Bảy Lần Canh Cửa - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Bảy Lần Canh Cửa


Chương 16


Nghệ thuật của ngài kiến trúc sư

Ong Carter giật cuốn sách ra khỏi tay Bob và cứ chăm chú nhìn cái trang đang được mở ra.

– Quả đúng thế. Tên của tôi đây mà, còn đây là chữ ký của tôi! – Chầm chậm, ông ta hạ cuốn sách xuống bàn và nhìn sang phía tủ kính. Rồi ông ta lắc đầu. – Vô hy vọng. Tôi thậm chí không nhớ là mình đã có lần nào xem đến mấy cuốn sách này. Nói chi đến chuyện mượn chúng.

– Nhưng chính ông đã làm điều đó – Justus hối hả nói. – Và chắc ông phải có một lý do nào đó. Không phải chuyện tình cờ! Nào, các bạn! Ta xem xét đống sách vở này! Ngày ấy ông đã đi tìm một thứ gì đó, ông Carter. Một thứ mà ông Sven-Engstrom đã viết nên cách đây hàng trăm năm. Nếu không tìm lại được thì đó mới là chuyện nực cười.

Hừng hực lửa nhiệt tình, bộ ba thám tử nhào vào những thứ đựng bên trong tủ kính. Trong các cuốn sách có rất nhiều bản phác họa: mặt bằng của các tòa nhà và các căn phòng, được đánh số và gắn biểu tượng, nhưng chen vào đấy cũng là rất nhiều những bức vẽ nho nhỏ, ví dụ như hình vẽ những bức tượng đá trang điểm cho ngôi nhà của Carter. Justus nhớ lại rằng Engstrom không chỉ là một kiến trúc sư mà còn là một họa sĩ, nhưng chuyện đó bây giờ không phải là việc chính. Họ đang tìm những bản vẽ cho ngôi nhà của ông Carter và họ đã tìm thấy chúng.

– Đây! – Bob kêu to và và giơ một trong những cuốn sách lên cao – Trông như bản phác thảo ngôi nhà của ông.

Carter quan sát tấm hình.

– Đúng. Có vẻ như đây là phác thảo đầu tiên. Một số yếu tố trông khác với sự thật, nhưng đây là bản vẽ ngôi nhà của tôi, không nghi ngờ gì nữa.

Bob lật lật những trang tiếp theo.

– Ở đây có không biết bao nhiêu là lời ghi chép và tính toán. Các vật liệu xây dựng cần sử dụng – Đột ngột, Bob nín thở. – Ở đây có cái này! Bảy cánh cửa!

Trong tích tắc, hai cậu bạn và ông Carter nhào đến vây lấy cậu, Bob run run chỉ tay vào một đoạn ghi chép nhỏ tí, được viết thẳng vào góc bên dưới bản phác thảo một dàn giáo xây dựng.

“Liệu có lúc nào có ai đó giải được câu đố của bảy lần canh cửa điên khùng?” – Justus đọc lớn.

Thật nhanh, cậu lật trang giấy, nhưng ở trang sau đó chỉ có những tính toán hết sức khó hiểu.

– Cái gì, chỉ có thế này thôi ư? Một câu thôi sao?

– Chắc phải có nhiều hơn – Bob quả quyết nói.

Bộ Ba??? cúi sát đầu xuống cuốn sách, nhưng họ không tìm thấy một câu nào khác về bảy cánh cửa.

– Không thể thế được! – Peter bực bội kêu lên sau hai mươi phút. – Thế này là thế nào? Tại sao ông ta không viết thêm lời nào nữa?

– Thì ông ta không viết chứ sao – Justus thở dài và bực bội gập cuốn sách lại – Những cuốn khác có ghi gì không?

– Không. Những cuốn sách đó nói về những tòa nhà khác và những dự án khác – ông Carter nói vì đã xem qua các cuốn sách khác.

– Phải có một thứ gì đó chứ! – Peter nói.

– Nhưng mà không có! – Carter quả quyết.

– Chó chết – Justus gầm gừ. Tôi đã tin chắc là những bản vẽ của Sven-Engstrom sẽ giúp chúng ta đi tiếp. Thế mà ta tìm thấy gì? Chỉ một câu văn tằn tiện duy nhất, chẳng cho ta biết được chuyện gì.

– Thế bây giờ ta làm gì? – Peter hỏi, ngồi xuống bên bàn và chán ngán lật lật một trong những tập phác họa của Engstrom.

Justus đưa tay cấu cấu môi dưới, im lặng.

– Chả lẽ cậu cũng không còn sáng kiến nào, Thám Tử Trưởng?

– Nếu những hồ sơ của ngài kiến trúc sư không giúp ta đi tiếp, thì mình thật không biết ta còn phải tìm ở những đâu nữa. Bảy cánh cửa… nhưng ta hầu như không có bất kỳ một lời mách bảo nào! Chuyện này làm mình phát điên!

Không ai nói một lời. Tất cả đều cân nhắc xem liệu họ có bỏ qua yếu tố nào không, nhưng vẫn không nghĩ ra chuyện gì.

– Ta đã bắt đầu mọi việc không đúng phương hướng – cuối cùng Justus nói. Mong muốn tìm bảy cánh cửa mà không có lấy một lời mách bảo nhỏ nhoi nhất là một ý định điên khùng. Có lẽ chúng ta cần phải chú ý đến hướng kẻ nào đã viết lá thư đó. Những người nào đáng được quan tâm tới. Và tại sao… chúng ta…

– Không thể thế được! – Peter đột ngột thở hộc lên. Cậu nhìn vào tập phác họa đang giữ trong tay – Các bạn ơi! Cái này không thể tin được đâu! Không đời nào các cậu tin đâu!

– Cái gì vậy Peter?

Thám Tử Phó cười khúc khích, xúc động cao độ. Cuối cùng, cậu cười to thành tiếng.

– Bọn mình ngu quá đi! Ngu không thể tả được!

– Nói đi nào, Peter! – Justus giận dữ thúc giục.

– Có chuyện gì thế?

– Sao ngu quá trời quá đất! Suốt thời gian qua bọn mình hoàn toàn đi lạc đường!

Bob rên lên.

– Cậu có thể làm ơn giải thích được không?

Peter lại cười.

– Các cậu đi tìm bảy cánh cửa phải không? Đó là sai lầm! Lẽ ra các cậu phải đi tìm bảy gã canh cửa mới đúng! – Cậu dí quyển sách đang mở rộng xuống dưới mũi hai anh bạn – Xin mời!

Cả hai trang sách đang mở ra có in hình những bức phác họa bằng bút chì vẽ những thực thể kỳ quái: đây là tài liệu cho những bức tượng bằng đá đang ngồi chen chúc trong ngôi nhà của Carter. Nhưng đó không phải là những nét mặt ma mặt quỷ ngồi trên hầu như mọi cánh cửa của tòa nhà và nhìn xuống người đứng dưới, cũng không phải là những con tiểu quỷ cánh dơi hoặc là những thực thể đáng sợ nửa người nửa thú đang tham lam nhe răng ra. Đó là những hình dáng thoải mái, vui nhộn. Họ thè lưỡi ra trêu người quan sát, nhăn mặt, nháy nhót hoặc cười ngoác miệng. Tất cả tổng số là bảy. Và phía dưới những bức họa đó có một dòng ghi bằng dạng chữ cổ: “Bảy gã khùng canh cửa”.

– Không thể nào tin được! – Justus kêu lên.

– Thấy chưa, mình đã nói mà! – Peter cười.

– Bảy gã khùng! Bảy gã canh cửa! Chứ không phải là cánh cửa! Không phải cửa, không phải cổng, không phải hành lang…

– Mà là những tay khùng tay điên đứng canh trên cửa! – Bob nói tiếp cho hết câu, giọng hăm hở vui sướng – Những gã khùng! Gã khờ! Gã điên!

– Gã ngu! Gã đần! Ngớ ngẩn! – Justus kêu lên.

– Gã tâm thần! Gã hề! Gã hâm! – Bob tiếp tục.

– Ngu dại! Óc bã đậu! Đầu củ lạc!

– Các cậu đã sắp xong chưa? – Peter hỏi.

– Làm sao mà mình lại có thể để lọt chuyện này được – Justus kêu lên – Canh cửa! Lẽ ra chính mình phải nghĩ tới mới đúng! Có phải trong lá thư đó nói rằng cái hốc ngầm đó được bảo vệ bởi bảy lần canh cửa? Rất là rõ ràng! Những cánh cửa làm sao canh chừng được cho ai, cùng lắm là che giấu điều gì thôi, nhưng những gã khùng thì có thì canh chừng được!

