thế nào, có thể dùng tánh mạng của nàng để đổi, nhưng cái cái giá của nó thật sự quá đắt, hắn tình nguyện không muốn biết; hắn không muốn nàng dùng tánh mạng của mình để chứng minh điều đó, hắn thà rằng nàng không chạy tới, thà rằng nhát kiếm này đâm vào trong thân thể của mình.
“Không cần, không nên làm ta sợ!” Long Tiêu dùng sức lắc lắc người trong ngực, nhưng không được đáp lại.
Tại sao lại đối với ta như vậy, Long Tiêu vô lực kêu gào, những chuyện vui trước kia đều trở thành vĩnh hằng. Hắn có thể giết người, giết vô số người, là vị hoàng đế cao cao tại thượng có thể sai bảo người khác, ra lệnh người khác, yêu thương người khác, cưng chiều người khác, có thể trọng thưởng cũng có thể trừng phạt kẻ khác, bất cứ chuyện gì cũng làm được, nhưng lại không có cách nào cứu được người mình yêu, trơ mắt nhìn hai mắt xinh đẹp của nàng nhắm lại.
Không kịp để cho bọn họ nhìn một cái, không kịp để nói một tiếng gặp lại, không còn kịp nữa, tất cả đều không còn kịp nữa rồi, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, người ở trong viện chịu quá nhiều vết thương lòng, bây giờ không cần phải chịu đựng thêm bất cứ chuyện gì, tại sao lại không thể buông tay được? ( hu hu hu thế lày là thế nào, ta không chịu đâu)
_________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!