Manh Sủng Ký
Chương 36: Không muốn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Yáng
***
Giản Vũ Nùng đến ngồi bên cạnh Du Vãn, gõ một cái lên cái chân băng bó của cô, “Lúc nào thì có thể đi lại hả?”
Du Vãn sợ đến nhe răng trợn mắt, “Mày đừng có chạm vào chân tao, đau lắm.”
Giản Vũ Nùng liếc nhìn cô, “Hừm, rõ là buổi hẹn hò đầu tiên, lại biến thành một buổi hẹn hò long trời lở đất, lại còn để chân què như thế này, tao thực sự phục mày đấy.”
“Mày còn nói, không phải là mày bảo tao đi giày cao gót sao?”
“Chị gái à, mày đi hẹn hò với Thẩm đạo mà đi giày thể thao thì chuyện gì xảy ra? Ừ?” Giản Vũ Nùng nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, vẻ mặt đoan trang khéo léo nói ra, “Thẩm đạo, anh nói có đúng không, ngày hôm qua có phải Du Vãn ăn mặc rất đẹp không?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu nhàn nhạt, “Khó đi lại, không tốt.”
“Đúng thế. Hơn nữa em mặc cái gì thì anh cũng cảm thấy đẹp, đúng không?” Du Vãn nhìn Thẩm Thanh Châu.
Trong mắt Thẩm Thanh Châu lóe lên ý cười, “Không ngã là được.”
“Vậy anh lần sau nhớ kéo chặt em, như vậy thì em sẽ không ngã.”
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, “Ừ, được.”
Du Vãn cười hì hì.
Giản Vũ Nùng nhìn hai người có qua có lại, sâu sắc cảm giác mình không được để mắt đến, hơn nữa cũng bị ngược sâu đến tận tâm can. Cái bồn cẩu lương này có thể lựa chọn bỏ qua hay không? Bây giờ cô đi về có còn kịp hay không?
“Đây là Đậu Đỏ? Wow, cuối cùng tao cũng được nhìn thấy vị thần này.” Ánh mắt Giản Vũ Nùng sáng lên, con chó yêu quý của Thẩm đạo trong truyền thuyết, cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mặt cô.
“Uông uông.” Đậu Đỏ có chút cảnh giác thoái lui.
Giản Vũ Nùng, “Không cho tao đụng…”
Du Vãn, “Đậu Đỏ khá sợ người lạ, lần đầu gặp nhau, thế này là rất bình thường.”
Thẩm Thanh Châu nhìn thoáng qua Du Vãn, quả thực, cũng chỉ có cô là đặc biệt thôi.
Giản Vũ Nùng cảm thấy hơi chán nản, chạy tới chỗ Du Điểm Điểm, “Điện hạ, mau tới đây an ủi tâm hồn bị thương của tao, mày sẵn lòng cho tao ôm, tao biết mà.”
Du Điểm Điểm bị Giản Vũ Nùng dồn đến góc phòng, sau đó bị ôm lấy.
Giản Vũ Nùng say mê cọ cọ Du Điểm Điểm, “Nhớ mày muốn chết, cũng chỉ có mày còn nhớ tao.”
Du Vãn, “…”
Sau khi Du Vãn thuyết phục năm lần bảy lượt, Thẩm Thanh Châu cuối cùng cũng quyết định phải xuất phát đến đoàn phim.
Trước khi đi, bạn học Giản Vũ Nùng được trao cho sứ mệnh trọng đại.
“Thẩm đạo, anh yên tâm! Tôi nhất định nhất định sẽ chiếu cố Du Vãn thật tốt.” Thần tượng nói chẳng lẽ cô còn không nghe sao, bây giờ bảo cô nhảy lầu, ách… cô còn có thể suy nghĩ một chút.
Thẩm Thanh Châu gật đầu, “Mấy ngày nay đừng để cô ấy xuống giường, làm phiền cô rồi.”
Giản Vũ Nùng lắc đầu như trống bỏi, “Không phiền không phiền, Thẩm đạo, chờ anh trở về nhất định sẽ trả lại anh một Du bảo bối chạy nhảy tán loạn.”