– Thôi đừng bực, Justus – Carter an ủi cậu. Cả đến tôi cũng đâu có nghĩ ra. Mà bây giờ ta đã tìm được bảy gã khùng! Tôi biết mấy gã này! Tôi biết tất cả bọn họ! Gã này đây. – Ông ta gõ gõ ngón tay vào bức tranh của con người đang cười như phát điên phát dại, hai cánh tay dang rộng nhưng mắt lại nhìn qua bờ vai ra phía sau. – Tay này ngồi trên cửa ra vào! Còn cậu kia thì ngồi trên cửa xuống tầng hầm. Đây chính là bản phác thảo cho những bức tượng trong nhà tôi!

Peter lật lật trở về vài trang.

– Đây còn nhiều hơn, nhìn này: chín thiên thần. Mười hai con quỷ. Năm vị thánh.

– Và bảy gã khùng chỉ là một thành phần của một đề cương nghệ thuật tầm cỡ, đặt nền tảng cho việc trang trí ngôi nhà – Justus nhận định. Những bức tượng này không phải được phác thảo một cách tùy ý, mà có vẻ như muốn thể hiện một huyền thoại nào đó. Chắc là một huyền thoại đo chính Engstrom nghĩ ra.

Khi lật giở những trang giấy, Peter va phải một tập phác họa của những bản khác.

– Chờ đã! – Justus kêu lên – Sao cái này mình thấy quen quen.

– Rõ là quen – ông Carter nói. Đây là một trong những bản vẽ nghiên cứu chuẩn bị cho bức tranh tường trong phòng Salon. Luồng gió tiểu quỷ nhảy nhót với con rắn quanh cánh cửa.

– Chẳng phải chỉ có tiểu quỷ đâu – Justus sửa lại – ông nhìn kỹ mà xem. Trong ngọn gió xoáy đó ông sẽ thấy cả bảy gã khùng! Kia là gã đang dang rộng tay, kia là gã đang nhảy nhót, còn đây là gã đang thè lưỡi. Trong bức tranh tường, kiến trúc sư Engstrom đã gọi lại một lần nữa tất cả những bức tượng đã được tạc thành đá.

Peter nhún vai.

– Thì đã sao? Điều này có nghĩa gì?

– Không biết, – Justus nói và gập sách lại. Nhưng ít nhất thì bây giờ ta cũng có một dấu vết! Cái hầm bí mật đang được bảy gã khùng canh giữ – bảy gã khùng bằng đá! Ta phải quay trở về nhà. Mình tin chắc là từ đấy ta sẽ gặp những việc hết sức kỳ lạ, một khi ta xem xét kỹ những bức tượng đá đó. Cuốn sách này ta sẽ mang theo. Ông có muốn ghi tên vào sổ mượn sách không, ông Carter?

Carter cười, rút ra một chiếc bút và viết xuống đằng sau tên của ông ta ngày trước hai từ:mượn thêm.

° ° °

Trên đường quay về nhà, toàn xe ôtô chìm trong im lặng căng thẳng. Peter phóng xe nhanh hơn tốc độ cho phép, nhưng cậu chẳng nhận ra điều đó. Mỗi người đều đang theo đuổi những bức tranh tưởng tượng hoang dại nhất về những gì mà họ sẽ ngay lập tức phát hiện ra.

Cuối cùng. Carter là người đầu tiên bẻ gãy sự im lặng:

– Tôi không tin là ngày đó tôi đã chủ tâm tìm một cái gì đó trong những bản vẽ của Engstrom. Chắc là tôi chỉ tận dụng đợt triển lãm này để tìm hiểu nhiều hơn về ngôi nhà của mình. Tôi đã xem những cuốn sách của ông ấy và mượn về nhà để tìm hiểu cho kỹ hơn. Chắc chỉ có vậy thôi.

– Có lẽ, – Justus đồng ý – Nhưng cũng có thể ngày đó ông đã biết nhiều hơn rồi. Tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ tìm được ra điều đó chừng nào ta phát hiện được hầm bí mật.

Về đến nơi, họ nhảy ra khỏi xe, rồi hối hả leo đồi. Cuối cùng, cả bốn đứng trước cánh cổng đồ sộ màu đen và nhìn lên; thật cao phía trên đầu họ là cái dáng người kỳ quặc đang cười ngoác ra với hai cánh tay dang rộng, đầu ngoảnh nhìn về phía sau vai.

– Gã khùng canh giữ cửa, – Peter nói. Thế bây giờ… Theo mình gã ta ngồi cao quá, không thể nhanh chóng mà tìm hiểu được. Và trước khi một trong hai đứa bọn cậu nảy ra ý nghĩ ngu ngốc thì mình nói luôn: mình không trèo lên đó đâu.

– Ông có thang không, ông Carter? – Justus hỏi.

– Ở trong nhà vườn, nhưng tôi không biết liệu nó có đủ dài không.

– Ta sẽ biết ngay thôi. Đi nào, Peter, giúp mình.

Hai người cùng chạy về phía ngôi nhà gỗ.

Cánh cửa chỉ khép hờ. Bên trong tối đen như mực. Thoạt đầu họ chỉ nhìn thấy những vệt tối, đó là những đồ vật lớn, nằm ngang dọc khắp nhà.

– Ái cha, lộn xộn đến phát khiếp được – Peter nhận xét. Chính anh Montgomery sáng nay đã nói là anh ấy dọn dẹp trong này mà?

– Đúng thế – Justus trầm ngâm trả lời. Anh ấy nói thế. Cũng y hệt như trước đó anh ấy bảo anh ấy muốn cắt cỏ.

– Nhưng mà thôi, cái thang kia rồi. Tuyệt lắm! Giờ thì bảy gã khùng canh cửa sẽ biết tay!

Hai cậu chung sức vác cái thang gỗ dài ra phía ngoài, dựng nó bên cạnh khoảng tường của cửa ra vào.

– Thang này không đủ cao – Peter nhận định. Ít nhất cũng còn phải thiếu một mét rưỡi. Mà mình nhắc lại cho mà nghe: mình không trèo lên đó đâu nhé.

– Được rồi, được rồi. Cũng có ai đòi hỏi đâu. – Bob nói.

– Câu hỏi chỉ là: giờ ta làm gì?

– Ta đi xem mấy gã khùng kia – ông Carter quyết định và mở cửa ra vào.

Gã khùng thứ hai là một tay lùn bụng phệ ngồi chễm chệ trên cửa xuống tầng hầm, giơ tay nghẹo đầu và gãi tóc như một con khỉ, ánh mắt nhìn chênh chếch lên phía trên. Gã cười tinh quái trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn treo tường, như thể gã biết bộ ba đang định làm gì. Justus tựa thang vào tường và trèo lên.

Nhìn gần, gã khờ này trông còn kỳ quái hơn nữa. Trên đầu gã là một lớp bụi dày. Khối đá có tuổi thọ hàng trăm năm này đã bắt đầu nhuốm mùi phong trần.

– Sao? – Peter tò mò.

– Mình không biết – Justus bối rối nói và nhìn vào tai gã khờ. Trong này không có gì.

Cậu gõ gõ vào bức tượng đá, nhưng nó phát ra tiếng kêu y hệt như tiếng kêu của đá. Bức tượng vững như thành, không để cho người ta rung lắc, không có những bộ máy cơ khí ngầm giấu bên trong và ngoài ra cũng chẳng có hiểu hiện nào trỏ tới một hốc tường ngầm hay cái gì tương tự.

– Để mình xem! – Peter thúc giục và giật nhè nhẹ chiếc thang. Justus lui xuống, nhường chỗ cho Thám Tử Phó. Sau đó đến lượt Bob và cả ông Carter, nhưng không một ai tìm thấy yếu tố nào có thể giúp họ đi tiếp.

– Đừng có vội đầu hàng – Justus gắng sức khích lệ cả nhóm. Ta thử với gã khùng tiếp theo!

Gã này đứng trên một cánh cửa của tầng trên. Gã thè lưỡi ra với ba thám tử, nhưng không nhìn xuống họ, mà nhìn sang bên phải. Họ xem xét kỹ bức tượng đá. Không thấy gì.

Sau nửa tiếng đồng hồ, họ đã tìm thấy tất cả bảy gã khùng và đã xem xét chúng thật kỹ. Họ đã gõ gõ vào bọn chúng, rồi giật, rồi lắc, rồi đẩy, rồi rung, thậm chí tìm cách ấn vào mắt, vào tai bảy gã khùng – không kết quả.

Không có gì cả, tuyệt đối không có gì hết. Bộ Ba??? nhìn nhau ngơ ngác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN