Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê - Chương 97: Chúng ta từ từ đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê


Chương 97: Chúng ta từ từ đến


Trong mắt Hiên Viên Triệt thoáng lộ ra sắc lạnh, hắn thấy Tần Mục Ca có chút miễn cưỡng ngồi ở trên lưng ngựa, lòng bàn tay nắm chặt một chút, sau đó bình tĩnh lên ngựa.

Mặc dù Lãnh Thanh Phong mất hứng, nhưng vẫn nể mặt Mộ Dung Khinh Hàn, rất không tình nguyện lên ngựa.

Mộ Dung Khinh Hàn cũng đi theo lên ngựa, tao nhã lễ phép ngồi ở trước mặt Tần Mục Ca, sau đó hơi nghiêng mặt dịu dàng nói: “Ngồi xong, Tần tiểu thư . . .”

Một tay Tần Mục Ca nhẹ nhàng bắt được áo đối phương, khách khí trả lời: “Dạ, Vương Gia.”

Chợt nàng có một loại dự cảm, đối phương rất có thể sẽ hỏi mình đề tài có quan hệ với Triệu Hiểu Uyển và Hiên Viên Triệt, nếu không làm sao sẽ gấp gáp như thế muốn cùng cưỡi một con ngựa với mình?

Mặc kệ đối phương hỏi cái gì, hỏi thế nào, câu trả lời của mình nhất định là một giọt nước cũng không lọt ra ngoài!

Nàng âm thầm chuẩn bị xong tiếp chiêu.

Mộ Dung Khinh Hàn kẹp kẹp bụng ngựa, bắt đầu giục ngựa đi, Lãnh Thanh Phong và Hiên Viên Triệt đều không nhanh không chậm theo phía sau, không xa không gần, giống như hai miếng kẹo mè xửng.

Hắn nhanh, hai người cũng nhanh, hắn chậm, hai người kia cũng chậm.

Cuối cùng, Mộ Dung Khinh Hàn không thể không dùng thân phận vương gia nói với hai người kia: “Hai người các ngươi phải cách ta 100m.”

Sau đó, hắn mới cảm thấy có thể tự do nói chuyện với Tần Mục Ca.

“Có phải Tần tiểu thư rất thích nói láo hay không? . . .” Bỗng chốc Mộ Dung Khinh Hàn thốt ra một câu, giọng nói mang theo vẻ hài hước, hoàn toàn vượt ra ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tần Mục Ca.

Cho nên Tần Mục Ca sững sờ, vội giải thích cho bản thân nói: “Vì sao Vương Gia phải nói như vậy? Ta nói láo ở đâu?”

“Ngươi đã từng nói với Đóa Nhi ngươi không có hình xăm, nhưng mà đóa hoa trên vai ngươi giải thích thế nào?” Vẻ ngoài như ngọc của Mộ Dung Khinh Hàn cười yếu ớt, quay đầu liếc mắt nhìn Tần Mục Ca, đều là nhàn nhạt vui sướng.

Tần Mục Ca không khỏi ngẩng đầu nhìn Thanh Dương vương này, dáng vẻ không tới ba mươi tuổi, Thanh Nhã Mỹ Lệ (vẻ đẹp thanh lịch tao nhã), bút mực khó vẽ, lúc này cười nhẹ nhàng cũng không biết vui sướng của hắn đến từ nơi nào.

“Vương Gia để công chúa hỏi thăm? . . . . . .” Tần Mục Ca không trả lời câu của Mộ Dung Khinh Hàn, mà hỏi ngược một câu.

Mộ Dung Khinh Hàn không có phủ nhận, chỉ chuyển ánh mắt qua nơi khác, lạnh nhạt nói: “Ngươi có biết vì sao ta làm như vậy? . . . . . .”

“Không biết, ta cũng thật tò mò.” Tần Mục Ca nhìn ra hình như đối phương lọt vào suy nghĩ, thì an tâm chờ đoạn sau của đối phương.

Chợt, Mộ Dung Khinh Hàn ngừng lại, lần nữa quay đầu lại đây, không chớp mắt nhìn Tần Mục Ca, từng chữ từng câu với cảm giác bị thương nói: “Nhược Nhi, sao ngươi có thể không biết ta? Sao ngươi không biết ta? Có phải ngươi vẫn còn đang giận ta hay không, cho nên cố ý không biết ta? . . .”

Tần Mục Ca không hiểu ra sao, vội vàng khoát tay nói: “Ta là thật sự không biết ngươi, Vương Gia, trước kia chúng ta chưa từng gặp mặt!”

Mộ Dung Khinh Hàn này là ma ám sao? Sao ban ngày ban mặt nói mò?!

“Trong đó nhất định xảy ra điều gì nhầm lẫn, ” Mộ Dung Khinh Hàn cố gắng để cho mình lấy lại bình thường, giảng đạo giống như kể chuyện xưa cho Tần Mục Ca: “Vương phi của ta gọi là Lãnh Thanh Nhược, một năm trước chẳng may qua đời, lúc ấy ta mời đạo trưởng tốt nhất cầu phúc một 100 ngày cho nàng, cuối cùng đoán được nàng sống lại ở kinh thành, sinh ngày mùng ba tháng ba, trên người chắc chắn sẽ có hình xăm hoa đóa, còn có chính là mặt mày rất giống nhau, ngươi không sai chút nào. . . . . .”

Trong đầu Tần Mục Ca lại thoáng hiện ra hình ảnh về Mộ Dung Khinh Hàn từng có trước kia, một loại cảm giác kỳ lạ lại chợt sinh ra — mặc dù đối phương nói vô cùng kỳ lạ, nhưng mà bóng dáng của hắn trong đầu mình cũng là thật, nhưng lại không biết có quan hệ thế nào với hắn.

“Vương Gia, đây quá khó tin đi? Chỉ là thiên hạ này cũng có người giống nhau, dân nữ vốn chưa từng đến Cao Vực, hơn hết là từ nhỏ lớn lên trong kinh thành, cũng không có xảy ra ngoài ý múôn, nói gì sống lại? Đây quả thật quá không thể tưởng tượng nổi. . . . . .”

Mặc kệ là cái gì, Tần Mục Ca cũng không muốn có qua lại gì với Mộ Dung Khinh Hàn, cho nên lập tức chối bỏ lời của đối phương.

Mộ Dung Khinh Hàn nhìn đôi mắt trong suốt của Tần Mục Ca, nghi ngờ nói thật nhỏ: “Nhất định là chỗ nào có vấn đề, nếu không, đạo sĩ kia nói sống lại là có kí ức, đầu thai sẽ xóa đi kí ức, ngươi là sống lại, phải nhớ ra ta, cho dù ngươi đang giận ta, cũng sẽ nhớ rõ ta. . . . . .”

“Vương Gia không cần tìm tòi nghiên cứu những thứ này, ta không phải vương phi của ngài, ta tên là Tần Mục Ca.” Tần Mục Ca rất khẳng định nhắc nhở ở sau lưng đối phương, “Xin Vương Gia bớt đau buồn đi. . . . . .”

Mộ Dung Khinh Hàn âm thầm cười khổ một cái. Bây giờ có thể khẳng định Tần Mục Ca chính là Nhược Nhi, nhưng nàng hoàn toàn không có kí ức với mình, nói cách khác, nàng đã đều quên tình yêu với mình, hoàn toàn thành người xa lạ với mình!

“Ngươi không nhớ nổi ta, không có quan hệ, chúng ta từ từ đi — chúng ta lại lần nữa từ từ đi, lúc này Bổn vương có nhiều thời gian cùng ngươi, cả đời chúng ta đều ở cùng một chỗ. . . . . .”

Nói xong, Mộ Dung Khinh Hàn đánh một roi vào ngựa.

Con ngựa bị đau, tốc độ lập tức nhanh hơn.
Trong lòng Tần Mục Ca lập tức chối bỏ đề nghị của đối phương. Công tử đa tình như vậy không phải là món ăn của mình! Dựa vào hắn có bao nhiêu đẹp bao nhiêu giàu, đều không hợp bên cạnh mình!

Lãnh Thanh Phong và Hiên Viên Triệt bị Mộ Dung Khinh Hàn buộc giữ vững khoảng cách hơn 100m với đối phương, cho nên chỉ thấy xa xa bọn họ có động tác với nhau, lại không biết đang nói cái gì.

“Ngươi cũng đã biết, tỷ tỷ rất có thể là vương phi sống lại của Thanh Dương vương?” Bất chợt Lãnh Thanh Phong liếc nhìn Hiên Viên Triệt, hỏi một câu.

Hiên Viên Triệt dừng lại, động tác chậm nhìn về Lãnh Thanh Phong: “Ngươi đang nói cái gì? Tình huống Tần Mục Ca ta hiểu rất rõ, nàng vốn chưa từng đi qua nơi xa, cuộc sống từ nhỏ đã ở Kinh Thành, trước đây không lâu gả cho ta, sau khi rời khỏi ta vẫn làm việc ở bên cạnh Tam điện hạ, sau đó nàng lại bị thương ta đón nàng vào phủ tướng quân, cho tới bây giờ, làm sao có thể sẽ là vương phi Thanh Dương? ! Muốn nói giống nhau, trên đời này có nhiều người giống nhau, vốn không thể tùy ý có kết luận.”

Lãnh Thanh Phong bĩu môi, ánh mắt nhìn bóng dáng của Tần Mục Ca xa xa, sâu xa nói: “Có chút chuyện không tuân theo lẽ thường ngươi chưa từng thấy qua dĩ nhiên là không tin, nhưng mà ta nói cho ngươi biết, lúc trước sau khi vương phi Thanh Dương — cũng chính là tỷ tỷ của ta qua đời, Thanh Dương vương đã từng làm cúng bái hành lễ to lớn cho nàng, cộng thêm Hồng Phất Cung cố gắng, cuối cùng thúc đẩy tỷ tỷ sống lại, nhưng mà cụ thể nàng thành người nào, không biết, chỉ biết là hồn phách linh quang (linh hồn ánh sáng) của nàng rơi vào vùng Kinh Thành này. . . . . . Cũng may, rốt cuộc ta tìm thấy nàng. . . . . .”

Hiên Viên Triệt bắt đầu lo lắng, con mắt chăm chú đuổi theo bóng dáng trước mặt này.

Hiện tại hắn hiểu tại sao Thanh Dương vương sau lúc thấy Triệu Hiểu Uyển cũng không có giọng nói với nàng, mà là cứng rắn để cho Tần Mục Ca cùng cưỡi một con ngựa với hắn. Lòng hắn luôn tập trung nhớ tới vương phi của hắn, hoặc là nói bây giờ hắn đã coi Tần Mục Ca là vương phi của hắn.

Trong lòng nàng nghĩ thế nào? Có thể theo cơ hội này nối lại duyên trước với Mộ Dung Khinh Hàn hay không? Trước bỏ lỡ với Mộ Dung Khinh Hàn, lần này cơ hội lại tới nữa.

“Ngươi làm sao vậy, đại tướng quân?” Lãnh Thanh Phong nhìn sắc mặt Hiên Viên Triệt không đúng, tò mò hỏi một câu.

Lúc này Hiên Viên Triệt mới cảm thấy mình có chút lơ đễnh, vội lấy lại mặt không chút thay đổi, chậm rãi nói: ” Lời nói này của người làm cho ta cảm thấy rất kinh ngạc, theo nói như ngươi, vương phi của Thanh Dương vương là tỷ tỷ của ngươi, phải là người Hồng Phất Cung, nhưng ngươi nhìn một chút Tần Mục Ca có từng biết ngươi?”

“Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà, nàng chính là tỷ tỷ. . . . . .” Lãnh Thanh Phong rất cố chấp, kiên trì nói.

Hiên Viên Triệt liếc nhìn Lãnh Thanh Phong, lạnh lùng nhắc nhở một câu: “Chớ quên, nếu nàng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi cũng không cần thân mật như vậy, nên duy trì kính trọng. . . . . .”

“Kính trọng? Ta thích tỷ tỷ, như thế nào?” Lãnh Thanh Phong không cho là đúng cười cười, trong ánh mắt tràn đầy ý sâu xa, “Ta cũng không có liên hệ máu mủ với tỷ tỷ, cho nên ta thích nàng cũng rất bình thường. . . . . .”

Hai người ngươi một câu ta một câu cãi mấy câu sau đó mỗi người không để ý tới nữa, chỉ đi theo xa xa phía sau Tần Mục Ca lên đường, cho đến vào Kinh Thành, đến trước phủ Đại tướng quân xuống ngựa, Hiên Viên Triệt nhìn sắc mặt Tần Mục Ca xuống coi như bình thường, trong lòng mới yên tâm.

Mấy người đi theo vào vương phủ, thức ăn rượu và đồ nhắm đã chuẩn bị xong, sau khi mỗi người tắm rửa thay quần áo, đến phòng ăn dùng bữa không đề cập tới.

Sau khi dùng cơm xong, Tần Mục Ca đứng dậy từ biệt muốn đi nghỉ ngơi.

Mộ Dung Khinh Hàn vội vàng đứng dậy nói: “Ta đưa ngươi đi. . . . . .”

“Lúc này đến lượt ta đưa tỷ tỷ, Vương Gia nên nghỉ ngơi một chút đi.” Lúc này Lãnh Thanh Phong không cần thời gian cho Mộ Dung Khinh Hàn, lập tức đứng dậy kéo Tần Mục Ca nói: “Chúng ta đi thôi, tỷ tỷ.”

Mộ Dung Khinh Hàn nhìn Lãnh Thanh Phong kiên trì đối đầu với mình, thì cười nhạt, phất tay một cái: “Được, ngươi đi đi.”

Dù sao chuyện này mình chắc chắn phải làm được, muốn cho Nhược Nhi nhớ tới mình, cho dù nàng nhớ không nổi mình, mình cũng sẽ không bỏ lỡ nàng!

Lãnh Thanh Phong cười tươi như hoa trở lại Minh Nguyệt tiểu trúc với Tần Mục Ca, thấy đối phương rất mệt mỏi, cũng không nỡ quấy rầy, liền nói đợi nàng nghỉ khỏe mình trở lại.

Tần Mục Ca cũng không giữ hắn lại, chờ hắn đi ra ngoài, thì lười nhát nằm ở trên *.

Mình thật là mệt chết đi, nghỉ ngơi không được, lại thêm vào trên tinh thần chịu đựng không ít, cho nên thể xác và tinh thần mệt mỏi, cho nên đã ngủ mà để lại quần áo.

Không biết lúc nào thì trong buồn ngủ lờ mờ có người nhỏ giọng nói chuyện. Từ phản xạ có điều kiện, nàng vừa mở mắt ra nhìn.

“Đại tướng quân, ngươi đến đây lúc nào?”

Tần Mục Ca rất kinh ngạc, bởi vì Hiên Viên Triệt ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn ở trên ghế cách đó không xa, dường như đang đợi mình tỉnh lại.

“A,… Ta có chút chuyện muốn đến hỏi ngươi một chút . . . . . .” Hiên Viên Triệt có chút lo lắng, cố gắng lộ ra một chút ý cười.

Tần Mục Ca ngồi dậy, sửa lại tóc một chút — tình trạng hiện tại này của nàng thật là có chút lúng túng, Hiên Viên Triệt cứ như vậy không để ý tới đi vào lại để cho nàng có chút kinh ngạc, là có việc gì gấp đây?

“Chuyện gì, đại tướng quân cứ nói đừng ngại.” Tần Mục Ca vừa nói, vừa ra hiệu nha hoàn bưng nước.

“Ta muốn biết Vương Gia nói cái gì với ngươi — ta không có ý gì khác, chỉ là tò mò . . .” Hiên Viên Triệt vừa cân nhắc vừa khó khăn nói xong, hắn biết là mình rất không nên, nhưng mà trong lòng lại chịu loại dày vò nào đó, nếu mình không hỏi rõ ràng, chỉ sợ tối nay mình đừng nghĩ ngủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN