Thiên Thần Và Ác Quỷ
Chương 36
Sở chỉ huy của đội lính gác Thuỵ Sĩ.
Đứng ở ngay lối vào, Langdon quan sát sự tương phản giữa các thời đại khác nhau đang bày ra trước mắt. Đủ mọi loại phương tiện liên lạc. Căn phòng là một thư viện được trang trí theo kiểu Phục hưng với những giá sách chìm trong tường, những tấm thảm phương đông treo tường, và những tấm thảm trải sàn màu sắc sặc sỡ. Trong phòng ngồn ngộn những thiết bị công nghệ cao, nào là máy tính, máy fax, bản đồ điện tử của lổ hợp Vatican, lại còn có cả một màn hình ti-vi đang mở kênh CNN. Những người đàn ông mặc bộ đồng phục sặc sỡ đang miệt mài gõ máy tính, trên đầu họ đeo loại tai nghe cực kỳ hiện đại.
– Các vị hãy đợi ở đây, – người lính gác nói.
Langdon và Vittoria đứng chờ, còn người lính gác tới gần một người đàn ông cao ráo, rắn rỏi, mặc bộ quân phục màu xanh sẫm. Ông ta đang nói chuyện bằng điện thoại cầm tay và đứng nghiêm đến nỗi gần như ngả người về đằng sau. Người lính gác nói điều gì đó, thế là ông ta đưa mắt nhìn Langdon và Vittoria. Ông ta gật đầu rồi quay lưng về phía họ, tiếp tục cuộc điện thoại.
Người lính gác quay lại.
– Tư lệnh Olivetti sẽ đến gặp các vị ngay.
– Cám ơn.
Anh ta leo lên cầu thang và ra ngoài.
Langdon quan sát Tổng Tư lệnh Olivetti đang đứng ở góc đối diện. Ông ta đúng là Tổng Tư lệnh các lực lượng vũ trang của toàn bộ quốc gia này. Vittoria và Langdon cùng chờ đợi và quan sát những hoạt động diễn ra trước mặt họ. Những người lính gác mặc bộ quân phục sáng màu đang tíu tít bận rộn, và họ liên tục đưa ra những mệnh lệnh bằng tiếng Ý.
– Continue! a ccrcare! 1 – Một người nói lớn trên điện thoại.
– Ha Provato al museo? 2 – Một người khác hỏi.
Langdon không cần phải thạo tiếng Ý cũng có thể biết được rằng trung tâm an ninh đang trong tình trạng tìm kiếm tích cực. Đây là tin tốt lành. Tin xấu là họ chưa tìm thấy phán vật chất.
– Cô không sao chứ? – Langdon hỏi Vittoria.
Cô gái nhún vai, mỉm cười mệt mỏi.
Cuối cùng thì viên Tổng Tư lệnh cũng tắt máy điện thoại và tiến về phía họ, càng đến gần càng thấy ông ta cao lênh khênh.
Bản thân Langdon là người cao lớn và không quen nhìn lên khi nói chuyện với người khác, nhưng lần này anh phải làm thế với Tổng Tư lệnh Olivetti. Viên chỉ huy này thuộc kiểu người dầm mưa dãi nắng, khuôn mặt khỏe mạnh và rắn chắc. Mái tóc đen được cắt ngắn theo kiểu nhà binh, còn ánh mắt của ông ta thì rực lên một ý chí sắt đá chỉ có thể có được sau nhiều năm rèn luyện miệt mài. Bước đi vững chãi và chuẩn xác, tai nghe bí mật giấu sau một vành tai, Olivetti trông giống một sĩ quan tình báo Hoa Kỳ hơn là chỉ huy của dội lính gác Thuỵ Sĩ.
Viên tư lệnh chào họ bằng tiếng Anh. Trái ngược với thân hình đồ sộ giọng nói của ông ta trầm và bé đến mức Langdon thấy ngạc nhiên. Olivetti gần như thì thầm, với vẻ chỉn chu, chuẩn xác kiểu nhà binh:
– Xin chào. Tôi là Tư lệnh Olivetti – Comandante Principale 3 của đội lính gác Thuỵ Sĩ. Tôi là người đã gọi cho giám đốc của các vị.
Vittoria ngước lên.
– Cám ơn ông đã gặp chúng tôi.
Viên Tổng Tư lệnh không nói gì. Ông ta ra hiệu bảo họ đi theo và dẫn họ qua một đống các thiết bị điện tử chất ngổn ngang, đến trước một cánh cửa.
– Vào đi, – Ông ta nói và giữ cửa cho hai người.
Langdon và Vittoria bước vào trong. Đó là một phòng điều khiển mờ mờ tối, trên tường treo đầy những màn hình giám sát đang truyền về những hình ảnh đen trắng từ khắp mọi nơi trong tổ hợp. Một người lính trẻ đang chăm chú theo dõi những hình ảnh ấy.
– Fuori 4, – Olivetti nói.
Người lính gác thu dọn và đi ra.
Olivetti bước đến và chỉ tay vào một màn hình. Rồi ông quay sang những vị khách của mình:
– Hình ảnh này được truyền về từ một camera điều khiển từ xa giấu ở đâu đó trong thành Vatican. Tôi muốn có lời giải thích.
Langdon và Vittoria nhìn vào màn hình và cùng thở phào. Hình ảnh rất rõ ràng. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó chính là hộp phản vật chất của CERN. Bên trong, một giọt kim loại lấp lánh đang treo lơ lửng trong không trung, ánh sáng nhấp nháy theo từng nhịp của đống hồ điện tử LED. Thật kỳ lạ, khu vực bao quanh chiếc hộp hoàn toàn tối, như thể cái hộp đang ở một hốc trong tủ hay phòng tối nào đó. Phía trên màn hình lấp lóe dòng chữ: TRUYỀN TRỰC TIẾP – CAMERA số 86.
Vittoria nhìn thời gian còn lại ở bảng báo hiệu trên hộp.
– Còn chưa đến 6 tiếng đồng hồ nữa, – cô thì thầm với Langdon, khuôn mặt lộ vẻ căng thẳng.
Langdon kiểm tra lại đồng hồ.
– Vậy chúng ta còn… – Anh chợt ngừng lời, ruột gan như thắt lại.
– Nửa đêm, – Vittoria nói với vẻ mệt mỏi.
Nửa đêm, Langdon nghĩ. Tình hình trở nên phức tạp rồi đây.
Rõ ràng là đêm qua kẻ ăn cắp chiếc hộp đã tính toán một cách kỹ lưỡng. Langdon cảm thấy bất an khi thấy mình đang có mặt tại điểm zero.
Giọng nói thì thào của Olivetti lúc này càng trở nên khó nghe hơn:
– Cái vật này thuộc về trung tâm của các vị hả?
Vittoria gật đầu.
– Vâng, thưa ông. Nó đã bị đánh cắp. Cái hộp này chứa một chất nổ cực mạnh có tên là phản vật chất.
Olivetti trợn mắt:
– Tôi không lạ gì các chất nổ, thưa cô Vetra. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói đến phản vật chất.
– Đây là một công nghệ mới. Chúng ta phải xác định vị trí của nó ngay lập tức, nếu không sẽ phải sơ tán toàn bộ những người có mặt trong thành Vatican.
Olivetti từ từ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, như thể đang hi vọng rằng Vittoria sẽ cải chính lại những điều vừa nói.
– Sơ tán à? Các vị có biết chuyện gì sẽ diễn ra trong toà thánh tối nay không?
– Chúng tôi biết, thưa ông. Nhưng tính mạng các vị Hồng y Giáo chủ đang bị đe doạ. Chúng ta chỉ còn khoảng 6 tiếng đồng hồ nữa. Các ông đã tìm được đầu mối nào để xác định vị trí của cái hộp chưa?
Olivetti lắc đầu.
– Chúng tôi vẫn chưa bắt đầu tìm kiếm.
Vittoria nghẹn lời:
– Cái gì? Nhưng chúng tôi nghe thấy những người lính gác nói về việc tìm kiếm…
– Tìm kiếm, thì đúng là thế. – Olivetti nói, – nhưng không phải cái hộp đó. Người của chúng tôi đang tìm kiếm một thứ không liên quan gì tới các vị.
Giọng Vittoria như vỡ ra:
– Các ông vẫn chưa bắt đầu tìm kiếm cái hộp sao?
Hai tròng mắt của Olivetti như tụt hẳn vào trong hốc mắt, trông vô cảm, hệt như mắt của côn trùng.
– Thế sao? Cô Vetra? Để tôi giải thích cho cô hiểu nhé. Trên điện thoại, ông giám đốc của cô nhất định không chịu cho tôi biết những thông tin chi tiết về vật thể này. Ông ta một mực yêu cầu tôi phải tổ chức tìm kiếm ngay tức khắc. Chúng tôi cực kỳ bận rộn, và cũng không thừa thãi nhân lực để làm những công việc tù mù thế này.
– Vào thời điểm này thì chúng tôi chỉ có thể thông báo với ông một thông tin thôi, thưa ông chỉ huy, – Vittoria nói, – Trong vòng 6 tiếng đồng hồ nữa, thiết bị đó sẽ khiến cho toàn bộ khu vực này tan thành mây khói.
Olivetti đứng im như trời trồng:
– Cô Vetra, có một điều cô nên biết. – Giọng ông ta đầy vẻ kẻ cả – Mặc dù nhìn từ bên ngoài thì thành phố Vatican có vẻ cổ kính, nhưng trên từng lối đi, cả ở nơi công cộng lẫn khu vực riêng, đều được gắn các thiết bị cảm biến tối tân. Nếu có kẻ muốn mang bất kỳ loại chất nổ nào đột nhập vào đây, hắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Chúng tôi có máy quét chất phóng xạ đồng vị, những máy lọc mùi do các chuyên gia của DEA 5 ở Mỹ thiết kế nhằm phát hiện dấu hiệu nhỏ nhất của những chất cháy nổ và gây độc. Chúng tôi cũng sử dụng những máy dò kim loại và máy quét tia X-quang tân tiến nhất.
– Rất ấn tượng, – Vittoria nói, cũng lạnh lùng không kém – Thậm không may, phản vật chất không phải chất phóng xạ, ký hiệu hoá học của nó chỉ đơn thuần là hydro, và cái hộp thì được làm bằng nhựa. Không một thiết bị nào ở đây có thể phát hiện ra nó.
– Nhưng thiết bị đó có nguồn năng lượng lớn, – Olivetti nói, tay chỉ vào ánh đèn điện tử LED 6 đang nhấp nháy. – Thậm chí chỉ cần một dấu vết nhỏ của hợp chất Niken- Cadmi 7 cũng có thể…
– Nhưng pin của nó cũng bằng nhựa.
Sự kiên nhẫn của Olivetti rõ ràng là đang mất dần đi.
– Pin bằng nhựa?
– Chất lỏng điện phân polyme kết hợp với Teflon.
Olivetti khom lưng xuống, như thể muốn nhấn mạnh lợi thế chiều cao của mình.
– Xin thưa với quý cô, mỗi tháng Vatican là mục tiêu của hàng chục vụ uy hiếp bằng bom. Đích thân tôi đã đào tạo từng người trong đội lính gác Thuỵ Sĩ về các kỹ thuật gây nổ hiện đại. Theo như tôi được biết thì trên thế giới này chưa có một loại chất nổ nào có sức mạnh như cô miêu tả, trừ khi cô muốn đề cập đến một đầu đạn hạt nhân có lõi bé bằng quả bóng chày.
Vittoria bực bội nhìn ông ta:
– Thiên nhiên còn nhiều điều bí ẩn chưa được khám phá lắm.
Olivetti cúi xuống thấp hơn nữa:
– Tôi xin hỏi cô là ai? Vị trí cửa cô ở CERN là gì?
– Tôi là thành viên cấp cao trong hội đồng nghiên cứu và được chỉ định tới Vatican để giải quyết vụ khủng hoảng này.
– Xin lỗi vì sự thô lỗ của tôi, nhưng nếu thực sự có một cuộc khủng hoảng như thế thì tại sao tôi phải làm việc với cô chứ không phải giám đốc của cô? Và tại sao cô bất kính đến nỗi mặc quần cộc để vào trong toà thánh?
Langdon muốn rên lên. Không thể tin nổi, trong tình cảnh này mà ông ta vẫn còn tâm trí để mà lo chuyện quần áo. Nhưng rồi anh lại nhớ ra rằng nếu những dương vật bằng đá mà còn bị xem là dâm ô thì quần soóc của Vittoria hẳn phải là một mối đe doạ đối với an ninh quốc gia.
– Thưa Tổng Tư lệnh Olivetti, – Langdon can thiệp, cố gắng tháo ngòi quả bom nổ chậm thứ hai. – Tên tôi là Robert Langdon. Tôi là giáo sư nghiên cứu tôn giáo ở Mỹ và không có mối quan hệ nào với CERN. Tôi từng được chứng kiến vụ thử phản vật chất và xác nhận rằng những lời của cô Vetra là đúng, phản vật chất cực kỳ nguy hiểm. Chúng tôi có đủ mọi lí do để tin rằng một tổ chức chống tôn giáo đã đem vật đó vào đặt trong khu vực của các ông nhằm mục đích phá hoại Mật nghị Hồng y.
Olivetti quay phắt lại, chăm chú nhìn Langdon:
– Một phụ nữ mặc quần soóc nói với tôi rằng một giọt chất lỏng sắp làm nổ tung cả thành Vatican, rồi lại còn một vị giáo sư người Mỹ nói rằng chúng tôi là mục tiêu của một tổ chức bài tôn giáo. Nói trắng ra thì các vị muốn tôi làm gì?
– Tìm cái hộp, – Vittoria nói, – Ngay bây giờ.
– Không thể được. Thiết bị này có thể ở bất kỳ chỗ nào trong tổ hợp. Vatican rất rộng lớn.
– Hệ thống camera của toà thánh không có bộ phận định vị toàn cầu sao?
– Bình thường chúng không mấy khi bị đánh cắp. Phải mất vài ngày mới xác định được vị trí của chiếc camera mất tích.
– Chúng tôi không có vài ngày. – Vittoria nói một cách cương quyết Chúng tôi chỉ có 6 tiếng đồng hồ.
– Sau 6 tiếng thì sao, cô Vetra? – Olivetti đột ngột lớn tiếng. Ông ta chỉ vào hình ảnh trên màn hình. – Sau khi những con số này đếm ngược đến 0 sao? Thành Vatican biến mất sao? Các vị nghe đây, tôi không thể tử tế với những người đem hệ thống an ninh của chúng tôi ra làm trò đùa. Và tôi cũng chẳng thích thú gì khi cái hộp xuất hiện một cách bí ẩn bên trong khu tổ hợp này. Nhưng tôi quả thật có lo lắng. Phận sự của tôi là thế. Nhưng những gì quý vị vừa nói thì không thể chấp nhận được.
Không kiềm chế thêm được nữa, Langdon lên tiếng:
– Ông đã bao giờ nghe nói đến hội Illuminati chưa?
Vẻ lạnh lùng của ông Tổng tư lệnh lập tức tan biến. Mắt ông ta trợn ngược lên như thể sắp bị cá mập tấn công.
– Tôi cảnh cáo các vị! Tôi không có thời gian cho những trò đùa kiểu này.
– Vậy là ông đã nghe nói đến hội Illuminati rồi phải không?
Hai tròng mắt của Olivetti tưởng như sắp lồi hẳn ra ngoài:
– Tôi đã thề sẽ bảo vệ giáo hội Thiên Chúa. Đương nhiên là tôi phải biết đến hội Illuminati. Chúng đã bị đập tan từ nhiều thập kỷ nay rồi.
Langdon thò tay vào túi áo lôi ra bản fax có hình ảnh cơ thể Leonardo Vetra bị đóng dấu sắt nung rồi đưa cho Olivetti.
– Tôi là một học giả chuyên nghiên cứu về Illuminati, – Langdon nói trong khi Olivetti đang xem xét bức ảnh. – Phải hết sức khó khăn tôi mới dám chấp nhận rằng hội Illuminati vẫn còn hoạt động, vì sự xuất hiện của dấu hiệu này và cũng vì lời nguyền sẽ tiêu diệt thành Vatican của họ, tôi đã thay đối ý kiến.
– Một lò lửa đảo bằng kỹ thuật vi tính. – Olivetti đưa trả tờ fax lại cho Langdon.
Langdon trợn tròn mắt, không tin vào mắt mình:
– Trò bịp là thế nào? Ông hãy nhìn hình đối xứng này đi! Đáng lẽ ông phải là người đầu tiên nhận ra tính xác thực của…
– Tính xác thực là thứ đầu tiên các vị thiếu. Có lẽ cô Vetra chưa cho ông biết đấy thôi, từ hàng chục năm nay, các nhà khoa học của CERN lúc nào cũng chỉ trích các chính sách của Vatican. Họ liên tục yêu cầu chúng tôi tự phủ nhận thuyết Sáng tạo, chính thức xin lỗi Galileo và Copernicus, rút lại những lời chỉ trích của chúng tôi về các công trình khoa học nguy hiểm hoặc vô đạo đức Theo các vị thì giả thuyết nào đúng hơn: Một là một nhóm tà giáo đã diệt vong từ cách đây 400 năm bây giờ bỗng nhiên trỗi dậy và sở hữu một loại vũ khí huỷ diệt hàng loạt vô cùng hiện đại. Hai là một số kẻ đùa dai ở CERN đang bày ra một trò xảo trá nhằm phá hoại một sự kiện vô cùng thiêng liêng ở thành Vatican. Giả thuyết nào đây?
– Người trong bức ảnh đó, – Vittoria nói, giọng cô gái sùng sục như một dòng nham thạch đang sôi, – chính là cha tôi. Người vừa bị sát hại. Ông tưởng là tôi nói đùa đấy à?
– Tôi không biết, thưa cô Vetra. Tôi chỉ biết rằng khi nào được nghe một lời giải thích hợp lí thì tôi mới phát lệnh báo động. Cảnh giác và thận trọng là phận sự của tôi… đối với những vấn đề tôn giáo kiểu này thì luôn phải giữ cho đầu óc thật sáng suốt. Nhất là trong ngày hôm nay.
Langdon nói:
– Ít ra thì cũng phải cho hoãn Mật nghị Hồng y lại chứ.
– Hoãn? – Olivetti há hốc mồm. – Thật là ngông cuồng. Mật nghị Hồng y không phải là trận đấu bóng chày ở Mỹ để mà tạm hoãn chỉ vì trời mưa. Đây là một sự kiện thiêng liêng với những quy định và thủ tục nghiêm ngặt. Chưa kể đến một tỉ tín đồ Thiên Chúa giáo trên thế giới đang chờ đợi một vị lãnh tụ tinh thần mới, và chưa tính đến các nhà báo đang chầu chực ở ngoài kia, thì bản thân Mật nghị Hồng y cũng đã vô cùng thiêng liêng rồi – không thể thay đổi được. Kể từ năm 1179, tất cả Mật nghị Hồng y đều được tiến hành đúng theo quy định, bất chấp cả động đất, nạn đói, thậm chí cả đại dịch. Các vị nghe đây, không thể nào huỷ bỏ Mật nghị Hồng y chỉ vì một nhà khoa học bị ám sát và một giọt chất mà chỉ có Chúa mới biết đó là cái gì.
– Đưa tôi đến gặp người có thẩm quyền, – Vittoria yêu cầu.
Olivetti gầm lên:
– Cô đang nói chuyện với người đó đây.
– Không, – cô nói – Một người trong giới tăng lữ kia.
Những tia máu trên trán Olivetti bắt đầu vằn lên:
– Tất cả giới tăng lữ đã ra khỏi thành phố. Ngoài đội lính gác Thuỵ Sĩ ra, những người duy nhất có mặt ở đây lúc này là Hồng y đoàn. Và họ đang ở trong nhà nguyện Sistine.
– Thế còn Giáo chủ Thị thần? – Langdon nói nhẹ như không.
– Ai?
– Thị thần của cố Giáo hoàng. – Langdon vừa lặp lại từ đó một cách tự tin vừa thầm mong rằng mình không nhớ nhầm. Anh đã từng đọc tài liệu về cách sắp xếp thứ tự quyền lực ở Vatican sau khi Giáo hoàng tạ thế. Nếu Langdon nhớ không nhầm, trong khi chờ Giáo hoàng mới được bầu, quyền lực tuyệt đối tạm thời thuộc về trợ lí riêng của cố Giáo hoàng – viên thị thần của Người – thư ký thuộc hạ của Người, người giám sát tiến trình của Mật nghị Hồng y, cho đến khi một Giáo hoàng mới được bầu chọn xong.
– Tôi tin rằng lúc này thì Giáo chủ Thị thần là người có thầm quyền.
– Il camerlengo? 8 – Olivetti cáu kỉnh – Giáo chủ Thị thần là vị thầy tu duy nhất tại đây. Ngài là người giúp việc của cố Giáo hoàng!
– Nhưng Giáo chủ Thị thần đang có mặt ở đây. Thế mà ông lại đứng ra giải quyết thay ông ấy sao?
Olivetti khoanh tay trước ngực:
– Thưa ông Langdon, đúng là theo quy định ở Vatican thì Giáo chủ Thị thần là người điều hành chính trong thời gian diễn ra Mật nghị Hồng y, nhưng lý do duy nhất là vì vị thầy tu này không đủ điều kiện để được đề cử làm Giáo hoàng tiếp theo nên sẽ không thể làm thiên lệch kết quả của cuộc bỏ phiếu. Cũng như trong trường hợp tổng thống của các vị từ trần, một trong những trợ lí của ông ta sẽ tạm thời ngồi thay trong phòng nghị sự. Vị Giáo chủ Thị thần này còn khá trẻ, và sự hiểu biết của người về mặt an ninh, hay bất cứ vấn đề gì khác liên quan đều rất hạn chế. Trên thực tế, tôi là người chịu trách nhiệm chính ở đây.
– Đưa tôi đến chỗ Giáo chủ Thị thần. – Vittoria nói.
– Không được. Mật nghị Hồng y sẽ bắt đầu trong vòng 40 phút nữa. Giáo chủ Thị thần đang ở trong Văn phòng của Giáo hoàng để chuẩn bị. Tôi không có ý định làm phiền ngài về những vấn đề an ninh.
Vittoria mở miệng định nói tiếp nhưng đột nhiên có tiếng gõ cửa. Olivetti ra mở cửa.
Một người lính mặc lễ phục chỉnh lề đứng bên ngoài chỉ tay vào đồng hồ: É I ora, comandante 9.
Olivetti nhìn đồng hồ và gật đầu. Ông ta quay lại nhìn Langdon và Vittoria như thể một vị quan toà đang chuẩn bị đưa ra phán quyết về sinh mạng của họ.
– Đi theo tôi.
Ông ta đưa hai người ra khỏi phòng điều hành, qua trung tâm an ninh, đến một phòng nhỏ có tường bằng kính trong suốt sát mảng tường phía sau:
– Văn phòng của tôi. – Ông ta đẫn họ vào trong. Căn phòng không có gì đặc biệt – bàn làm việc bừa bãi, ngăn đựng tài liệu, ghế gấp, bình lọc nước. – Tôi sẽ quay trở lại đây sau 10 phút nữa. Tôi đề nghị hai vị dành khoảng thời gian này để nghĩ cho kỹ xem các vị muốn gì.
Vittoria mất bình tĩnh:
– Ông không được bỏ đi như thế! Cái hộp đó…
– Tôi không có thời gian, – Olivetti cáu kỉnh. – Có lẽ tôi nên tạm giữ cô cho đến khi cuộc bầu chọn kết thúc, lúc đó thì tôi sẽ có thời gian.
– Signore 10 – người lính thúc giục, chỉ tay vào đồng hồ lần nữa.
– Spazzare la cappella! 11
Olivetti gật đầu và chuẩn bị đi.
Spazzare la cappella? – Vittoria hỏi lại – Các ông định đi rà soát nhà nguyện sao?
Olivelti quay lại, ánh mắt sắc như dao nhìn xoáy vào cô gái:
– Chúng tôi rà soát để tìm bọ điện tủ, cô Vetra ạ – cẩn tắc vô áy náy. – Ông ta chỉ vào chân Vittoria: “Tôi nghĩ rằng chuyện này thì cô không hiểu nổi đâu.
Ông ta đóng sầm cánh cửa tấm kính rung lên bần bật. Trong cơn tức giận, ông ta rút chìa khoá ra, tra vào ổ và vặn. Chốt khoá nặng nề bật ra.
– Idiota! 12 – Vittoria rên lên. – Ông không được nhốt chúng tôi ở đây!
Nhìn xuyên qua cửa kính, Langdon thấy Olivetti nói gì đó với người lính gác. Anh ta gật đầu. Khi Olivetti sải bước ra khỏi phòng, anh ta xoay lại đứng đối diện với họ qua lớp kính, hai tay khoanh trước ngực, vũ khí kè kè sát bên hông.
Hoàn hảo, Langdon thầm nghĩ. Hoàn hảo chết người.
— —— —— —— ——-
1 Continua a cercare (tiếng Ý): Tiếp tục tìm kiếm.
2 Ha provato al museo (tiếng Ý): Có thể ở viện bảo tàng.
3 Comandante Principale (tiếng Ý): Tổng Tư lệnh.
4 Fuori (tiếng Ý): Ra ngoài.
5 DEA (Drug Eníorcement Adminitration): Cục quản lí được phẩm Hoa Kỳ.
6 LED (Light – emitting diode): đi-ốt phát sáng.
7 Cadmi: Là một nguyên tố hoá học trong bảng tuần hoàn các nguyên tố, có ký hiệu là Cd.
8 Il camerlengo (tiếng Ý): Giao chủ Thị thần.
9 El ora, comandante (tiếng Ý): Đến giờ rồi, thưa tư lệnh.
10 Signore (tiếng Ý): Quý ông, thưa ngài.
11 Spazzare la cappella (tiếng Ý): Dọn nhà thờ.
12 Idiota (tiếng Ý): Khốn kiếp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!