Thủy Triều Đen
Chương 33
Hauck đã gật đầu với Karen. Giờ anh xem lại đoạn phim.
Đúng vậy, anh sẽ giúp cô. Đúng, anh biết cô đang cần anh làm gì. Ngay cả khi anh biết rằng trong tình huống này anh có thể không bao giờ hoàn thành được nhiệm vụ.
Tối đó, Hauck lái chiếc Merrily ra ngoài vịnh. Ngồi trong bóng đêm, Hauck tắt máy, mặt nước tĩnh lặng, ánh đèn từ Stamford lung linh trên bờ vịnh.
Tại sao nhỉ? – Hauck tự hỏi.
Bởi anh không thể gạt bỏ được hình ảnh cô ra khỏi tâm trí? Hay bởi cảm giác mềm mại khi cô ngả vào người anh? Mùi hương ngọt ngào trên cơ thể Karen vẫn phảng phất đâu đây, khiến mỗi sợi lông tơ trên cánh tay Hauck dựng lên, mỗi tế bào thần kinh như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài.
Liệu đó có phải là lý do không, Ty? Chỉ vậy thôi? Hay có thể đó là do khuôn mặt đã hằn sâu trong tâm trí anh từ lúc ngồi trên mạn thuyền với lon đồ uống Harpoon Ale trong tay. Khuôn mặt, Hauck mang theo bên mình đã nhiều tháng nay nhưng giờ nó bỗng quay lại, sống động đến đáng sợ.
Đó là Abel Raymond.
Những giọt máu đang rỉ ra từ mái tóc đỏ dài của cậu thanh niên. Hauck quỳ xuống bên cái xác mà hứa rằng anh sẽ tìm ra thủ phạm.
Charlie Friedman chưa chết.
Thomas Mardy. Là thanh tra doanh nghiệp kiểm tra tín dụng. Ông ta đã có mặt ở Cos Cob vào lúc 7 giờ 57 phút ngày hôm đó và chết trên chuyến tàu tới nhà ga Trung tâm trong một vụ đánh bom. Thế nhưng không biết bằng cách nào mà thẻ tín dụng của ông vẫn được sử dụng để trả tiền cho chuyến xe chạy tới Greenwich ba giờ đồng hồ sau đó.
Giờ thì Hauck đã hiểu lý do tại sao.
Anh băn khoăn không hiểu chiếc Mustang có phải là một phần của sự trùng lặp ngẫu nhiên hay không? Người tình của Charlie… Nó đã cho Charlie ngã ngựa. Vậy thì nó có thể làm vậy với bất cứ ai.
Nhưng giờ đây, nhìn thấy khuôn mặt Charlie trên màn hình, anh biết – và hiểu rõ hơn Karen có thể hiểu – chồng Karen đã làm gì giữa khoảng thời gian bị máy ghi hình chụp lại khi chạy ra khỏi nhà ga và kết thúc nhiều giờ sau ở nơi ký gửi tại ngân hàng.
Kẻ khốn kiếp vẫn chưa chết.
Chiều hôm đó, Hauck đã kiểm tra tên Charlie trên Trung tâm Thông tin Tội phạm Quốc gia. Kiểm tra tài sản thông thường – thẻ tín dụng, tài khoản ngân hàng, thậm chí cả số liệu về nhập cư. Khi đem những thông tin đó tới cho Hauck, Freddy Munoz gõ của phòng với thái độ dò hỏi. – “Gã này đã chết rồi mà trung úy. Chết vào ngày mùng chín tháng tư.”
Không có thông tin gì cả, nhưng Hauck không ngạc nhiên. Charlie Friedman và AJ Raymond có liên hệ với nhau. Và liên hệ đó không phải vì chiếc Mustang màu đồng. Đó là tất cả những gì giờ đây anh biết. Họ có hai cuộc sống khác nhau, rất khác nhau. Nhưng cả hai đã có liên hệ với nhau.
Vậy thì đó là vì cái quái quỷ gì kia chứ?
Hauck kiểm tra lần cuối trong phần thông tin cảnh sát quốc tế. Câu trả lời không nằm ở đó. Cậu thanh niên có gia đình ở Pensacola. Anh trai cậu ta đã tới để nhận lại đồ đạc. Bố cậu là đội trưởng cầu cảng. Hauck vẫn nhớ tấm hình của ông trong số những vật dụng của AJ.
Đúng, anh sẽ giúp Karen, anh đã nói vậy. Hauck rời ghế đứng dậy, khởi động máy. Chiếc Merrily khùng khục cất tiếng nổ.
Anh sẽ giúp Karen. Anh chỉ hy vọng cô sẽ không phải hối hận với bất cứ điều gì anh phát hiện ra.
oOo
“CARL, TÔI CẦN NGHỈ một thời gian.” – Hauck gõ cửa phòng làm việc của sếp. – “Tôi phải giải quyết một số vấn đề tồn đọng.”
Carl Fitzpatrick, cảnh sát trưởng Greenwich, đang ngồi phía sau bàn làm việc, chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới. – “Được mà, Ty. Vào đi, ngồi xuống xem nào.” – Carl xoay chiếc ghế quanh bàn làm việc và quay lại với tập tài liệu ghi lịch làm việc. – “Chúng ta đang nói tới khoảng thời gian bao lâu nhỉ, vài ngày được không?”
“Tôi cần nghỉ một vài tuần.” – Hauck đáp lại không ngần ngừ. – “Có thể lâu hơn nữa.”
“Vài tuần?” – Fitzpatrick ngước mắt nhìn Hauck chăm chăm qua cặp kính. – “Tôi không thể cho phép cậu nghỉ với khoảng thời gian như vậy được.”
Hauck nhún vai. – “Có thể lâu hơn.”
“Chúa ơi, Ty…” – Carl vứt cặp kính xuống mặt bàn, nhìn thẳng vào mắt Hauck. – “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi không thể nói được. Hiện tại mọi việc đều tương đối ổn. Nếu có vấn đề gì xảy ra thì Freddy và Zaro có thể giải quyết tốt. Tôi chưa bao giờ nghỉ quá một tuần trong năm năm vừa qua.”
“Mọi việc vẫn ổn chứ, Ty? Chuyện này liên quan đến Jess phải không?”
“Không, Carl à, mọi việc đều rất ổn.” – Fitzpatrick và Hauck là bạn, còn anh lại ghét những gì mập mờ. — “Đây là một việc mới xảy ra mà tôi phải kiểm tra.”
“Mất vài tuần…” – Carl đưa tay gãi gáy, sắp xếp lại tập hồ sơ. – “Cho tôi vài ngày. Tôi sẽ sắp xếp lại mọi việc ở đây. Khi nào cậu nghỉ?”
“Ngay ngày mai.”
“Ngày mai. ” – Fitzpatrick trợn mắt. – “Ngày mai không thể được, Ty à. Điều này hoàn toàn bất ngờ với tôi.”
“Với anh có lẽ là vậy.” – Hauck chậm rãi đứng dậy. – “Nhưng với tôi thì lại quá chậm chạp.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!