Tình Yêu Phù Thủy (Biệt Thự Bạch Mã)
Chương 12
Ba ngày sau, Ginger gọi dây nói cho tôi.
– Tôi có việc cho anh đây. Một cái tên và một địa chỉ. Anh hãy ghi lấy chúng.
Tôi cầm cuốn sổ tay.
– Đọc đi
– Bradley, số bảy tám, nhà lầu Municipal Square, Birminghan.
– Nếu tôi được biết ở đấy có chuyện gì thì bị treo cổ lên cũng được đấy.
– Tôi cũng như anh thôi và tôi không ngờ Poppy lại biết rõ đây là cái gì.
– Poppy? Có phải…?
– Phải. Tôi đã kín đáo trò chuyện với cô ấy. Tôi đã nói về cô ấy với anh mà. Khi cô ấy được thuần hóa thì công việc sẽ dễ dàng.
– Làm thế nào mà cô đạt được cái đó?
Ginger cười:
– Bí mật của phụ nữ. Anh không hiểu đâu. Ngay từ lúc chúng ta đi ăn với nhau, tôi đã nói với cô ấy về đời sống tình cảm của tôi… và những trở ngại đang ngăn trở cuộc đời tôi. Một người đàn ông lấy một người đàn bà… Đạo Thiên chúa từ chối không cho anh ta li hôn… đời sống của anh ta trở thành một địa ngục. Và hơn thế nữa bị đau đớn, tê liệt vì hình phạt, nhưng vẫn phải sống trong một trăm năm. Sẽ là một việc tốt nếu cô ta chết đi. Tôi nói thêm là tôi đã suy nghĩ nghiêm túc về CON NGỰA NHỢT NHẠT, nhưng tôi không biết là làm thế nào để đến được đấy và cái đó có quá tốn kém không. Poppy thừa nhận là đã được nghe về cái quán rượu đó. Tôi đã nói là tôi có những hy vọng. Cái đó là đúng: một ông bác, một mối tình, tôi không muốn chết chút nào. Những cái đó là có ích, tôi mong bước đầu có một khoản ứng trước có thể được chấp nhận. Nhưng làm như thế nào? Thế là Poppy cho tôi tên và địa chỉ. “Hãy tới đó” – Cô ấy nói với tôi – “để giải quyết những chi tiết về tiền nong”.
– Thật là kinh khủng!
– Còn hơn thế nữa.
– Cô ta nói với cô như vậy… mà không sợ hãi à?
– Anh không hiểu – Ginger nói một cách sốt ruột – Cái mà cô ấy nói không quan trọng. Trước hết, Mark, cái suy nghĩ của chúng ta là đúng, công việc đó cũng cần có một sự quảng cáo nào đó. Nó cần phải có những khách hàng mới chứ.
– Chúng ta điên cả rồi.
– Đúng, chúng ta là như vậy. Anh sẽ tới Birminghan để gặp cái lão Bradley này chứ?
– Được – Tôi nói – Tôi sẽ đến xem lão ta như thế nào… nếu có một thằng cha như thế.
Tôi đã không tin vào cái đó. Cái vì nó mà tôi nhầm lẫn.
* * *
Nhà lầu Municipal Square là một cái tổ ong lớn mà mỗi cái lỗ của nó là một văn phòng. Phòng bảy tám ở lầu ba. Cửa kính mang dòng chữ đen “C. R. Bradley, nhà kinh doanh” và ở dưới có một dòng chữ nhỏ hơn “Mời vào, không gõ cửa”.
Tôi bước vào và thấy mình ở một hành lang chật hẹp. Trước mặt tôi có một cánh cửa mở hé có chữ “Phòng riêng”.
– Mời vào – tôi nghe thấy tiếng người nói.
Tôi làm theo. Căn phòng khá lớn, có một bàn giấy, hai chiếc ghế ngồi thuận tiện, một máy điện thoại, một tập hồ sơ và Bradley, chính lão ta. Một người nhỏ thó, tóc hoe, mắt đen, xảo quyệt. Mặc bộ đồ xám, đó chính là hình ảnh của sự tôn trọng.
– Xin đóng cửa, nếu ông vui lòng – Lão ta nói với giọng vui vẻ – Xin mời ngồi. Một điếu thuốc lá? Không à? Tôi có thể giúp ông được gì đây?
Tôi nhìn lão ta. Tôi không biết bắt đầu từ đâu. Tôi đã nhảy xuống nước chăng. Tôi có thể được vớt lên bằng sự biểu lộ của cặp mắt nhỏ của lão chăng?
– Bao nhiêu?
Cái đó làm cho lão ngạc nhiên một chút và tôi ghi nhận cái đó với một sự hài lòng. Nhưng, mặc dù vậy, lão không chút nào tỏ ra mình nghĩ rằng đây là một kẻ mất trí, bước qua ngưỡng cửa, xông vào phòng của lão.
Lão nhướn đôi lông mày:
– Nào, nào, ông không thích để mất thời gian của mình.
– Câu trả lời của ông? – Tôi gạn hỏi.
Lão nhún vai với vẻ cật vấn nhã nhặn:
– Đó không phải là một cách làm việc. Chúng ta phải làm như nó cần thiết phải làm.
Tôi nhún vai:
– Tuỳ ông. Và như thế nào là “phải làm”?
– Chúng ta chưa được giới thiệu với nhau. Tôi chưa biết tên ông.
– Tôi thấy chưa muốn nói với ông cái đó vào lúc này.
– Thận trọng à?
– Thận trọng.
– Một tính cách đáng chú ý… tuy rằng nhiều khi hơi phiền phức. Ai đã chỉ cho ông tới đây? Người bạn chung của chúng ta là ai?
– Tôi không thể nói người đó với ông được. Một trong những người bạn của tôi, người này quen với một trong những người bạn của ông.
Bradley nói với giọng “Sếp”:
– Rất nhiều trong những khách hàng của tôi đến theo kiểu này. Nhiều vấn đề là… chúng ta hãy nói, là tế nhị. Ông biết nghề nghiệp của tôi chứ, tôi chắc chắn là như vậy…
Lão không đợi câu trả lời của tôi mà tự lão nói ra:
– … Tôi coi sóc về những con ngựa… Cái đó ông có quan tâm không?
– Tôi không chơi đua ngựa – Tôi trả lời không nhầm lẫn.
– Còn những cái khác nữa: đua ngựa, cách cưỡi ngựa, săn bắn… Tôi phụ trách về mặt thể thao. Việc đánh cuộc.
Lão ngừng lại một lúc, sau đó bằng một giọng khác thường, rất khác thường:
– Ông có nghĩ đến một con ngựa nào nói riêng không?
Tôi nhún vai và mạch máu tôi nóng lên:
– Nghĩ đến một CON NGỰA NHỢT NHẠT.
– A! Rất tốt! Tuyệt vời. Nhưng xin đừng rối trí. Không có một lý do nào để rối trí ở đây cả.
– Ông nói gì? – Tôi hỏi một cách tàn nhẫn.
Bradley nói dịu giọng hơn:
– Tôi hoàn toàn hiểu tình cảm của ông. Nhưng tôi bảo đảm với ông là chẳng có gì phải lo lắng cả. Tôi là một luật sư… danh tiếng, chắc chắn là như vậy. Nếu không thế thì tôi không thể ở được đây. Tôi hiểu pháp luật, ông đừng nghi ngại gì về cái đó. Tất cả những việc tôi làm đều hoàn toàn hợp pháp. Tôi chỉ làm cái việc đánh cuộc. Người ta có thể đánh cuộc những cái người ta muốn. Ngày mai trời mưa, nước Nga sẽ có một người bay lên mặt trăng, vợ ông sẽ đẻ sinh đôi… Ông có thể đánh cuộc rằng ông B sẽ chết trước ngày Noel hoặc ông C sẽ sống đến một trăm tuổi. Ông căn cứ vào trực giác hay bản năng của mình về cái mà ông muốn. Cái đó thật là đơn giản.