Thẩm Thanh Châu hiếm khi lộ ra sắc mặt nhã nhặn đối với một cô gái, “Cảm ơn.”
Giản Vũ Nùng bị Thẩm Thanh Châu ôn nhu dọa sợ ngây người, “… Không có gì.”
Cuối cùng Thẩm Thanh Châu đứng dậy đi ra ngoài, anh ngoảnh lại nhìn Du Vãn, người sau đang không chớp mắt nhìn theo anh, Thẩm Thanh Châu đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ, qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên anh có loại tâm tình này, hóa ra một người khi có mối quan tâm, cũng biết cái gì gọi là không bỏ được.
Thật ra trong lòng Du Vãn cũng ê ẩm, thế nhưng sợ Thẩm Thanh Châu lo lắng cho nên cô vẫn cười một cách tự nhiên nhìn anh, “Hoàn thành công việc sớm một chút, nhưng vẫn phải nghiêm túc, <Lang Diêm> là tâm huyết của em đấy.”
Thẩm Thanh Châu, “Ừ, cũng sẽ là tâm huyết của anh.”
Thẩm Thanh Châu đi rồi, Giản Vũ Nùng nhìn Du Vãn thay đổi sắc mặt trong nháy mắt liền lắc đầu, “Đừng nhìn nữa, sắp thành hòn vọng phu rồi.”
Du Vãn thu hồi tầm mắt, “Lần này thực sự là sẽ lâu không gặp.”
Giản Vũ Nùng nghiền ngẫm chà xát mặt của cô, “Thế nào, vừa mới nói yêu thương thì phải thủ tiết, có phải rất bứt rứt hay không?”
Thủ tiết? Du Vãn hung hăng đánh Giản Vũ Nùng một cái, “Đừng có ở chỗ này nói hươu nói vượn, tao đói bụng, nhanh đi nấu cơm.”
“Nấu cơm?” Giản Vũ Nùng hoài nghi nhìn cô, “Tao vừa mới trở về mà mày lại để tao xuống bếp, vả lại, mày đã quên là tao căn bản sẽ không xuống bếp hay sao?”
Du Vãn ngẩn người, “Ừ, cũng đúng, hai ngày nay Thẩm Thanh Châu làm cơm, tao theo thói quen chờ ăn.”
“Ừ?” Giản Vũ Nùng trừng hai mắt nhìn cô, “Thẩm đạo không phải không biết nấu cơm sao?”
“Lúc đầu không biết, sau đó tao để cho anh ấy học, thành quả cũng không tệ lắm.”
“Mày… Tao thay mặt toàn bộ nữ giới xem thường mày.”
Sau đó, Giản Vũ Nùng và Du Vãn dự định gọi cơm bên ngoài, nhưng không nghĩ tới Du Hoán nói muốn đi qua đây.
Hôm qua Du Hoán có quay lại làm việc, bởi vì Du Vãn bị thương, hắn cũng phải quay trở lại thăm một chút, không nghĩ đến gọi điện thoại cho Du Vãn lại là Giản Vũ Nùng nghe máy.
“Vũ Nùng? Em về lúc nào?”
“Trước đó không lâu, chưa kịp thông báo cho anh.”
“Không nói sớm, không thì để anh tới đón em.”
Giản Vũ Nùng cười, “Nghìn vạn lần cũng đừng tới, người khác chụp được thì ngày mai em lại ngồi lên trang đầu. Du ca, anh là muốn qua đây đúng không, qua đây thì nhớ mang thức ăn cho bọn em nhé, em và Du Vãn đang chết đói ở nhà rồi.”
“Được, ở nhà đợi anh.”
“Nhưng lần này không tính là mời khách nhé, mời khách thì phải để em chọn chỗ, đi ra ngoài ăn.”
Du Hoán ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười, “Biết rõ tính em rồi, đã nhớ kỹ.”
“Được, vậy anh nhanh đến nhé.”
Hơn sáu giờ, Du Hoán đến cửa. Chuông cửa vang lên, Giản Vũ Nùng nhanh chóng chạy đi mở cửa.
“Du ca ca!!!” Một bóng người nhào đến trong ngực, “Đã lâu không gặp, thật là nhớ quá đi.”
Du Hoán đứng một bên, “…”
Minh Trình bị người nào đó nhào lên, “…”
Giản Vũ Nùng nhìn Du Hoán đứng bên cạnh, ngẩn người, “Ừ?”
Chợt buông ra, chờ sau khi cô thấy rõ người tới liền lặng lẽ văng tục (kinh ngạc), “Minh Trình!”
Minh Trình ngẩn người, nhìn về phía Du Hoán, “Cô ấy là?”
“Tôi là bạn tốt của Du Vãn.” Ánh mắt Giản Vũ Nùng híp lại…
“Bạn tốt của Du Vãn?” Minh Trình còn đang ở trong mộng, vừa thấy mặt đã nhào lên người, người này cùng Du Hoán là có quan hệ như thế nào đây?
“Cô và Du Hoán?”
Du Hoán cười một tiếng, đẩy Minh Trình vào trong phòng, “Nhìn em gái hàng xóm lớn lên, từ bé quen làm ầm ĩ. Không phải là cậu đến thăm Du Vãn sao, vào đi thôi.”
Minh Trình ngoảnh lại nhìn Giản Vũ Nùng, gật đầu, đi tới phòng khách.
Du Hoán thay giày, dí một cái vào đầu Giản Vũ Nùng, “Em đấy, vẫn còn lỗ mãng.”
Vẻ mặt Giản Vũ Nùng có chút kỳ lạ, “Du ca, sao Minh Trình lại đi cùng anh?”
“Gần đây quay phim cùng nhau, vừa nãy anh nói phải về, cậu ta nói muốn cùng đến thăm Du Vãn. Làm sao vậy, không phải em rất thích nhìn thấy minh tinh sao?”
Giản Vũ Nùng bĩu môi, oán hận nói ra, “Là thích nhìn thấy minh tinh yêu thích, nhưng không khéo chính là, em là antifan của hắn ta.”
Du Hoán, “…”
“Khuôn mặt trẻ con, rắp tâm bất lương, bỏ mặc nữ thần của em, hơn nữa còn là hai người.” Giản Vũ Nùng rất ưa thích quan tâm đến vòng giải trí, yêu thích nam minh tinh đồng thời khi rảnh rỗi cũng yêu thích vài nữ minh tinh, thích nhất hai nữ minh tinh kia, một người rất có tư lịch là nữ thần quốc dân, một người khác là một tiểu hoa đang nổi, mà hai người này, đều đang thua trên người nam diễn viên có gương mặt trẻ con này, Giản Vũ Nùng bày tỏ rất đau lòng, vì thế tự nhiên không có cảm tình gì với Minh Trình.
Du Hoán bất đắc dĩ, “Mang đồ ăn đến cho em với Du Vãn, đều là đồ ăn hai đứa thích, mau đi qua bày bát đĩa, đừng làm rộn.”
“Mặc dù là antifan, thế nhưng em là có tư chất antifan, anh yên tâm, em không giết người phóng hỏa.” Giản Vũ Nùng liếc nhìn Minh Trình, đi theo Du Hoán tiến vào phòng bếp.
Trong phòng khách, Minh Trình biểu hiện thái độ an ủi tiêu chuẩn, “Du Vãn, chân cô có sao không?”
Du Vãn thấy Minh Trình xuất hiện ở đây cũng là rất kinh ngạc, “Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Minh Trình, “À… Cái kia, Thẩm đạo không có ở đây?”
“Anh ấy vừa mới đi không lâu.”
Minh Trình gật đầu, hắng giọng một cái rồi nói, “Du Vãn, lời nói của tôi tối hôm đó cũng chỉ là nói đùa thôi, Thẩm đạo không trách tôi chứ?” Hôm nay nghe Du Hoán nói phải về thăm Du Vãn, Minh Trình cũng muốn đến giải thích, bằng không đắc tội Thẩm Thanh Châu cũng không phải là chuyện gì tốt!!
Du Vãn sửng sốt, lập tức nghĩ tới Minh Trình nói là chuyện sau buổi lễ trao giải, Du Vãn cười, “Tôi biết là nói đùa, đương nhiên sẽ không tưởng thật.”
“Vậy, Thẩm đạo cũng không coi là thật chứ?” Đây mới là vấn đề quan trọng!!!
Du Vãn, “Sẽ không.”
Minh Trình thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Hai người nhanh đến ăn cơm, Minh Trình, giúp tôi đỡ Du Vãn qua đây.” Du Hoán ở bên kia vừa sửa sang lại bát đũa vừa nói.
Minh Trình vội vàng đứng lên, “Đến đây, phu nhân Thẩm đạo, đỡ ở trên cánh tay của tôi được chứ?”
Du Vãn, “…”
“Tao tới đây!!” Giản Vũ Nùng chạy tới đỡ Du Vãn đứng lên, trừng mắt nhìn Minh Trình một cái, đỡ Du Vãn đi đến phòng ăn. Minh Trình buồn bực đứng ở phía sau, cái này… sao lại cảm thấy hình như bản thân mình bị xem nhẹ.
Bốn người ngồi cùng bàn ăn cơm, Du Hoán rất quan tâm hai cô gái nhỏ, liên tục gắp thức ăn cho bọn họ.
“Lần này về bao lâu?”
“Hơn hai tháng.” Giản Vũ Nùng cười nói, “Nhưng nếu như anh làm tốt thân phận chủ nhà, em có thể ở lâu thêm một chút.”
Du Hoán cong môi, cặp mắt đào hoa hàm chứa ý cười rõ ràng, “Trong thời gian này bởi vì quay phim sẽ liên tục ở bên này, muốn chơi gì muốn ăn gì cứ gọi điện thoại cho anh.”
“Thật hả, vậy thì tốt quá, chờ chân của Du Vãn tốt rồi thì em sẽ quấy rầy anh.”
“Không thành vấn đề, hai người có thể đến đoàn phim chơi.” Minh Trình nói tiếp.
Giản Vũ Nùng hừ hừ, “Đoàn phim có gì chơi, không thú vị.”
Minh Trình không nghĩ tới Giản Vũ Nùng trở mặt nhanh như vậy, bất quá hắn cũng không để ý, bình thường khuôn mặt trẻ con này của hắn đều khiến các cô gái yêu thích, hắn tự mình cho rằng Giản Vũ Nùng cũng sẽ không thực sự ghét hắn.
“Vũ Nùng em vẫn là sinh viên, chỗ nào giống với du học sinh chứ?”
“Du ca, thịt bò này thật là cay.” Giản Vũ Nùng hoàn toàn bỏ quên Minh Trình, “Em phải uống nước, em phải uống nước.”
“Cay sao, có phải em quá lâu chưa ăn cay không?” Du Hoán gắp một miếng.
Du Vãn liếc mắt nhìn Giản Vũ Nùng, “Làm sao có thể, mỗi ngày ăn cả vò dưa chua cũng không thấy kêu cay*!”
(Dưa chua ở bên Trung hơi khác bên mình, đồ ăn bên Trung đa phần đều cho ớt, hình ảnh minh họa ở cuối chương)
“Chú ý chú ý, không phải là mỗi ngày.” Giản Vũ Nùng đứng lên, đi vào phòng bếp tìm nước uống.
Minh Trình nghi hoặc nhìn bóng lưng của Giản Vũ Nùng, “Hoán ca, cô ấy không thích tôi sao?”
Du Hoán nhíu mày, “Cậu cảm thấy?”
“Tôi nói chuyện với cô ấy nhưng cô ấy đều không phản ứng.” Minh Trình chống cằm, “Tôi rất khiến người khác chán ghét sao?”
“Không khéo.” Du Hoán tùy ý gắp đồ ăn, “Chỉ riêng cậu có thể khiến nó chán ghét.”
Cơm nước xong Du Hoán nói vài câu liền rời đi, Giản Vũ Nùng giúp Du Vãn vệ sinh cá nhân một chút, sau đó cũng đi tắm rửa, hai người nằm trên cùng một cái giường.
Từ nhỏ đến lớn, hai người các cô ngủ chung với nhau vô số lần, sau này Giản Vũ Nùng xuất ngoại đi du học, thời gian hai người ở chung với nhau ít đi, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.
*Dưa chua bên Trung
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!