Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Chương 30: Hình nhân
Edit: LuckyAngel
Nhạc Du Du ở phòng thu chi lấy một ngàn lượng bạc, tuy rằng nàng không rõ bạc ở đây trị giá như thế nào, thế nhưng, lấy nhiều luôn luôn có chỗ tốt, nàng cảm thấy một ngàn lượng chắc cũng đủ rồi. Nàng đã sớm nghe ngóng, vương phủ rất giàu. Lãnh Hạo Nguyệt sau khi được phong vương thì trở nên ngu si, hoàng thượng bởi vì đau lòng, đã đem U Châu làm đất phong cho hắn. Đây chính là vùng đất giàu có nhất Băng Diễm quốc, được mệnh danh là “Đất lành”. Tuy rằng Tấn vương luôn miễn giảm thu thuế, thế nhưng, hàng năm thu nhập từ thuế vẫn đạt hạng nhất, trong sổ sách luôn có mấy trăm vạn lượng bạc. Huống chi, mấy năm này, hoàng thượng vẫn luôn ban thưởng vàng bạc châu báu, cho nên, về phương diện này Tấn vương phủ hẳn là không thiếu.
Nàng chỉ là có điểm hiếu kỳ chính là, nhiều tiền như vậy, Hạo nhi xử lý như thế nào?
“Tiểu lục, thích gì, tỷ tỷ mua cho ngươi” Nhạc Du Du hiếu kỳ nhìn bên này, lại nhìn bên kia, những quầy hàng ở mặt tiền nàng đều không buông tha, nàng thực rất hưởng thụ cảm giác lạc thú khi đi Shopping
“Hạo nhi thích Tiểu Du Du.” Lãnh Hạo Nguyệt cười hì hì lộ ra hàm răng trắng “Vì thế, không cần thứ gì khác.”
“Á.” Nhạc Du Du không nói gì vỗ vỗ trán, sau đó lôi kéo tay Lãnh Hạo Nguyệt, chỉ vào một sạp hàng nói, “Thích tỷ tỷ là một chuyện, thích những vật này là một chuyện khác, không giống nhau”
“Uhm” Lãnh Hạo Nguyệt cái hiểu cái không gật gật đầu. Bỗng nhiên trong nháy mắt ánh mắt trừng lên, sau đó lôi kéo Nhạc Du Du chạy tới một sạp bán hình nhân phía trước, cầm lấy một tiểu hình nhân trên mặt đất, đưa đến trước mắt của nàng, “Ta muốn cái này.”
“Lão bản bao nhiêu tiền?” Nhạc Du Du gật gật đầu, sau đó nhìn chủ sạp
“Mười hai lượng bạc.”
“Cái gì?” Nhạc Du Du thiếu chút nữa đem tròng mắt trừng ra, sau đó một tay lấy hình nhân trong tay Lãnh Hạo Nguyệt đoạt lại, ánh mắt nhìn thẳng cái chủ sạp, “Ngươi như thế là ăn cướp?”
“Ta là người làm hình nhân giỏi nhất, nguyên liệu dùng để làm hình nhân cũng…”
“Được, đừng nói với ta ngươi dùng nguyên liệu gì để làm, ta chỉ hỏi ngươi bao nhiêu tiền thì bán.”
“Tám lượng bạc, đây là thấp nhất, không thể bớt nữa …”
“Chúng ta đi.” Nhạc Du Du thực sự không muốn cùng loại gian thương này nói chuyện, đem hình nhân đặt lại xuống sạp. Sau đó lôi kéo Lãnh Hạo Nguyệt đi, “Ngươi tưởng rằng chỉ có mình ngươi bán thôi sao?”
Bất quá, Lãnh Hạo Nguyệt tựa hồ không muốn rời đi, thế nhưng, thấy nương tử tức giận, cũng không dám nói gì.
“Vị tiểu công tử này dừng bước, như vậy đi, năm lượng bạc, như vậy là rất ưu đãi rồi?” tiểu chủ quán vừa nhìn thấy đại khách hàng muốn đi, vội vàng hạ giá lần cuối cùng để giữ lại, “Đây đã là giá vốn, còn phải cho tiểu nhân chút lời để ăn cơm nữa phải không?”
“Một lượng bạc.” Nhạc Du Du quay đầu hướng hắn duỗi một đầu ngón tay, “Hơn một chút cũng không được.”
“Này…”
“Làm người cũng đừng quá tham.” Nhạc Du Du nhìn hắn nhíu mày nói, “Vậy để ta tính với ngươi, giá vốn phỏng chừng cũng mười tiền đồng, một lượng bạc ngươi cũng có lời rồi…”
Chủ sạp vừa nghe, vẻ mặt đỏ bừng, hắn không nghĩ tới gặp phải người biết việc, vội vàng gật đầu chấp nhận, một lượng bạc, hắn kiếm cũng không phải ít. Kỳ thực, Nhạc Du Du cũng chẳng qua là thuận miệng nói một chút mà thôi, không nghĩ tới như vậy mà nàng cũng nói trúng
Lãnh Hạo Nguyệt lấy được hình nhân tựa hồ rất hài lòng, đem hình nhân đưa tới trước mặt Nhạc Du Du “Tiểu Du Du, ngươi xem này tượng này giống ngươi không?”
Nhạc Du Du sửng sốt, tập trung nhìn, thật là có chút giống.
“Lần trước Ngũ ca ca tặng một ‘Ta’, hiện tại ta lại tìm một ‘Ngươi’, vừa lúc có thể cùng ‘Ta’ …”
Nhạc Du Du mỉm cười, nguyên lai hắn là chú ý hình nhân “Hắn” cô đơn nên tự tìm bạn cho “Hắn”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!