Tôi có cảm giác như nghe một nhà phẫu thuật đang làm an lòng tôi trước khi đưa tôi lên bàn mổ.
– Tôi không biết câu chuyện về CON NGỰA NHỢT NHẠT – Tôi nói chậm chạp.
– Và cái đó đã làm ông lo lắng? Phải, cái đó làm nhiều người hoảng hốt. Thật thà mà nói thì tôi cũng không biết. Nhưng những kết quả thì thật là tuyệt vời.
– Ông không thể nói rõ hơn à?
Trong người tôi bây giờ có một sự thận trọng, sốt ruột và khiếp sợ. Các trạng thái đó thì không là mới đối với lão Bradley.
– Ông cũng không biết cả địa điểm nữa à?
Tôi nghĩ rất nhanh. Thật là dại dột nếu nói dối.
– Tôi… à… tôi đã đến đấy với các bạn tôi. Người ta đã dẫn tôi đến… Một cái quán cổ đáng yêu, được xây dựng một cách hoàn hảo.
– Ông đã làm quen với bà Grey, người bạn gái của tôi?
– Có, có chắc chắn. Một người đàn bà kỳ lạ.
– Có phải không? Kỳ lạ. Bà ấy đã làm cho ông ngạc nhiên. Một thiên tử.
– Và cái mà bà ta nói! Đó là… không thể được.
– Đấy. Cái mà bà ta cam đoan là hiểu rõ và có thể làm thì không thể có được. Mọi người đều nói như thế. Trước một toà án chẳng hạn…
Cái nhìn của đôi mắt nhỏ, đen, lục soát mắt tôi.
– … Trước một toà án – Bradley nhắc lại – cái đó hình như là nực cười! Nếu người đàn bà này đứng lên và khai về việc giết người từ xa bằng sức mạnh của ý chí hoặc bất cứ một danh từ nào khác mà bà ấy thích dùng, người ta sẽ coi bà ấy là không nghiêm chỉnh. Cả trường hợp lời khai của bà ấy là đúng (cái mà những người trí thức như ông và tôi không tin một chút nào) thì bà ấy cũng không được chấp nhận về mặt luật pháp. Một việc giết người từ xa lố bịch. Và đó là cái đẹp đẽ của sự vật… nếu ông nghĩ đến nó.
Lão ta tìm cách làm yên lòng tôi. Nếu tôi buộc Thyrza Grey hủy bỏ sức mạnh có hại, tôi chẳng được gì về mặt luật pháp. Tôi nhanh chóng nhận ra cái chủ nghĩa hoài nghi tự nhiên của tôi.
– Nhưng, mẹ kiếp – Tôi kêu lên – Cái đó thật là quái đản không thể tưởng tượng nổi. Tôi không tin một lời nào.
– Tôi cũng nghĩ như ông. Thyrza Grey là người đàn bà thừa hưởng được những năng lực khác thường mà người ta không tin được. Bà ấy là người ở xứ Ecốt và cái mà người ta gọi là tài thiên nhân thì lại phổ biến trong những người ở xứ này. Cái đó tồn tại. Nhưng cái mà tôi tin một cách không ngần ngại (lão cúi xuống sát tôi) là Thyrza đã từ lâu biết rằng khi nào thì một người phải chết. Đó là một thiên tư. Bà ấy có cái đó.
Lão ta đứng lên, nhìn tôi với vẻ chăm chú. Tôi chờ đợi.
– Chúng ta hãy tưởng tượng một trường hợp. Một người, có thể là ông hoặc là một người khác, rất muốn biết khi nào… chúng ta hãy nói, là bà cô Eliza phải chết. Ông hãy thừa nhận cái có thể dùng để biết mọi chi tiết về loại đó không có gì là xấu… Một vấn đề kinh doanh đơn giản. Chúng ta hãy nói có thể có một số tiền đủ có ích cho đến tháng Một sau không. Nếu người ta biết được nó thì người ta sẽ có dữ kiện. Cái chết là một việc bất ngờ. Bà già Eliza thân mến có thể sống mười năm nữa với sự chăm sóc của thầy thuốc. Cái đó làm ông hài lòng, chắc chắn là như vậy. Ông rất mến bà cụ, bà già khốn khổ. Nhưng thật là dễ chịu nếu biết được…
Như tôi đã nói với ông, tôi là một tay cờ bạc. Tôi đánh cuộc về bất cứ cái gì. Ông sẽ hiểu rõ tôi, rất tự nhiên là ông không đánh cuộc về cái chết của bà cụ. Cái đó làm vấy bẩn những tình cảm tốt đẹp của ông. Chúng ta thể hiện cái đó bằng cách khác. Ông đánh cuộc với tôi bằng một số tiền nào đó rằng bà Eliza sẽ vẫn khỏe mạnh cho đến lễ Noel. Tôi đánh cuộc rằng không.
Đôi mắt nhỏ thăm dò tôi.
– … Không có gì là trái nhau ở đó phải không? Thật là đơn giản. Chúng ta thảo luận vấn đề đó. Tôi đoán rằng bà cô Eliza phải chết, còn ông thì nói ngược lại. Chúng ta chuẩn bị một hợp đồng và ký kết. Tôi cho ông một thời hạn, mười lăm ngày, hoặc trước hoặc sau cái hạn đó người ta báo tin đám tang bà Eliza. Ông nói rằng không. Nếu ông có lý… tôi trả tiền cho ông. Nếu ông nhầm lẫn, ông trả tiền cho tôi.
Tôi nhìn lão ta, cố gắng quan sát những tình cảm của một kẻ muốn thủ tiêu một bà già giàu có. Không. Tôi dễ dàng nhận ra mình như bị rút hết máu trong nhiều năm bởi một kẻ tống tiền. Tôi không thể đứng vững được. Tôi muốn cái chết của lão, nhưng tôi không đủ can đảm để giết lão, nhưng tôi sẽ làm bất cứ việc gì, phải, bất cứ việc gì.
Tôi nói bằng một giọng khàn khàn nhưng thận trọng:
– Các điều kiện của ông?
– Cái đó tuỳ thuộc vào nhiều yếu tố. Trong rất nhiều trường hợp, số tiền đặt cuộc của khách giữ một vai trò hàng đầu. Đối với một người chồng khó chịu, một kẻ tống tiền chẳng hạn. Cuối cùng, để nói chính xác, tôi không đánh cuộc với khách hàng nghèo… trừ trường hợp như tôi đã nói với ông, ở đó tài sản của bà cô Eliza là khá lớn… Những điều kiện là do thỏa thuận chung. Chúng ta đều có lợi trong việc này, người nọ cũng như người kia. Suất đóng góp nói chung là năm trăm ăn một.
– Năm trăm ăn một, thật là cao quá đỗi.
– Tôi có thể bị rủi ro. Nếu bà cô chúng ta ghi tên có một cuộc đi xa, ông biết trước và ông tìm đến tôi. Biết trước cái chết của một người trong hai tuần lễ cần phải có suất đóng góp cao, năm trăm ăn một không có gì là quá đáng.
– Và nếu ông thua cuộc?
Bradley nhún vai:
– Đó là một thiệt hại. Tôi trả tiền.
– Và nếu tôi thua cuộc, nhưng tôi không trả tiền?
Bradley lim dim đôi mắt ti hí:
– Tôi không khuyên ông làm cái đó – Lão nói giọng êm ái.
Một cơn rung động nhẹ nhàng chạy khắp người tôi. Tôi đứng lên.
– Tôi… tôi cần suy nghĩ.
Bradley lập tức trở lại cách đối xử đáng mến.
– Đúng là như vậy! Không bao giờ nên vội vàng. Nếu ông quyết định, ông hãy trở lại đây. Chúng ta sẽ nghiên cứu công việc trong những chi tiết của nó. Hãy nắm lấy thời gian của ông.
Tôi đi ra, tiếng vang của lời nói đó vẫn còn vang vang bên tai tôi: “Hãy nắm lấy thời gian của ông”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!