Vụ Bí Ẩn: Chiếc Đồng Hồ La Hét
Chương 17: Rơi vào móng vuốt kẻ thù
Xe tải chạy tiếp ngay, đi thật nhanh về hướng Hollywood. Người lái là Carlos. Hannibal bị kẹp giữa hắn và Gérald.
– Hy vọng mày nhớ lấy mấy bức thông điệp chứ? Carlos hỏi.
– Có thưa ông, tôi có mang theo – Hannibal cố lấy giọng phục tùng để trả lời.
– Tốt – Gérald lầm bầm. Bởi vì nếu mày dám… Có chuyện gì vậy Carlos?
Carlos đang nhìn chăm chìm vào kính hậu.
– Tôi có cảm giác ta bị theo dõi. Từ nãy giờ có chiếc xe theo sau ta.
– Xe theo sau! Gérald thốt lên.
Hắn chụp lấy cánh tay Hannibal:
– Nếu mày dám báo cảnh sát…
– Không có, thưa ông, tôi không hề báo cảnh sát! Hannibal phản đối.
Thám tử trưởng khó kiềm nỗi sự sợ hãi. “Nếu bọn chúng thấy xe ông Huganay – Hannibal nghĩ bụng – thì kế hoạch tiêu tan rồi!”
– Nếu không phải xe cảnh sát, thì là xe ai? Carlos nói lại. Trả lời nhanh đi! Đừng có vòng vo tam quốc nữa! Nếu không tao sẽ suy ra là mày nói láo.
Hannibal vội giải thích:
– Giả sử đúng là có xe đang đi theo, thì có thể đó là một người cũng muốn lấy mấy bức thông điệp. Hôm qua có kẻ đã lấy cắp mất đồng hồ la hét. Nếu không phải do các ông lấy thì kẻ trộm quan tâm đến đồng hồ. Có thể hắn rình rập nhà tôi. Nếu đúng vậy, thì khi thấy tôi lên xe các ông, hắn muốn biết các ông chở tôi đi đâu.
Gérald tán thành:
– Dĩ nhiên! Thằng này nói đúng. Harry có nói chuyện đồng hồ cho ông Jitters. Không chỉ riêng ta tìm kho báu. Carlos, anh thử xoay xở để đánh lạc bọn đang theo ta.
– Yên lặng – Carlos nhíu mày nói. Cách đây một cây rưỡi, có xa lộ. Tôi rẽ vào đó. Khi ra đó, đố ai theo kịp ta!
Carlos chạy cùng tốc độ suốt khoảng hai phút. Nhưng khi sắp ra đến xa lộ, hắn tăng tốc rồi leo lên nhánh dẫn vào xa lộ nhanh như xe đua. Vài giây sau, hắn hòa vào vô số xe đang phóng về Hollywood.
Các xa lộ Los Angeles và Hollywod tạo thành một mạng những con đường xi măng nối hai thành phố này với vùng lân cận. Một đoàn xe lúc nhúc chạy dọc xuyên suốt cả ngày và một phần lớn ban đêm.
Bây giờ xe tải nhẹ đang chạy trên xa lộ sáu làn xe, đầy những xe con và xe tải chạy nhanh.
Carlos tăng tốc nữa và bắt đầu lẻn vào giữa các xe, để dễ dàng bỏ xa chiếc xe lạ đang theo và để cho xe ấy bị lạc lại trong đám xe cộ hỗn loạn. Nhưng, có lẽ cho rằng làm như vậy là chưa đủ, Carlos ngưng đột xuất sau mười phút, quẹo bất ngờ sang phải, rẽ xuống dốc dường nhánh thoát ra khỏi xa lộ.
Hắn chỉ dám chạy chậm lại khi đến một con đường. Hắn thận trọng nhìn vào kính hậu, có vẻ hài lòng và thư giãn lại.
– Không có chiếc xe nào rẽ ra khỏi xa lộ theo ta – hắn nói. Nếu đúng là có xe theo ta, thì ta đã bỏ xa nó rồi.
Hắn chạy tiếp theo tốc độ bình thường. Hannibal xém tuyệt vọng. Thám tử trưởng đã tin vào Huganay. Nhưng ông đã bị lạc xe. Từ nay, không thể trông mong gì được vào Huganay nữa.
Xe tải nhẹ quẹo vào giữa hai tòa nhà cũ. Cuối đường có gara đôi, rộng lớn. Carlos chỉ bóp còi một lần. Một cửa sắt kéo lên. Xe vào. Cửa sắt lại hạ xuống.
Carlos và Gérald bước xuống. Bọn chúng phải lôi kéo Hannibal xuống xe. Thám tử trưởng thấy ông Jitter đang ra đón mình, và phía sau là Bob và Harry bị cột trên ghế.
– Có bị rắc rối không? Ông Jitters hỏi. Sao đi lâu dữ vậy?
– Có xe theo ta – Carlos giải thích. Bị mất thời gian để đánh lạc hướng nó. Thằng bé này thề là không phải cảnh sát. Có thể là tên đã trộm đồng hồ la hét hôm qua. Nhưng dù có là ai đi nữa, thì chắc nó vẫn đang tìm ta!
– Tốt lắm – ông Jitters nói.
Một hồi sau, ông Jitters trừng mắt nhìn Hannibal:
– Tôi tin chắc rằng anh bạn nhỏ đây đủ thông minh để không nuôi ý định chiến đấu với ta. Sao, cháu trai của chú, mấy bức thông điệp đâu, có chịu đưa cho chú không?
Hannibal lục trong túi áo, lấy ra một mảnh giấy:
– Đây là bức thông điệp thứ nhất.
Ông Jitters cầm mẩu giấy đọc:
– “Tôi khuyên anh xem sách…” Bạn Bob của cậu cho chúng tôi biết đáp số rồi. Đó là quyển sách gì vậy?
– Tôi không biết.
– Bức thông điệp thứ nhì không nói à?
– Chúng tôi chưa giải xong.
Ông nhìn chăm chăm vào Hannibal:
– Nói láo!
Hannibal nhớ lại những gì mình đã suy nghĩ: “Nếu đưa cho hắn mấy bức thông điệp, thì hắn đạt được những gì hắn muốn, mà cũng không làm gì nổi… và có thể hắn sẽ thả tự do cho ta”. Tuy nhiên ông Jitters không chỉ đòi mấy bức thông điệp, mà đòi biết cả ý nghĩa. Hannibal nghĩ bụng:
“Không thể nào tránh dược. Cũng may vì có thể hắn sẽ không hiểu nổi”.
Thế là thám tử trưởng trả lời:
– Nội dung bức thông điệp thứ nhì là như sau: “Trong một phòng nơi thời gian kêu ù ù”.
– Tôi đã biết là thế nào cậu cũng tìm cách nói láo mà!
Ông Jitters cười khẩy. Xem nào: “Trong một phòng nơi thời gian kêu ù ù”… Có thể nghĩa là sao nhỉ? Tất nhiên rồi! Dễ ợt! Đó là thư phòng của Théodule, đầy nhóc đồng hồ chạy điện kêu ù ù. Tôi đã tìm kiếm quá trời trong đó! Tôi đã tìm vách luồng, chỗ giấu… Nhưng không thấy gì hết… Bây giờ đưa cho tôi phần còn lại của bức thông điệp thứ ba. Tôi đã có nửa kia rồi.
Đồng thời, ông Jitters huơ một mảnh giấy bị xé.
Hannibal đang phân vân, định thọc tay trở vào túi, thì một sự việc bất ngờ xảy ra. Trong tiếng ồn ào kính vỡ, các cửa sổ, một bên trái, một bên phải, vỡ tung ra, và màn sáo bị kéo lên. Ngay sau đó, một người đàn ông mặc quân phục cảnh sát màu xanh dương xuất hiện ở mỗi cửa sổ. Những người này nhảy vào nhà xe, chĩa súng vào Carlos, Gérald và ông Jitters.
– Giơ tay lên! Một viên cảnh sát ra lệnh. Nhanh lên!
– Cảnh sát! Gérald thốt lên.
Carlos lầm bầm vài từ bằng tiếng Tây Ban Nha, mà ba anh em không hiểu, nhưng dễ dàng đoán ra ý nghĩa.
Đến lượt viên cảnh sát thứ nhì ra lệnh:
– Giơ tay lên cao! Đúng yên tại chỗ! Không được động đậy!
Gérald và Carlos từ từ đưa tay lên trời. Còn ông Jitters thì lùi lừng bước. Chẳng bao lâu, ông tựa lưng được vào bàn thợ. Ông đang tìm gì nhỉ? Ông đang sờ bàn thợ, như để tìm vũ khí.
Nhưng viên cảnh sát thứ nhất chĩa ngay súng vào ông:
– Ông cũng vậy, đưa tay lên cao! Này, ông làm gì đó? Trời ơi, có cái gì đang cháy!
– Ông ta đốt mất mấy bức thông điệp! Hannibal la lên.
Ông Jitters đã vứt tất cả các bức thông điệp vào ngọn lửa thấp của mỏ hàn, và trên bàn thợ chỉ còn một đống tro nhỏ.
– Bây giờ, cứ thứ giải mấy câu đố – ông Jitters cười khẩy.
– Tôi còn nhớ hai bức thông điệp đầu – Hannibal nói. Nhưng nếu bức mã số thứ ba bị mất, thì không còn cách nào tìm ra những gì ông Théodule muốn chỉ cho ta.
Ông Jitters phá lên cười:
– Giải quyết vấn đề này là nhiệm vụ của cậu!
Ông quay sang Gérald và Carlos, đổi nét mặt:
– Hai anh thật là vô dụng! Đã bảo đảm với tôi là bỏ được chiếc xe đi theo. Nhưng thằng Hannibal vẫn báo được cảnh sát… và dẫn cảnh sát đến tận đây!
Cũng như mọi người trong nhà xe, Hannibal không hiểu nổi bằng cách nào mà cảnh sát đột nhập vào đây được.
– Không có! Tôi không hề báo cảnh sát.
Viên cảnh sát thứ nhất nói với đồng nghiệp.
– Joe ơi, để mắt đến chúng nhé.
Rồi anh bước nhanh đến cửa sắt, kéo lên. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự đang đứng ngay ngưỡng cửa. Khi ông bước vào, cửa sắt được hạ trở xuống. Người đàn ông mỉm cười nhìn bộ ba Jitters, Gérald và Carlos.
– Hai anh giỏi lắm – ông nói với hai viên cảnh sát. Ta đã làm chủ được tình hình.
Hannibal mở to mắt.
– Ông… ông Huganay! Thám tử trưởng cà lăm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!