Đến Cuối Cùng, Chúng Ta Có Thể Ở Bên Nhau?! - Chương 44: Hãm hại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
419


Đến Cuối Cùng, Chúng Ta Có Thể Ở Bên Nhau?!


Chương 44: Hãm hại


“Cùng anh băng qua bao đại dương

Cùng anh đi vượt ngàn con đường

Phiêu lãng như áng mây trời

Xanh ngát như giấc mơ ta… “

Chuông điện thoại reo lên khiến cô tỉnh giấc… Nhìn qua phía bên cạnh… Anh…mất tiêu rồi! Với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, cô thầm mắng tên nào giờ này còn gọi điện cho cô…

– Alô? Là ai vậy?

– T…tiểu thư! Hức…hức…cứu em…

– Trinh Trinh! Đã xảy ra chuyện gì? Giờ em đang ở đâu?!

– E…em bị mấy người lạ mặt bắt đi rồi… Hu hu…

– Em biết mình đang ở đâu không?! Em là chị sốt ruột quá…

– E…em ở khách sạn Hoa Hưng…ph…phòng 135…tiểu thư…cứu em…á…

” Tút tút tút”

– Trinh Trinh…

Vội thay quần áo… Cô lẳng lặng đi ra ngoài mà không cho ai hay biết…

_______ Khách sạn Hoa Hưng _______

Phòng 135

– Trinh Trinh… – cô nhỏ giọng gọi…

Mở cửa phòng ra, cô thấy Trinh Trinh bị trói lại ở góc phòng… Vội chạy đến… Nhưng vừa qua khỏi cửa thì… “Bụp” một cái… Cô đã bị đánh ngất lúc nào không hay… Một người đàn ông lạ mặt vác cô đi…

______ Tui là dãy phân cách nè ______

– Mau vào vị trí đi… Trước khi nó tỉnh lại…

– Dạ…

“Tách tách”

– Được rồi…

– Ê… Tôi “làm thịt” cô ta được không? Nhìn cô ta “ngon” quá!

– Không được! Mày mà làm thế thì coi chừng không toàn thây với Nhất Phàm và Tập đoàn Pearly đó!

– Haizzz… Đành vậy…

“Tách tách”

____________ Lại là tui nè ____________

– Tiểu thư… Cô…cô tỉnh lại đi…

– Ơ… – cô mơ màng tỉnh dậy… Không biết là tại vì sao mà lại trở về trước cửa nhà anh rồi…

– Trinh Trinh… Chúng ta làm sao mà…

– Là 1 người đàn ông tốt bụng đã cứu chúng ta…

– A… – cô lấy tay xoa đầu…

– Chúng ta vào nhà thôi!

– Ừm…

Cô bước vào nhà. Anh không biết từ khi nào mà đã ngồi trên ghế sofa đợi cô…

Cô bước đến ôm lấy anh… Anh vội đẩy cô ra… Khiến cô ngã xuống đất…

– Anh… – cô chưa kịp nói gì…đã bị anh đập một xấp hình vào người…

Đây…đây là cô…và…và người đàn ông khác đang… Không thể nào!!! Cô không cảm thấy đau! Hạ thân hoàn toàn bình thường! Đây là có người cố ý hại cô!

– Em không có! Thực sự không có!

– Hừ! – anh cười lạnh một cái rồi nắm lấy tay cô kéo về phòng…

____________ Phòng anh ___________

“Rầm”

Anh đóng cửa thật mạnh. Đẩy cô một cách thô bạo xuống giường. Cánh tay cô bật máu vì va chạm.

Nhanh chóng tiến về phía chiếc tủ gỗ ở góc phòng, anh từ trong tủ lấy ra một chiếc còng, còng tay cô lại với thành giường.

– Anh làm gì vậy?!!! – cô hoang mang nhìn anh. Cô quả thật chưa từng thấy anh mất kiểm soát đến như vậy.

– Để xem em còn đi đâu được!

– Anh…

-….. – anh không nói gì. Chỉ lẳng lặng đến bên chiếc ghế đối diện cô, ngồi xuống.

– Hồ Nhất Phàm! Anh điên rồi! – cô hét lên.

– Tôi điên hay là em điên?

– Em đã nói là em không có làm!

– Vậy giải thích cho tôi biết dấu hôn trên cổ em là thế nào? Giải thích được, tôi tha cho em!

– Dấu…dấu hôn sao?! – cô dùng tay sờ lên cổ… Quả thật có hơi đau…

– Thế nào? Bị tôi phát hiện rồi?! Em lén phén với người đàn ông khác?! Hừ! Gan em to bằng gan trời rồi đó!

– Em không cùng với người đàn ông khác…

– Vậy những tấm hình đó là thế nào?

– Em không có mà… Em…thực sự không có… – hai hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống làm ướt cả khuôn mặt diễm lệ của cô.

” Bụp ” – chiếc roi da không biết từ khi nào đã ở trên tay anh, quất xuống người cô.

– A…

– Nói! Em và nó đã làm những gì rồi?! Hả? – anh rời ghế, tiến đến bên cô, dùng tay bóp chặt khuôn mặt đã sớm ướt đẫm ấy.

– Em và hắn ta không có gì hết! Em thậm chí còn không biết mặt hắn! – cô nhìn anh.

– Không có gì?! Hừ! Cố chấp!

– Em…

– Em nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài để làm gì? Còn đi đến khách sạn Hoa Hưng! Hừ! Hạ Thiên Ý!

– Em…không…có… Hức hức… Là Trinh Trinh đã gọi điện thoại cho em… Bảo cô ấy bị người ta bắt đi…

– Chu quản gia hỏi Trinh Trinh rồi… Cô ấy nói là về thăm mẹ bị ốm… Trên đường về đây thì gặp em nên cùng em về đây…

– G…gì chứ!? Em…hức…

– Em khóc cái gì chứ? À… Hay là tôi chưa thỏa mãn được em? Nên em mới đi tìm nam nhân khác? – anh lạnh lùng nhìn cô. Lời nói băng lãnh đến mức tựa hồ có thể đóng băng mọi thứ.

– Không…em…

– Vậy được… Hôm nay, Nhất Phàm tôi sẽ phục vụ em thật tốt…

Xem ra mấy thím không có duyên với SM… Đành hẹn mấy thím ngày mai vậy… Chứ tới đây là tui hết viết tiếp được rồi… 😂😂😂

Ahihi… Sẽ thế nào đây ~🤓🤓🤓

* Do lỗi đăng truyện nên mình đăng lại ~ Ahihi… Có 1 số bạn sẽ hồn vì tưởng đây là chap mới 😂😂😂 Dù gì cũng lỡ vào rồi thì bấm vote cho tui cái nà ❤ *

Chap 45 sẽ ra lò vào khoảng 9-10g tối nay nhé 😘

( Ai cũng biết tui là cú đêm mà đúng hông ❤)

Mọi người nhớ vote và comment cho Yoo nhé ❤❤❤

Nhớ đón xem chap sau nữa nghen💕💕💕

Follow me 😘😘😘

Saranghae❤❤❤💕💕💕💋💋💋

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN