Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi - Chương 37: Đời người là thế (tam)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi


Chương 37: Đời người là thế (tam)


Edit: Mì Xào.

——ooOoo——

Thái Phó nói là ông đã “tận mắt nhìn thấy”, việc này đến tám chín phần là có khả năng.

Tư Mã Dục nghe xong các giai thoại của các bậc tiền bối đi trước đã gian nan giữ gìn bờ cõi như thế nào, đến cuối cùng nhớ kỹ nhất, lại chính là ba nữ nhân đã bất ngờ mất đi hoặc là thần ẩn. Bản thân anh cũng hiểu được chuyện này quá vô lý.

Nhưng những chuyện truyền kỳ chính là so sánh với chính sử lại đan xen vào vài cảnh hấp dẫn, chuyện này chắc hẳn không khác là bao.

Khi Tư Mã Dục trở lại Đông cung, A Ly đang ngồi trước cửa sổ viết chữ, ngoài khung cửa sổ trúc xanh hàng hàng, cảnh sắc thanh tịnh. Chính cô cũng đang mặc trang phục màu xanh. Ống tay áo rộng rãi, lo sợ dính phải mực, bèn dùng tay trái nắm gọn. Nửa cổ tay trắng nõn lộ ra, ngọc bút đen huyền, dung mạo kia thanh tao lại thoát tục, tách rời trần thế, nếu nói là u lan ám hương, bóng hoa in nơi đáy nước cũng không ngoa.

Tâm lý Tư Mã Dục vẫn còn hơi bần thần. Nghĩ đến mấy đời tổ tiên nữ tử của anh đã liều mình đẫm máu vì giang sơn nhưng lại không được chết lão, liền cảm thấy may mắn —- nhỡ may anh cũng giống như Hiếu Trang Hoàng đế hèn nhát bỉ ổi, hoặc là như Hiếu Trinh Hoàng Thượng nhu nhược, e là A Ly cũng sẽ không đủ mạnh mẽ để nổi dậy.

Cho nên là, tính tình ngây thơ của A Ly lúc này, ngược lại anh nên ca ngợi không phải sao?

Tình cảm mềm mại tràn lan trong lòng anh. Ôm lấy A Ly từ phía sau, cọ cọ, hỏi: “Đang làm gì đó?”.

A Ly thu bút ngay, giơ tờ giấy đã khô cho anh xem. Dương dương đắc ý giải thích: “Là thực đơn ^^ thiếp nghĩ thiếp sẽ cho ra một cuốn sách dạy nấu ăn, toàn bộ điểm tâm kèm thức ăn đều ghi lại hết, truyền lại cho mọi người. Nếu có thể giúp ích được gì, cũng coi như đã làm được việc thiện”.

Tư Mã Dục:…….. Thôi được, anh hoàn toàn không thể hình dung ra bộ dạng cường thế của A Ly nổi đâu. Nhỡ mà anh thực sự hèn nhát, bỉ ổi, nhu nhược, gặp trúng cường địch, chỉ sợ A Ly sẽ biến thành một con thỏ trắng mập lọt vào tay người ta, bị họ lột da, lấy máu, rút xương, ăn thịt —- đại khái ngay cả ra sức giãy dụa cũng là quá khó huống chi là đòi cắn người ta một cái.

Bèn hỏi: “Tại sao bỗng dưng lại nghĩ đến việc viết ‘sách dạy nấu ăn’?”.

A Ly hơi có chút xấu hổ, cúi đầu thu dọn giấy bút, nói: “là do Hoàn nương muốn đó”. Hồi lâu sau Tư Mã Dục mới nhớ ra, Hoàn nương chính là cô vợ của Tạ Liên.

A Ly cũng không thấy mất tự nhiên, tiếp tục kể với anh: “Hôm nay, Thái Phó phu nhân mang theo cháu dâu tiến cung để thưởng trà, Hoàn nương và thiếp là bạn cũ của nhau, liền đến Đông cung trò chuyện một lát”. Nói xong lại bật cười, “Ăn xong điểm tâm của thiếp, liền hỏi phương thức. Lập tức khiến thiếp nhớ ra, trước đây cũng có nhiều người tới hỏi cách làm của thiếp, có thể thấy được thức ăn thiếp làm rất ngon”.

Tư Mã Dục vội vàng gật đầu, đang định nói Tạ Liên, Vệ Lang đều rất thích ăn, lại nhanh chóng nuốt xuống, nói: “Ờ, ta thích ăn lắm đó”.

A Ly cười nói: “Thế nên thiếp mới nghĩ, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, nên cứ đem hết những món ăn thiếp biết viết ra hết, làm thành một cuốn sách. Của mọi người đều là sách văn học, vậy của thiếp sẽ là sách dạy nấu ăn”.

Lập tức Tư Mã Dục cũng hưng trí bừng bừng, “thế thì ta cũng làm ra một cuốn sách ăn uống, đem so với cái của nàng vừa vặn ghép thành một đôi”.

Đến cả cung nữ đứng bên ngoài cũng bật cười khúc khích.

Tư Mã Dục thấy A Ly buồn cười, không khỏi nhớ tới Tạ Liên, “A Hồ lấy được một thê tử tốt, giống như nàng vậy”.

A Ly không hề chú ý tới ba chữ “giống như nàng”, cũng gật đầu theo.

Cô có thể nhìn ra phong thái của Hoàn Đạo Liên. Cô ấy quan tâm đến phương thức làm món điểm tâm kia, căn bản không phải vì bản thân cô thấy ngon —– cô ấy chỉ muốn lựa ý hùa theo sở thích của Tạ Liên.

Cô nàng này từ nhỏ tới lớn tâm hồn đều trong sạch. Cô cũng không hề nóng lòng thay đổi Tạ Liên, mà là kiên trì mỗi ngày làm một ít để dần hòa nhập vào sinh mệnh của Tạ Liên, những việc mà cô chưa từng làm cô sẽ cố gắng thay đổi. Rồi sẽ có một ngày, khi mà Tạ Liên hồi tưởng lại những chuyện cũ, sẽ nhận ra những chuyện đó chỉ là một cõi mơ hồ. Những năm tháng tươi đẹp nhất trong sinh mệnh của anh, sẽ đều tràn ngập hình bóng của Hoàn Đạo Liên.

Phần tâm tư này rất cần tính nhẫn nại, ban đầu nhìn vào sẽ thấy nó quá mức hèn mọn, nhưng nhìn sâu xa hơn,sẽ nhận ra được cô ấy là một người con gái có một tình yêu thuần khiết.

Đời người phù phiếm, tình người thì nông nổi, loại tình cảm này ở Tấn Giang cũng rất khó gặp. Dù có đi nữa, xét trên phương diện một người không yêu thích nam nhân của cô, đại khái sẽ muốn mắng cô một tiếng “hèn”.

Nhưng trên đời này có những người từ được yêu trở thành yêu, cũng có những người tương phản từ được yêu lại không được yêu. So sánh qua lại, chả lẽ không thấy được người yêu mình sau này là đáng quý hơn hay sao?

Tạ Liên có vợ như thế, chính là anh có phúc.

A Ly bưng đĩa đồ ăn vặt cho Tư Mã Dục. Tư Mã Dục chọn lựa chốc lát, thích hết, dứt khoát để hết lên bàn, vừa ăn vừa nói, “Tạ Liên thành thân chưa được bao lâu, bộ trang phục cùng với phụ kiện trên người của hắn đều thay đổi hết, ngay cả cái hà bao trước đây chưa từng rời khỏi người hắn cũng đã tháo xuống. Chuẩn bị trên dưới đều rất chỉn chu. Đến cả A Sửu cũng đều phải cười hắn, nói toàn thân hắn đều hiện ra bốn chữ to đùng ‘tôi đã có chủ””.

A Ly cười nói: “Bản thân chàng thì không giống chắc”.

Tư Mã Dục: “Hô hô. A Sửu là đang ghen tị đó, hắn chính là kiểu không người nào thèm. Trước đây lúc đang uống rượu, còn nói với A Diễm là, không có nữ nhân thì còn có cậu ta, hắn còn muốn cùng sống cả đời với A Diễm. Nàng đoán thử A Diễm đã nói gì nào?”.

A Ly: =__=|||…… Cái tên Vệ xấu xa yêu nghiệt nhà ngươi! Em trai ta có cả khối cô muốn nhá!

“………… nói như nào?”.

Tư Mã Dục liền bày ra một kiểu cách chính trực hào hùng, lại xen vào một chút điệu bộ đắc ý, quả thật diễn y như đúc, “Đừng lôi kéo ta, ta không cùng một loại với ngươi”.

A Ly cười phụt —— có thể làm khó Vệ Lang, xem ra em trai cô cũng có tiến bộ.

“Vừa khéo cũng có chuyện này”. Cười cười trong chốc lát, rồi nói thêm “Hôm nay mẹ thiếp và Thái Phó phu nhân cùng đến, thực ra cũng có một chuyện khác”. Tư Mã Dục tập trung lắng nghe, A Ly lại nói: “Cha của thiếp đã đến Tạ gia cầu hôn cho A Diễm, chọn chính là thất nương tử Tạ Thanh Như. Việc hôn nhân của hai người đã định là mùa xuân sang năm”.

Tư Mã Dục gật gật đầu.

Cửa hôn nhân này tới kỳ thật cũng không quá ngạc nhiên, e là từ khi A Ly bị tuyển làm Thái Tử Phi, hai nhà đã âm thầm định ra rồi.

—– mối quan hệ thông gia của thế gia từ xưa đến nay đều như thế. Quan trọng là dòng dõi, chứ không được do mình tự chọn lựa. Chỉ cần môn đăng hộ đối, có chút cảm tình này nọ, còn những thứ khác là thứ yếu. Huống chi Vương Diễm với Tạ Thanh Như cũng xứng đôi vừa lứa.

Nghĩ như vậy, Tư Mã Dục nhất thời lại suy nghĩ vẩn vơ.

Thực ra nói đến Tư Mã gia cũng cùng một loại với các thế gia khác, cưới vợ cho anh cũng quan trọng về mặt xuất thân, nhân phẩm, tính tình, diện mạo cùng các mục linh tinh khác.

Khiến anh không khỏi nghĩ đến, nếu anh không gặp A Ly từ trước, bất thình lình cưới cô, vậy thì sẽ như thế nào.

Nhất thời tâm loạn như ma. Trong đầu giường như có một hồi ức nào đó, nửa thực, nửa ảo. Giống như đã từng trải qua, lại giống như chưa từng gặp qua.

Bẩm sinh anh không phải kiểu người đa sầu đa cảm, nên vừa cảm thấy hoảng hốt, vừa cảm thấy có hơi buồn cười —- nghĩ rằng, không lẽ hôm nay nghe quá nhiều chuyện quỷ thần, nên bây giờ bị ám ảnh?

Lúc nghĩ đến đó, bỗng nhiên như được nhìn thấy một bầu trời đầy tuyết bay bay, trong màn tuyết đó, trước điện Hiển Dương bỗng dưng có một bóng người ngã xuống, người đó lại hóa thành A Ly. Anh ôm chặt lấy A Ly, chờ cô tỉnh lại. Nhưng A Ly đang nằm trong ngực anh bỗng nhiên lại hóa thành một chùm ánh sáng ngũ sắc, bay lên rồi tiêu tán mất.

Hai cánh tay anh ôm vào không khí, cơ thể đột ngột chao đảo, bừng tỉnh ngay tức khắc.

Trước mặt anh, A Ly đang lật nghiêng cái túi, loay hoay kiểm tra kim chỉ thêu, vừa làm vừa tán gẫu. Khuôn mặt nhu hòa, giống như tắm trong ánh sáng.

“Chuyến đi tuần lần này, Hoàng thượng có nói cho chàng biết khi nào xuất phát hay chưa? Thiếp có thể đi cùng, hay vẫn ở lại Đông cung?”.

Tư Mã Dục giật mình một lúc, nhịn không được muốn chạm vào A Ly. Bàn tay đặt trên đùi cô, rồi xuyên qua lớp vải mỏng, chạm vào làn da ấm áp. Từ đó dời dần lên khuôn ngực, thuận thế cúi người xuống hôn lên cổ cô.

Cảm xúc này mới là chân thật.

Mặt mũi A Ly ửng đỏ. Cố đẩy anh ra, hơi hơi tức giận, “Đang nói chính sự với chàng đó!”.

“tất nhiên phải đi với ta rồi”. Tư Mã Dục nói nhỏ, “không được lầm lỡ hôn kỳ của A Diễm”.

Các cung nữ đứng ở bên ngoài hạ các mành trướng xuống, rồi lặng lẽ đóng cửa đi ra.

Trên tay A Ly còn đang cầm khung thêu, lớp áo ngoài gần như đã bị cởi ra, lớp áo lót thì bị mở rộng, trong nhất thời cánh tay không thể rút ra khỏi tay áo. Hai bàn chân cũng bị lớp váy bao bọc. Quả thực chẳng khác nào cá bị mắc lưới.

Trời còn chưa tối hẳn, vẫn còn thấy rõ mặt mũi của nhau. Anh ung dung chờ đợi, cơ thể cô cũng đã lõa lồ hết cả rồi. Da thịt nở nan trắng ngần, theo hô hấp mà phập phồng. Bởi vì giãy dụa không được, trên gương mặt mang theo vẻ tức giận và ngượng ngùng. Môi bị cắn đến đỏ tươi, trong mắt còn ngân ngấn nước, như là sắp chảy ra đến nơi, “Thả ra cho thiếp”.

Tư Mã Dục cũng là lần đầu trải qua ân ái giữa ban ngày, chưa từng thấy qua cảnh xuân tươi đẹp như vậy, hơi hơi chột dạ, “……. thực ra như thế này cũng rất tiện lợi mà”.

A Ly giơ chân lên đá anh, nhưng bị váy kéo lại, giãy đành đạch càng giống một con cá mắc cạn hơn, “Thiếp không thấy tiện lợi một chút nào hết!”.

Vừa nãy hai người còn đang vui vẻ nói chuyện, tiến triển đến tình huống này cũng quá nhanh đi, căn bản không hề có chút xíu không khí tình thú nào hết. Hơn nữa —– dựa vào cái gì mà anh lại còn mặc quần áo chứ!

“Ta nói thật mà” Tư Mã Dục phủ xuống, tựa như một đám mây đen vây chặt lấy cả người cô. Đôi đồng tử của anh sâu như một góc đại dương, môi nóng bỏng như muốn hút cạn sức lực của cô, âm thanh trằn trọc bên tai cô, như là bão táp, “A Ly, cả đời này chúng ta không rời xa nhau có được không? Ta không rời bỏ nàng, nàng cũng sẽ không bỏ lại ta”. Cơ thể bị khiêu khích  dần dần có cảm giác —– là một con người, loại chuyện này luôn luôn dễ bị cám dỗ. Mà với loại tình huống này, bị đòi hỏi chuyện gì cũng đều sẽ đáp ứng dễ dàng.

“Được”. A Ly hứa.

Nhưng cuối cùng A Ly vẫn không thể cùng Tư Mã Dục đi về phía Tây.

Vào mùa Thu năm nay, A Ly không có triệu chứng gì nhưng lại ngã bệnh. Mãi cho đến giữa mùa Thu tháng Tám, bệnh tình mới có chút khởi sắc.

Nhưng phía Tư Mã Dục hành trình cũng gần kề, không thể đợi cô dưỡng bệnh cho khỏe hẳn được. Chỉ đành khẩn thiết dặn dò, “Không được chạy nhảy lung tung, không được ăn uống bậy bạ, yên phận tịnh dưỡng cho khỏe hẳn, đợi ta quay về. Nếu một mình thấy buồn, thì hãy thường đến chỗ mẫu hậu. Nếu mẫu hậu không thể đến được, thì cứ một mực truyền mẹ nàng đến nhé……” Suy nghĩ thêm lát nữa, chốt lại một câu, “Cứ dứt khoát thỉnh mẹ nàng đến ở chung với nàng đi”.

“Thôi ngừng!” A Ly nhanh chóng chặn họng anh, “a nương thiếp còn phải chăm sóc cho cha thiếp nữa. Chàng cứ hãy lo cho mình trước đi”.

Thực tế phía Tư Mã Dục, A Ly đã giúp anh thu xếp khá ổn thỏa trước rồi. Chỉ duy nhất một chuyện chưa bố trí tốt, đó là người chăm sóc bên cạnh anh —- về việc này, muốn thu xếp một nữ nhân đi cùng với Tư Mã Dục, nhưng không có nghĩa là ngầm đồng ý, để cho cô ta chăm sóc lên tới trên giường.

A Ly tin tưởng Tư Mã Dục, tin anh thực sự yêu mình. Nhưng ở thời đại này, không có một tên đàn ông nào sẽ chủ động nghĩ đến việc thủ thân vì vợ, vị tất trong lòng Tư Mã Dục lại tự giác được trong việc này.

Rối rắm thật lâu, vẫn túm lấy vạt áo của anh, nói ra: “Nếu như có thể thêu tên của thiếp lên mặt chàng được thì tốt rồi……”

Tư Mã Dục: Hả…… Anh thật tình không thể hiểu được ý tứ của A Ly.

Lúc này A Ly mới nhăn nhó mặt mày, có một số việc rất khó xác định, bạn không nói thì đừng hòng anh ta nghĩ ra —– cho dù tâm tư nhạy bén đến đâu, cũng cần phải “điểm” một “điểm” thì mới có thể thông suốt —- tất nhiên cô phải nói thôi.

Nhỏ giọng khe khẽ nói, “Không thể ngày ngày giữ bên người….. thì phải thêu tên lên, để cho người ngoài vừa nhìn vào liền biết nó là của thiếp. Sẽ không còn ai dám lấy nhầm”.

Tư Mã Dục:…… cuối cùng anh đã nghe và hiểu được. Cười đến sắp ngất đi, “Nàng nghĩ bậy bạ gì đâu không. Làm gì có người nào dám tranh đoạt với nàng —- huống chi bọn họ muốn đoạt, ta đã chịu để ý sao? Nàng vẫn nên an tâm dưỡng bệnh, đợi đến khi ta về phải tăng thêm một đống thịt. Ôm vào mới đã”.

“Chàng không ghét sao?”.

“Ồ….. cô vợ nhỏ của ta mập thêm chút nữa mới tốt”.

“Làm như nuôi heo không bằng!”.
Mồng một tháng Chín, Tư Mã Dục thay mặt Thiên Tử đi tuần, khảo sát phòng ngự, thúc giục chuẩn bị chiến tranh. Lần này anh đi không hề phô trương, chỉ mang theo mười mấy phụ tá từ Đông cung cùng với hai người là Tạ Liên và Vệ Lang, tự do đi về phía Tây Kinh Khẩu, một đường an ổn tham quan và xem xét.

Đến Kinh Khẩu, tạm trú trong hành cung, mở bọc hành lý ra, nhìn thấy bên trong có một cuốn sách, liền mở ra xem.

Trên nền sách trắng như tuyết đọng lại một nét bút, ngoại trừ người của Vương gia, không còn người nào có thể viết như thế. Chính là nét chữ A Ly viết thành thực đơn, trên trang bìa viết một câu thơ: “Thanh thanh hà biện thảo, miên miên tư viễn đạo. Thượng hữu xa gian thực, hạ hữu trường tương ức”. (*)

(*) Trích hai câu đầu và hai câu cuối của bài thơ “Cho ngựa uống ở Trường Thành” của Thái Ung.

1. bài thơ: 飲馬長城窟行

青青河邊草,

綿綿思遠道。

遠道不可思,

宿昔夢見之。

夢見在我傍,

忽覺在他鄉。

他鄉各異縣,

展轉不可見。

枯桑知天風,

海水知天寒。

入門各自媚,

誰肯相為言!

客從遠方來,

遺我雙鯉魚。

呼兒烹鯉魚,

中有尺素書。

長跪讀素書,

書中竟何如。

上有加餐食,

下有長相憶!

2. Phiên âm: Ẩm mã Trường Thành quật hành

Thanh thanh hà biên thảo,

Miên miên tư viễn đạo.

Viễn đạo bất khả tư,

Túc tích mộng kiến chi.

Mộng kiến tại ngã bàng,

Hốt giác tại tha hương.

Tha hương các dị huyện,

Triển chuyển bất khả kiến.

Khô tang tri thiên phong,

Hải thuỷ tri thiên hàn.

Nhập môn các tự mị,

Thuỳ khẳng tương vi ngôn!

Khách tòng viễn phương lai,

Di ngã song lý ngư.

Hô nhi phanh lý ngư,

Trung hữu xích tố thư.

Trường quỵ độc tố thư,

Thư trung cánh hà như.

Thượng hữu gia xan thực,

Hạ hữu trường tương ức!

3. Dịch thơ: Cho ngựa uống ở Trường Thành (dịch bởi: Nguyễn Lãm Thắng)

Cỏ bên sông biêng biếc

Miên man vọng nẻo xa

Đường xa nào nhớ được

Mơ thấy người, đêm qua

Trong mơ ta bên người

Vụt dậy đà cách mặt

Đã khác hai phương trời

Bồn chồn không thể gặp

Dâu khô biết gió trời

Lòng biển thấu trời rét

Kẻ về, đầm ấm vui

Ai cùng ta tha thiết?

Khách phương xa vừa tới

Trao ta “song lý ngư”

Gọi trẻ con mở vội

Bên trong “xích tố thư”

Quỳ vội đọc thư dài

Vẫn những lời như cũ

Trên ăn thêm từng ngày

Dưới là hoài mong nhớ!

(nguồn: http://lamthang.vnweblogs.com/category/6816/17515).

Khi dễ anh là trâu đó à!

Tư Mã Dục đầu tiên là như này 囧, kế đó là cười ngất ngây, sau nữa là vuốt ve các con chữ trên giấy, kéo dài nỗi tương tư.

Lúc A Ly viết sách dạy nấu ăn, anh chỉ nghĩ là cô nói đùa. Lúc này xem ra, chí ít là ở hành động thực tế, cô vợ của anh chưa chắc gì đã thua kém so với tiên hoàng đâu nha.

Tư Mã Dục liền cầm bút lên, bắt đầu đối chiếu với sách dạy nấu ăn, anh viết “sách ăn uống”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN