Gió Qua Rặng Mù U
Chương 35: Chiều em đi cưng
Sáng hôm sau, Thành tỉnh dậy bàng hoàng khi trên người anh không một tấm vải che thân. Nghe tiếng Thành đeo thắt lưng, Diễm mở mắt:
– Anh, còn sớm mà!
Thành không trả lời, anh vội vàng mang giày đi ra mở cửa nhưng Diễm đã khóa cửa trong:
– Cô mở cửa mau lên!
Diễm cười:
– Có một đêm thôi mà anh hoảng vậy?
Thành luống cuống:
– Cô mở cửa cho tôi, tôi phải về!
Diễm cười cợt:
– Anh về làm cái gì? Ở lại với em chút nữa đi, chiều em đi cưng.
– Không, tôi phải về!
– Anh sợ cô vợ nhà quê mặt mốc chân đất hả?
– Cô đừng có mà ăn nói kiểu đó! Xấu đẹp gì cũng là vợ tôi.
Diễm cầm điện thoại mở những tấm hình, cô chụp cảnh giường chiếu đêm qua:
– Đây là cảnh lúc hai đứa mình yêu nhau đó anh! Đêm qua anh xỉn, em nghĩ anh không biết gì! Ai dè, anh mạnh dữ thiệt.
Thành nổi nóng:
– Tôi yêu cầu cô xóa những tấm hình đó đi.
Diễm vênh mặt:
– Em muốn giữ những tấm hình này lại làm kỷ vật của chúng mình.
– Cô, cô…
– Anh kì ghê đó! Anh thử nghĩ mà coi, bao nhiêu trai đẹp giàu có ga lăng đeo đuổi em nhưng em không chịu, mà em chỉ thương mỗi anh. Tại sao anh biết không? Tại vì chính anh là người có lỗi, anh đã làm cho trái tim em rung động.
– Tôi là người đã có vợ con, tôi không thể.
– Anh nghe em nói nè! Lâm Trúc Diễm này là người không bao giờ phải để cho ai phải thiệt thòi. Giờ em chở anh về nhà anh, bữa nay anh mệt thì nghỉ một ngày.
– Không cần đâu, tôi đi xe ôm quay về công ty, tôi lấy xe gắn máy ở đó.
Gần buổi trưa, Thành trở về nhà với vẻ mệt mỏi, Ngọc hỏi:
– Bữa qua anh đưa ông bà chủ đi tỉnh khác hả anh? Mà em gọi điện cho anh thấy có giọng nữ trả lời? Sau đó, em gọi lại máy anh nhưng không được?
Thành suy nghĩ một lát rồi nói:
– À, lúc anh đang lái xe trên đoạn đường có công an giao thông đứng nên không nghe máy, anh nói chị Thúy kế toán nghe giùm, chị Thúy đi cùng mà.
Ngọc tiếp lời:
– Anh à, em thấy công việc của anh không nặng nhọc gì. Nhưng thời gian nhiều quá, không có thời gian anh nghỉ ngơi. Hay là vợ chồng mình mở lại quán ăn sáng?
– Em có biết là thực phẩm đang tăng giá không? Bán đồ ăn mà bán mắc thì không ai ăn, bán rẻ thì đâu còn lời?
– Em biết, nhưng mình đong đếm kỹ lưỡng cũng sẽ có lời mà anh?
– Thôi, vụ bán đồ ăn dẹp đi em, không tới lúc lỗ nặng còn khổ thêm. Anh ngủ chút, chiều vô ba má chơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!