Vụ Bí Ẩn: Chiếc Đồng Hồ La Hét
Chương 11: Gérald kia
– Bắt được nó rồi! Gérald Cramer la lên và ôm chặt Peter đến nghẹt thở.
– Đừng thả ra nhé! Carlos dặn. Tôi giải quyết thằng này.
Hắn lấy dao rọc giấy trên bàn, ấn mũi dao nhọn vào ngực Hannibal:
– Không được động dậy! Đưa cho tôi lất cả những bức thông điệp mà cậu có.
Hannibal đứng yên như pho tượng. Peter quay lưng lại với Carlos và không thể biết dược rằng hắn có vũ khí. Peter kiên quyết không chịu thua mà không chiến đấu. Ở trường, Peter thuộc đội đô vật. Nên Peter biết cách loại bỏ đối thủ. Peter đột ngột vung hai cánh tay ra, nghiêng người phía trước đồng thời xoay người thật mạnh. Sau đó Peter đảo ngược các vai. Tức thì cậu ôm chầm lấy Gérald, nâng lên. Gã đàn ông nhỏ bé chân khoèo bay qua khỏi đầu Peter, chạm vào Carlos, rơi xuống đất. Carlos bị mất thăng bằng ngã vào hắn.
– Nhanh lên! Hannibal la.
Carlos nửa gục nằm dưới đất. Hắn vẫn còn cầm trong tay bức thông điệp mã số của bà Martha Harris gửi. Hannibal giật lấy, rồi cùng Peter lao ra cửa. Cửa quá chật hẹp, nên hai cậu va vào nhau. Cuối cùng Peter ra trước. Hannibal đi theo, và cả hai chạy qua lề đường. Đến xe, Peter hét lên:
– Đồng hồ, Babal ơi! Bọn mình quên lấy đồng hồ!
– Không sao – Hannibal vừa trả lời vừa lên xe. Cậu cũng biết là không phải đồng hồ thật mà. Chú Warrington ơi, chú hãy chở tụi cháu nhanh nhanh xa khỏi nơi này!
– Vâng, thưa cậu Hannibal – Chú tài đáp.
Chú tài mở ga đột ngột đến nỗi Peter và Hannibal xém rơi khỏi yên xe. Hai thám tử nhanh nhẹn ngồi dậy, tựa lưng vào ghế. Hannibal lấy bức thông điệp có mã số.
– Cái này quan trọng nhất – Hannibal nói. Mình đã giật lại được. Bây giờ ta chỉ còn…
Thám tử trưởng dừng lại. Trong tay cậu chỉ còn một nửa bức thông điệp! Phần còn lại nằm trong bàn tay quíu chặt của Calos.
– Phiền quá! Peter thốt lên. Bọn mình chỉ còn một nửa bức thông điệp mã số.
– Hay ta quay lại đó? Hannibal đề nghị.
– Không được! Peter phản đối. Mình không muốn đánh lộn nữa!
– Cậu nói đúng – Hannibal nói sau khi suy nghĩ. Mà chắc Carlos đã giấu nửa kia rồi. Hắn sẽ chối là không giữ.
Warrington hỏi:
– Bây giờ ta đi đâu, thưa các cậu! Các cậu có muốn tôi chở về Thiên Đường Đồ Cổ không?
– Chưa – Hannibal trả lời. Ta còn phải tìm thêm một bức thông điệp. Géald Cramer không phải là Gérald ta cần tìm. Không còn nghi ngờ gì, ta còn phải đi gặp Gérald Watson.
Hannibal cúi ra phía trước đưa địa chỉ cho Warrington. Rồi hai thám tử nói chuyện tiếp:
– Babal này – Peter nói – gã đàn ông nhỏ ấy, Gérald Cramer chưa hề nhận được thông diệp của ông Théodule Tick. Nhưng hắn và tên Calos tỏ ra rất quan tâm khi hiểu bọn mình đang tìm cái gì. Cậu nghĩ sao về chuyện này?
– Theo mình, Gérald Cramer và Carlos có biết về ông Théodule Tick một điều gì đó mà ta không biết. Bọn chúng cho rằng các thông điệp rất quan trọng. Tại sao? Ta phải tìm hiểu xem. Dù sao, cũng có khi chính các bức thông điệp sẽ tiết lộ sự thật cho ta.
Peter cười:
– Khi nào bọn mình giải ra đã! Đến lúc đó, chắc là bọn mình đã già khú… nhất là nếu các bức thông điệp đều thuộc loại giống như cái mà cậu còn lại có một nửa!
– Mình biết! Hannibal đáp. Ta sẽ cố gắng bằng những gì có sẵn. Thế thôi! Chú Warrington ơi, ta chưa đến sao?
– Tôi nghĩ là đến rồi, thưa cậu Hannibal – bác tài nói và dừng xe lại. Nếu các cậu bị rắc rối nữa…
– Cháu nghĩ là không – Hannibal ngắt lời. Nếu cần, tụi cháu sẽ gọi chú. Peter ơi, đi chưa?
Hai bạn bước đến một ngôi nhà xinh đẹp kiểu Tây Ban Nha, có vườn bao quanh. Một người đàn ông đứng tuổi đang trồng hồng. Ông ngẩng đầu lên.
– Có phải bác là ông Gérald Wilson không ạ? Hannibal hỏi.
Người đàn ông gật đầu.
– Phải, tôi đây – ông vừa nói vừa cởi bao tay làm vườn ra. Các cháu cần gì? Bác không nghĩ các cháu đến xin chữ ký – ông mỉm cười nói thêm. Mấy năm rồi, không còn ai xin chữ ký bác nữa. Khi còn là diễn viên ăn khách, bác đóng vai thám tử trong vở “Đồng hồ hét lúc mười hai giờ khuya”, mỗi ngày có năm chục người cầm sẵn viết đến gặp bác! Nhưng bác đoán các cháu chưa bao giờ nghe nói đến vở kịch ấy, đúng không?
– Cháu chưa nghe nói đến – Hannibal thừa nhận. Nhưng cháu biết rằng đó là một vở kịch viết riêng cho đài phát thanh, một vở kịch tuyệt vời!
– Vở tuyệt nhất thế giới! Bắt đầu là một tiếng hét, được thực hiện bởi Théodule Tick là chuyên gia của chúng tôi. Sau đó là một loạt những tiếng động bí ẩn. Théodule và Rex là tác giả. Nếu tôi nhớ không lầm thì chính Théodule đã nghĩ ra kịch bản, còn Rex ghi chép lại theo lời Théodule đọc. Théodule giàu trí tưởng tượng lắm. Anh ấy rất tài trong việc dựng nên một câu chuyện phức tạp, ly kỳ, đầy biến chuyển v.v… Ôi! Nhưng tất cả đều là chuyện cũ… Nhưng các cháu đến gặp bác có việc gì? Hy vọng các cháu không định dụ dỗ bác đăng ký một tờ báo nào đó chứ?
– Dạ không, thưa bác – Hannibal nói. Vấn đề là một bức thông điệp mà có lẽ ông Théodule Tick đã gửi cho bác. Tụi cháu đang giữ một bức thông điệp khác, trong đó chú ấy gợi ý đến gặp bác để hỏi.
– À! Bức thông điệp! Ông Watson thốt lên, mặt sáng rỡ. Dĩ nhiên là bác có. Tự nhiên nó như từ trên trời rơi xuống. Lâu lắm rồi Théodule không có tin gì cho bác… ngoại trừ tấm thiệp Giáng Sinh. Vậy thì mời các cháu vào nhà, bác sẽ trao cho các cháu bức thông điệp của Théodule!
Ông mở cửa dẫn hai thám tử vào một gian phòng hết sức ngăn nắp. Hannibal và Peter để ý ngay máy ghi âm đồ sộ kiểu xưa và trên kệ có nhiều băng ghi âm. Ông Watson lấy trong ngăn kéo bàn làm việc một phong bì trao cho Hannibal:
– Cháu sẽ thấy là phong bì đã bị xé ra. Biết làm sao bây giờ? Đâu phải lúc nào cũng dễ dàng cưỡng lại tính tò mò. Nhưng bác không hiểu Théodule đã viết gì.
Sau khi rút bức thông điệp ra khỏi phong bì. Hannibal mở ra đọc cùng Peter:
Đầu tiên của một trăm
Không phải là ngoài
Không thể có cái thứ nhì
Năm tháng chăng?
Am thanh đều đều liên tục
Phần nhà
Vị trí
– Nếu Théodule định giỡn mặt ta, thì không thể làm hay hơn nữa, đúng không? Ông Watson cười nói, sau khi Peter và Hannibal đọc xong. Bác cũng thử tìm hiểu câu đố này, nhưng không ra. Đầu tiên của một trăm là gì? Còn phần nhà? Vui… nhưng vô nghĩa.
Ông phá lên cười và nói thêm:
– Trong thư, Théodule nói với bác riêng: “Nhờ anh giao thư này cho bất cứ ai đến hỏi anh xem có bức thông điệp nào không”. Rồi các cháu đến. Bác giao thư cho các cháu. Thế là giải quyết xong việc. À, nhưng mà các cháu là ai vậy? Bác chưa được biết.
– Phải, thưa bác – Hannibal trả lời – tụi cháu xin lỗi bác. Danh thiếp của tụi cháu đây.
Ông Watson trịnh trọng xem xét tấm danh thiếp của Ba Thám Tử Trẻ, rồi bắt tay hai cậu.
– Rất hân hạnh được làm quen – ông nói. Nếu các cháu quan tâm đến Théodule Tick, có thể các cháu sẽ thích nghe vài vở kịch mà ông ấy và bác đã cùng diễn hồi xưa, nhất là những vở mở đầu bằng tiếng hét của Théodule. Tuyệt hay. Câu chuyện rất hấp dẫn, ly kỳ, hồi hộp! Ngày nay, ở truyền hình, người ta không còn làm được như thế nữa. Các cháu có thấy trên kệ mấy cái băng từ kia không. Mỗi băng ghi âm một vở kịch trong đó bác và Théodule đóng vai chính.
Hannibal và Peter rất muốn được nghe. Hai bạn biết rằng một số vở kịch phát trên đài truyền thanh hay hơn rất nhiều về độ hồi hộp và không khí rùng rợn, so với đài truyền hình. Nhưng hai thám tử không có nhiều thời gian. Nên hai bạn chào ông Watson ra về. Bức thông điệp mà ông vừa mới giao làm cho hai thám tử hết sức thắc mắc. Cho nên khi vừa mới lên xe Rolls, Hannibal yêu cầu chú Warrington chở về Thiên Đường Đồ Cổ, rồi quay sang Peter nói:
– Hy vọng Bob và anh Harry đã về đó. Nếu Bob cũng lấy được thông điệp, thì ta sẽ so sánh với cái của ông Watson. Khi đó, có thể ta sẽ thấy rõ hơn.
° ° °
Bob và Harry vẫn chưa về tới Thiên Đường Đồ Cổ. Không có gì lạ! Hai anh em đã bị viên cảnh sát tên Roberts bắt giữ vì tội vượt quá tốc độ cho phép và đang bị dẫn về đồn cảnh sát Rocky. Nhưng trước đó, viên cảnh sát có gọi điện thoại cho sếp, là cảnh sát trưởng Reynolds.
– Nghe nói sếp có quen với cậu – viên cảnh sát nói với Bob. Nhưng đừng tưởng là sẽ thoát dễ dàng như thế. Trái lại các cậu sẽ bị phạt. Thanh thiếu niên trên đường phố đúng là mối nguy hiểm công cộng!
Viên cảnh sát đưa hai anh em vào văn phòng cảnh sát trưởng Reynolds. Ông đang ngồi đằng sau bàn làm việc phủ đầy hồ sơ. Đó là một người to lớn, gây ấn tượng có sức mạnh. Ông ngẩng đầu lên:
– Chào Bob, rất tiếc vì phải gặp cậu ở nơi này. Theo anh Roberts đây, các cậu đã vi phạm luật giao thông khá nhiệm trọng! Nghe nói các cậu đang đua với một chiếc xe khác giữa vùng đồi. Các cậu có thể bị tai nạn chết người, hoặc gây tai nạn chết người cho người khác.
– Dạ không có, thưa chú, tụi cháu không đua xe – Bob nói. Tụi cháu bị một chiếc xe khác đuổi theo. Nó vừa mới bắt kịp tụi cháu, thì chú Roberts đến. Nó bỏ chạy.
Viên cảnh sát Roberts nở một nụ cười đa nghi:
– A, vậy à, các cậu bị người ta đuổi theo!
Rồi anh quay sang sếp:
– Thật đáng tiếc là sếp không được thấy tận mắt. Hai cậu này lao như điên ở những khúc cua. Còn ở những đoạn dốc thì chạy bỏ mạng. Nếu có xe chạy ngược chiều đến, thì chết!
Cảnh sát trưởng lại nói với Bob:
– Tại sao các cậu bị đuổi theo? Cậu có mang theo tiền hả? Tôi nghĩ các cậu không bao giờ có nhiều tiền lắm.
– Tụi cháu đang có cuộc điều tra – Bob giải trình. Điểm xuất phát cuộc điều tra là một cái đồng hồ báo thức bí ẩn…
– Đồng hồ bí ẩn! Viên cảnh sát phá lên cười. Em tin chắc là sếp chưa bao giờ được nghe câu chuyện hoang tưởng nào như thế.
Bob không sợ:
– Nhưng đó là sự thật, thưa chú cảnh sát trưởng! Mà chú nhớ không, cách đây không lâu tụi cháu đã có cuộc điều tra về một con ma xanh. Và chính chú đã giao vụ này cho tụi cháu… tức là cho Hannibal Jones, Peter Centch và cháu.
Bob đang nhắc đến một vụ mà xưa kia cảnh sát trưởng Reynolds đã thành thật thú nhận là mình không hiểu gì hết (Mời bạn tìm đọc “Vụ bí ẩn con ma xanh”).
– Phải – cảnh sát trưởng nói. Nhưng ta hãy quay về vấn đề đang bàn. Đồng hồ đâu, và nó có gì bí ẩn dữ vậy?
– Ở trong xe – Bob trả lời. Nếu tụi cháu được cho chú xem, thì cháu tin là chính chú cũng sẽ thấy bí ẩn.
Cảnh sát trưởng ra hiệu cho viên cảnh sát Roberts.
– Phiền anh đi lấy dùm cái đồng hồ trong xe và mang vào đây.
– Nó ở yên trước, trong cái túi xách có dây kéo – Bob giải thích.
Khi viên cảnh sát đã bước ra, cảnh sát trưởng nói tiếp:
– Bob à, tôi rất muốn tin cậu. Nhưng khoảng thời gian gần đây, chúng tôi gặp rắc rối với đám thanh niên ngạo mạn, lái xe bạt mạng v.v… Ta phải tìm cách chấm dứt… À! Anh Roberts về kìa. Sao cái đồng hồ có gì vậy?
Viên cảnh sát lắc đầu:
– Trong xe không có đồng hồ. Không có túi xách phía trước. Không có gì hết.
Bob và Harry nhìn nhau:
– Thua rồi! Bob thốt lên. Đồng hồ đã bị lấy cắp!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!