Đại Minh Tinh Cái Gì Chứ? Siêu Cấp Phúc Hắc Thì Có!!!
Chương 2
Hai ngày sau
Dưới tòa nhà chung cư cao cấp thành phố N tại Bắc Kinh.
“Ngạo Thiên anh nghĩ sao về vụ tai nạn của cô gái 2 hôm trước ở dưới tòa chung cư mà anh đang sống?” đám phóng viên gần như vây kín không chừa cho Lãnh Ngạo Thiên chút không khí tranh nhau hỏi. Đây là tin nóng!Họ phải biết nắm bắt thời cơ chứ.
“Tôi không có bất kì ý kiến gì về vụ này cả” Lãnh Ngạo Thiên lạnh lùng nói,là cô tự chạy ra liên quan gì tới hắn?
“Nhưng những người chứng kiến gần đó nói cô ấy vì cứu anh nên mới chạy ra đó” Một phóng viên trong đám vội lên tiếng. Như thế nào?là có nhân chứng đó, nói không liên quan là không liên quan sao.
“Chân là của cô ta, cô ta tự mình chạy ra làm sao tôi quản được” Thái độ hắn trước sau không đổi vẫn lạnh nhạt như thường nói.
“Cô gái đó thường tới nhà anh, hai người rốt cục có quan hệ gì n” Họ điều tra rất kĩ, cô gái đáng thương đó quả thật thường hay lui tới tòa chung cư này mà chính xác là tới nhà Lãnh Ngạo Thiên.Thế nào?không có quan hệ?Gạt ai vậy, tưởng phóng viên bọn họ là đồ ngốc chắc.
“Chúng tôi không có quan hệ gì hết,cô ta chỉ đến giúp tôi dọn dẹp nhà cửa thôi”Hắn lạnh lùng phản bát, cô và hắn thì có quan hệ gì chứ!Nực cười thật.
“Theo như cậu nói thì cô gái đó là người giúp việc của cậu?” Cũng có thể lắm họ cũng không tin đường đường là một đại nam thần lại có quan hệ mờ ám gì đó với một người bình thường như vạy.
“Gần giống vậy..” Hắn cũng không phản bát, ngược lại âm thầm đồng tình.Đúng cô chẳng qua chỉ là người dọn dẹp nhà của cho hắn không hơn không kém.
“Nhưng mà…”Phóng viên vừa định nói thêm già đó nhưng Lãnh Ngạo Thiên nhanh chóng cắt đứt lời của họ”Tôi rất bận không có thời gian nói chuyện với mọi người.Và tôi cũng không có trách nhiệm phải trả lời câu hỏi của các người,nên cảm phiền đừng quấy rầy tôi nữa.Nói xong hắn lập tức thảnh thơi rời đi mặc kệ những tiếng kêu gọi phía sau
~~Phân cách~~
Trang cộng đồng weibo, Fanclub chính thức của Ngạo Thiên ca ca:
@Meni: Nè mọi người có xem tin tức hỏm rài chưa?
@Qin: Tin nóng diễn nhiên là biết =vv=
@Jin: >O< ta mới không tin thiên ca của ta là người như vậy!
@Meni: =”= Nhưng báo chí đăng rầm rộ hết rồi kìa
@Qin: Cô gái đó có lẽ là fan cuồng của Thiên ca nhà mình
@Fei: Nhưng cũng đáng thương thiệt nhở!
@Jin: Đáng ghét thì có,tại cô ta mà Thiên ca mấy ngày nay không thể đi diễn, làm ta tốn tiền đứng đợi mua vé xem màn diễn của anh ấy nhưng bị quản lại.
@Fei:>”< Ta cũng vậy
@Meni: *v* nghe nói Thiên ca sẽ có cuộc giao lưu với fan vào tuần sau
@Qin: Tuyệt vời a!
…….
l
Nhìn một màn này người ngồi trước màn hình không ngừng cười lạnh. Đúng vậy, chuyện này không liên quan gì tới hắn. Mà Lãnh Ngạo Thiên hắn là ai cơ chứ? Sự nghiệp và danh tiếng hắn cố công xây dựng suốt mấy năm qua sẽ dễ dàng bị lung lai như vậy sao? Đáp án là không thể nào, nếu có thể chỉ là giúp hắn nâng cao danh tiếng thôi.
Lãnh Ngạo Thiên lười biếng nằm dài trên ghế sopha, cũng đã lâu rồi hắn không được nghĩ ngơi thư giản. Lười biếng đưa tay về phía trước bắt tivi lên xem, chậc phải xem chút gì đó để giải tỏa mới được.
Đài VTT:”Nữ giúp việc đáng thương sẵn sàn chết vì nam thần”
*cạch*
Đài PPT:”cô gái sẵn sàn chết vì thần tượng”
*cạch *…*cạch*…*cạch*…
Tiếng bấm chuyển kênh liên tục vang lên, cuối cùng Lãnh Ngạo Thiên rốt cục cũng không nhịn được mà tắt luôn cả ti vi. Chết tiệt!Đám phóng viên đó bộ hết bài đang rồi hay sao hả? Cứ nhất thiết nhắm vào hắn, đáng ghét thật là phiền phức mà.
Bị phóng viên đeo bám và làm phiền suốt máy ngày nay khiến cho hắn vỗn dĩ tâm tình không tốt nay còn trở nên tệ hơn. Tâm tình không tốt khiến cho hắn muốn uống một chút gì đó để giải sầu.
Vừa nghĩ tới đây hắn liền lại ngăn tủ lấy ra một chai rượu whisky cùng một cái ly để uống.Nhưng đều khiến hắn chú ý là trên chay rượu có dáng một mạnh giấy “Buổi tối nhớ đừng uống nhiều rượu quá đó sẽ không tốt cho dạ dày ^_^”.Hắn lạnh lùng xé mảnh giấy ra, quăn vào thùng rác rét lạnh phun ra hai chữ:”Ngu ngốc!” Tất nhiên người viết mảnh giấy đó không ai khác chính là Lương Thái Ngọc cô là vì sợ hắn khi tối dậy sẽ buồn miệng mà uống rượu nên viết mảnh giấy nhỏ để cảnh báo.Không ngờ hắn lại vứt đi như vậy…
Lãnh Ngạo Thiên uống một ngụm rượu sau đó lười biếng năm trên ghế sopha hai tay hắn gác lên cái trán cao ráo của mình.Ánh mắt mông lung thoáng qua những suy nghĩ sâu xa gì đó, nhưng chỉ trong phút chốc liền trở nên lãnh khốc vô tình
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!