Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công - Chương 15: Tiểu tử ngốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công


Chương 15: Tiểu tử ngốc


Edit: bachanh

Nhạc Du Du không ngờ Long Ngâm lại chủ động tìm tới nàng, tuy rằng ấn tượng đối với người này không tốt lắm, thế nhưng, dù sao cũng là sư huynh của Tiểu Lục, còn nghe nói hắn từng cứu mạng của Tiểu Lục, cho nên, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Nhạc Du Du hé ra nụ cười rất ôn hòa với hắn.

Ách, yêu ai yêu cả đường đi lối về? Nhạc Du Du bị cụm từ chợt nảy ra trong lòng nàng dọa sợ, chẳng lẽ mấy hôm nay ở chung với nhau, mình đã yêu tên tiểu tử khờ khạo kia? Chắc không đâu, cùng lắm là cảm thấy hắn rất đáng yêu, nên hơi thích mà thôi, đúng, chính là như thế… (ôi, trâu già, nhất là phụ nữ thường hay suy nghĩ như thế để che dấu tội lỗi ngặm cỏ non của mình)

“Vương phi.” Long Ngâm nhìn Nhạc Du Du đang thất thần, không khỏi nhướng mày, thanh âm lạnh như băng truyền tới, nhất thời mang Nhạc Du Du trong cõi thần tiên trở về thực tại.

“Ách, nga?” Nhạc Du Du giương mắt, lúc này mới phát hiện mình vừa thất thần, không khỏi xấu hổ cười, “Long sư huynh khách khí, cách gọi vương phi có chút không được tự nhiên, hay là gọi tên đi.”

Long Ngâm cũng không phản đối, cứ như thế nhìn chằm chằm vào nàng, giống như đang soi mói nàng.

“Long sư huynh nhìn gì vậy?” Nhạc Du Du nhìn vào ánh mắt kia, không khỏi có hơi sợ hãi, nhưng trên mặt lại nở nụ cười giảo hoạt, “Không phải Long sư huynh cảm thấy ta xinh đẹp như hoa, khí chất bất phàm, đối với ta nhất kiến chung tình, nên yêu ta?”

“Khụ khụ…” Long Ngâm dường như không nghĩ tới Nhạc Du Du lại nói những lời như vậy, sặc nước miếng, trong mắt không khỏi có thêm vài phần nghi hoặc cùng nghiên cứu, nào có nữ nhân lại đối với nam nhân xa lạ nói những câu như vậy? Sau đó, ánh mắt không khỏi phát lạnh.

“Kỳ thật.” Nhạc Du Du nhìn ánh mắt phức tạp của hắn, lập tức nhướng mày lên, “Người có dung mạo xinh đẹp như hoa giống ta, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ngươi yêu ta cũng là lẽ bình thường, ngươi không cần ngượng ngùng…”

Sắc mặt Long Ngâm hơi đổi.

“Chẳng qua…” Nhạc Du Du bỗng nhiên tiếc hận thở dài, “Ngươi chậm một bước rồi, ta đã kết hôn với Hạo nhi, không, là thành thân, ta sẽ không vứt bỏ Hạo nhi đáng yêu như vậy đâu, cho nên, ngươi cứ tìm đại một chỗ nào đó ngồi thương tâm đi…” Sau đó, cũng không quản sắc mặt xanh mét của Long Ngâm, nhấc chân tới vỗ bờ vai của hắn, “Nhất kiến chung tình không phải là do ngươi sai, chỉ tại ta quá chói mắt (chói đến mù lòa luôn) … hãy nén bi thương đi…”

Long Ngâm lùi về sau một bước, bất khả tư nghị nhìn người con gái tự kỉ cuồng này, nghiến răng nói một câu: “Ta ghét nữ nhân.” Sau đó xoay người bỏ đi, nhưng mà, vừa mới nhấc chân lại nhớ tới mục đích của mình còn chưa đạt được, vì thế dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn Nhạc Du Du, “Nếu ngươi dám phản bội Hạo nhi, ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi.”

Nhạc Du Du nhìn bộ dáng lạnh như băng kia, không khỏi vuốt vuốt cánh tay, hướng về bóng dáng Long Ngâm le lưỡi: “Tưởng ngon lắm hả? Lần sau gặp ngươi nhất định phải mang theo chậu than…”

Đằng xa, ở một góc sáng sủa, người nào đó ý vị thâm trường nhìn thấy tất cả, không khỏi lộ ra nụ cười thâm thúy, sau đó cất bước rời đi… đến khi nhìn thấy Nhạc Du Du, nét mặt si ngốc, miệng mím lại tỏ vẻ không vui.

“Tiểu Lục, có chuyện gì vậy?” Nhạc Du Du nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt đi tới, vội vàng chạy đến gần vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Là ai khi dễ ngươi? Nói cho tỷ tỷ biết, tỷ tỷ giúp ngươi xả hết giận.”

“Vừa rồi ngủ trưa Hạo nhi nằm mơ, mơ thấy Tiểu Du Du bỏ đi, không cần Hạo nhi nữa…” Lãnh Hạo Nguyệt nói xong, đôi mắt to tròn ướt át, chốc lát sau, những giọt nước mắt trong veo đọng nơi khóe mắt, tựa hồ sắp rớt xuống.

Nhạc Du Du không đỡ nổi nhất chính là biểu tình này của Lãnh Hạo Nguyệt, mỗi lần nhìn thấy hắn như thế, nàng đều cảm thấy áy náy, vì thế vội vàng ôm hắn vào lòng: “Tiểu tử ngốc, chẳng phải chỉ là nằm mơ thôi sao? Nằm mơ đều ngược lại với hiện thực nha, tỷ tỷ đáp ứng với ngươi, sẽ không rời khỏi ngươi…” Thế nhưng, vạn nhất ngày nào đó nàng thật sự tìm được đường trở về, vậy thì chỉ đành cô phụ hắn, nghĩ tới đó, lại không khỏi thở dài.

Lãnh Hạo Nguyệt thích ý úp mặt vào ngực của Nhạc Du Du, thế nhưng thấy nàng thở dài, ánh mắt của hắn không khỏi híp lại, mày cũng hơi chau

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN