[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi
Chương 43: Hôm nay sơn tùng là thầy giáo
Khi Đại Nựu thử sức, Tô Điềm Điềm cũng không vào theo.
Mặc dù có chút lo lắng nhưng cô vẫn tin tưởng thực lực của Đại Nựu, càng tự tin với ánh mắt của mình hơn.
Từ “Thiên nga béo” đến cô gái duyên dáng yêu kiều thì mọi thứ mà Đại Nựu gánh vác không đơn giản chỉ là “Thuốc có tính béo phì.”
Một người từng trải qua sự tuyệt vọng mới có thể đặt mình vào hoàn cảnh đó mà hoàn toàn cảm nhận cái cảm giác rơi vào vực sâu vạn trượng. Cũng chính vì vậy mới có thể biết quý trọng từng cơ hội một.
Chuyện khiêu vũ đối với Đại Nựu và cô đều có một ý nghĩa nào đó rất giống nhau.
Tuy trung tâm giáo dục đặc biệt Tiểu Hòa Miêu đã có phòng khiêu vũ từ sớm nhưng mãi đến khi Tô Điềm Điềm và nhóm tình nguyện viên đến đây mới thật sự mở lớp dạy khiêu vũ.
Khi đó Đại Nựu đã tám chín tuổi, đã bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất để học khiêu vũ. Thậm chí trong lớp còn có những người lớn tuổi hơn Đại Nựu cho nên viện trưởng cũng chỉ nhờ các cô dạy những thứ đơn giản là được…
Thiếu chút nữa là trực tiếp ghi danh tập thể dục theo nhạc của đài radio rồi.
Nhưng nghĩ đến từ đầu đến cuối những cô gái này đối với vũ điệu và hình thể đều có một loại khao khát vô hình. Vì vậy ngày đầu tiên lên lớp, những cô gái khác lần đầu đến làm tình nguyện viên liền bàn bạc trình diễn một buổi biểu diễn ballet.
[Hồ Thiên Nga]
Một đám cà rốt nhỏ lờ mờ ngồi trong phòng học, trên màn ảnh dáng múa chuyển động làm cho bọn chúng phải nhìn chằm chằm vào đó.
Nhưng sự tự ti và mờ mịt càng nhiều hơn.
Giống như xuyên thấu qua cửa sổ tình cờ nhìn thấy vũng bùn bên ngoài một thế giới khác, sau đó lại không cách nào quên được. Trong lòng rõ ràng muốn nếm trải nhưng lại có nhiều người chần chừ không dám tiến lên.
Đến nay Tô Điềm Điềm còn nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Đại Nựu, Đại Nựu vừa lùn vừa mập xen lẫn trong đám đông, vẻ mặt chết lặng giống như mắc bệnh tự kỷ vậy.
Nhưng chính cô gái này đã đợi sau khi mọi người tản đi hết bỗng nhiên chạy đến lặng lẽ kéo vạt áo của cô, vẻ mặt đầy thấp thỏm ngẩng đầu lên nhìn cô:
– Có thể dạy em khiêu vũ không?
Đại Nựu hỏi bằng ngôn ngữ ký hiệu, ngón tay mập mạp đều run rẩy.
Trong khoảnh khắc đó, Tô Điềm Điềm mới nhìn rõ ánh mắt của Đại Nựu, đó là ánh mắt đang giãy giụa trong bóng tối mong tìm được một tia sáng nhỏ nhoi, ánh mắt ấy rất sáng ngời.
Nửa tiếng sau, cửa chính phòng khiêu vũ lại mở ra, Sơn Tùng dẫn Đại Nựu đi ra.
Người phía trước thì sắc mặt ung dung, người phía sau vẫn luôn là sắc mặt bình tĩnh gặp biến cố không sợ hãi, sau đó quay đầu nhào vào lồng ngực của cô, làm thế nào cũng không buông tay.
Tô Điềm Điềm có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu Đại Nựu, cúi đầu hỏi cảm giác của Đại Nựu thế nào rồi?
Đại Nựu lắc đầu không nói câu nào.
Tô Điềm Điềm có chút không yên tâm ngẩng đầu nhìn Sơn Tùng, đối phương khẽ gật đầu với cô, dường như tâm trạng cũng không tệ.
Nhất thời trong lòng của Tô Điềm Điềm cũng dễ chịu một chút, xem ra Sơn Tùng trong ấn tượng của cô không tệ lắm.
– Có thể dẫn anh đi dạo quanh đây không?
– Hử? Ở đây nhiều người lắm…
Tô Điềm Điềm trả lời theo bản năng.
Sơn Tùng ồ một tiếng:
– Em không muốn bị người khác nhìn thấy chúng ta ở chung với nhau sao?
Tô Điềm Điềm liền đỏ mặt, đây là cái gì với cái gì vậy?
Cô vội vàng giải thích:
– Không, không phải là ý đó… Trẻ con rất nghịch ngợm, em sợ anh không thích… Dù sao cũng hiếm có được kì nghỉ như vậy, có thể rời xa sân khấu để yên tĩnh một chút gì đó.
Tô Điềm Điềm định nói gì đó nhưng đột nhiên Đại Nựu buông lỏng cánh tay đang ôm eo cô, sau đó quay đầu kéo tay áo của Sơn Tùng.
Đại Nựu đi hai bước lại dừng lại nhìn bọn họ.
Sơn Tùng khẽ cười:
– Xem ra Đại Nựu nghe lời hơn em.
– Tiền bối!
Sơn Tùng liếc nhìn cô một cái, liền khiến Tô Điềm Điềm nhục chí.
– … Anh Tùng.
Đột nhiên Tô Điềm Điềm cảm giác được Sơn Tùng ở hiện thực còn khó đối phó hơn trong phó bản.
Trung tâm giáo dục đặc biệt Tiểu Hòa Miêu đã thành lập được mấy chục năm rồi, đối với một thành phố tấc đất tấc vàng như ở đây mà nói thì quy mô của trung tâm không hề nhỏ.
Nhưng cũng bởi vì quy mô lớn như thế mà gián tiếp phản ánh số lượng trẻ em thuộc hoàn cảnh đặc biệt trong xã hội rất nhiều.
Trên hành lang đều dán những tờ quảng cáo, một số là phòng ngừa bệnh tật nhưng đa phần là liên quan đến việc làm sao để giúp trẻ em đặc biệt tự lo cuộc sống sinh hoạt của chúng.
Dọc theo đường đi, Sơn Tùng cũng nhìn những tờ quảng cáo đó, con ngươi càng ngày càng sâu. Tô Điềm Điềm đi bên cạnh thỉnh thoảng giải thích với anh, còn Đại Nựu thì yên lặng đi giữa hai người.
Lúc này là thời gian bọn trẻ ra chơi, chúng đi tới đi lui trên hành lang nhưng lại không có ồn ào, thỉnh thoảng cũng có vài đứa chạy đến chào hỏi Tô Điềm Điềm. Sau đó lại liếc mắt nhìn Sơn Tùng đứng bên trong rồi lại nhanh chóng chạy đi mất.
– A…
Sơn Tùng đang định cùng bọn trẻ nói chuyện nhưng bọn trẻ lại như chú thỏ con chạy đi mất, trong nhất thời động tay trên tay không biết làm sao mới được.
Liên tiếp mấy lần như thế, anh cũng không biết làm cách nào mới tốt.
Lúc đầu Tô Điềm Điềm còn lén lút che miệng cười trộm nhưng sau khi bị Sơn Tùng đùa giỡn trợn mắt nhìn cô thì cô liền không lén lút nữa.
Sơn Tùng có chút khó xử:
– Anh đáng sợ vậy sao?
– Chẳng qua bọn trẻ mắc cỡ thôi.
Tô Điềm Điềm cười híp mắt trả lời.
Tô Điềm Điềm:
– Anh rất thích trẻ con hả?
– Ừ, anh có đứa em trai, quan hệ giữa anh với nó rất tốt. Khi nhìn thấy những đứa trẻ này liền cảm thấy chúng rất dễ thương.
Nhưng nghĩ đến bọn trẻ còn nhỏ như thế mà phải chịu nhiều cực khổ, trong lòng anh liền thấy chua xót.
– Bọn trẻ đều nhìn anh kìa.
Tô Điềm Điềm chỉ về phía phòng học, trên bể cửa sổ sau cánh cửa kính có rất nhiều cái đầu nhỏ ló lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ, bọn trẻ thì thầm to nhỏ với nhau nhưng không có ai bước đến.
– Ai dô!
Sơn Tùng khẽ cười quơ tay với bọn trẻ, có đứa lập tức rụt đầu lại cũng có đứa thấy mắc cỡ khẽ cười với anh. Thậm chí có thể nghe thấy có đứa trẻ đang nhỏ giọng gọi tên anh.
Sơn Tùng đáp lại từng cái một, nhìn những gương mặt ngây thơ đó thì trong lòng liền cảm thấy mềm mại.
Càng đơn thuần càng đáng yêu.
Càng đáng yêu càng thấy đau lòng.
Nhưng thời gian giữa các tiết không lâu nên bọn trẻ chỉ có thể quay đầu trở về phòng học.
Sơn Tùng nghĩ một chút liền hỏi:
– Anh có thể làm chút gì đó cho bọn trẻ không?
Tô Điềm Điềm nghe thấy vậy liền nghĩ rằng anh muốn quyên góp tiền cho bọn trẻ.
Cô suy nghĩ một chút, đang muốn lên tiếng thì đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói:
– Ở đây có rất nhiều đứa trẻ thích nghe cậu hát, có thể mời cậu tham gia một tiết học âm nhạc không?
Hai người quay đầu liền nhìn thấy lão viện trưởng đang đứng cách đó không xa, gương mặt hiền hòa nhìn bọn họ.
Trong khoảng khắc Sơn Tùng đẩy cửa vào, những người có mặt đều sợ ngây người.
Khi nhìn thấy anh bước vào, cô giáo đang đàn dương cầm lỡ đàn sai một phím, một giây kế tiếp bọn trẻ đều vui mừng mà nhảy cẫng lên, ngay cả Đại Nựu đi cùng bọn họ cũng không nhịn được vỗ tay.
– Cảm ơn, cảm ơn…
Anh vừa mừng vừa lo gật đầu chào hỏi mọi người, dáng vẻ cẩn trọng càng làm anh giống học sinh hơn là thầy giáo.
Anh nghĩa một chút liền đi đến bên cạnh đàn dương cầm:
– Hay là để em thử xem.
– Ồ, được, mời ngồi…
Cô giáo trẻ lấy lại tinh thần liền đỏ mặt, vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho anh, niềm vui đột nhiên làm cho cô giáo đó có chút lúng túng.
Viện trưởng cười rộ lên:
– Hôm nay mời anh Sơn Tùng dạy cho các con một tiết âm nhạc được không nào?
Bà chưa nói xong thì phía dưới liền rộn ràng lên, có đứa còn vỗ bàn, còn có đứa không thể nói chuyện được liền cầm cái chuông cố sức lắc lắc, trong phút chốc phòng học trở nên thật náo nhiệt.
– Các em muốn hát bài gì?
Sơn Tùng nhếch môi cười ngồi xuống ghế, vừa dứt lời thì trong phòng học lại thêm náo nhiệt.
Giáo viên âm nhạc bên cạnh liền đưa tài liệu giảng dạy cho anh.
– Trong sách của bọn trẻ đều có.
– À, cảm ơn.
– Không, không cần khách sáo…
Nhìn thấy Sơn Tùng khẽ cười nhận lấy sách, cô giáo không nhịn được lại len lén quan sát anh thêm một chút, tim liền đập nhanh hơn.
Gần đầy mình may mắn vậy sao? Thần tượng ngày ngày nhắc đến bỗng nhiên xuất hiện trong phòng học, còn là trong giờ học của bọn trẻ nữa.
– Cái nào cũng được, thật ra bọn trẻ muốn nghe anh hát hơn.
Tô Điềm Điềm cười híp mắt nói. Sau khi vào phòng học, những bạn nhỏ quen biết cô đều xoay quanh cô hết.
Sơn Tùng tiện tay lật một cái, nhìn thấy tựa đề liên vui vẻ.
– Vậy thì bài này đi!
Anh thử giẫm lên bàn đạp một chút, mới đầu còn có chút không quen, mấy âm tiết dày nghẹt chọc cho mọi người đều bật cười.
Tô Điềm Điềm trêu ghẹo nói:
– Đây chắc là đồ cổ mua lúc mới xây trường.
Sơn Tùng phối hợp cười khổ một tiếng:
– Vậy anh phải cẩn thận một chút.
Anh thử lại mấy lần liền bắt được nhịp điệu, mười ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn, ánh mắt rất có khí thế nhưng lại đàn bài “Mùa xuân ở nơi nào?”
Bài hát vui nhộn của thiếu nhi kết hợp với gương mặt thường xuất hiện trên tạp chí thời thượng của anh mà không phải là chống lại thiếu nhi đấy chứ. Những bạn nhỏ chơi đùa sôi nổi, cầm nhạc khí trên tay nhanh chóng hòa trong tiết tấu của bài hát.
Sơn Tùng:
– Mọi người nói xem mùa xuân ở nơi nào?
– Trên rừng!
– Dưới nước!
Sơn Tùng kêu lên một tiếng kì lạ:
– Mùa xuân đã qua rồi!
Bọn trẻ cười khanh khách, trong phút chốc phòng học càng thêm náo nhiệt.
Vốn là Tô Điềm Điềm đang dạy mọi người dùng tai nghe nhưng chẳng biết thế nào lại bị Đại Nựu kéo đến chỗ trống trong phòng học, sau đó càng nhiều bạn nhỏ chen lấn đi vào, cô liền dứt khoát dẫn mọi người khiêu vũ.
Cái này không giống với lúc biểu diễn, hoàn toàn là do hưng phấn đến đâu thì nhảy đến đó, trong phòng học một đám hạt đậu nhỏ vừa nhảy vừa múa, bầu không khí vô cùng sống động.
Sơn Tùng ngồi trên bục giảng, khẽ cười nhìn bọn trẻ đáng yêu ở dưới và gương mặt dịu dàng của cô gái đứng chính giữa, ngón tay không ngừng đánh đàn, chợt lại hừ một tiếng.
Một lời nói một tiếng cười làm cho ký ức dần bay xa.
Gió mát mùa hè, rèm cửa tung bay, nhịp điệu du dương hòa lẫn với tiếng cười náo nhiệt và những đường nét phác họa rải rác.
Vào giây phút này, mùi vị của ánh mặt trời không bao giờ rõ ràng như thế.
Có thứ gì đó đang lặng lẽ nảy mầm.
***
Đôi lời tác giả:
Sơn Tùng: Đừng nghĩ nữa, thứ nảy mầm chính là ca khúc mới, không phải tình yêu.
Tô Điềm Điềm:…
Dây quần: Mặc dù đang cười nhưng qua hai người nữa sẽ khiến bạn khóc.
Hôm nay tôi lại viết đoạn kết trước…
Vấn đề trí khôn hôm qua thật là chuyện 233.
Tôi còn nhớ hồi còn học trung học, kế bên trường có một trung tâm giáo dục đặc biệt, cuộc sống rất khó khăn. Có lần còn tưởng đó là nhà ma, nhưng hàng năm đều có những người ở đó bò lên bệ cửa sổ nhìn đại hội thể thao của chúng tôi.
Bài hát tương ứng:
[Một cộng một lớn hơn hai]
Điệp khúc:
“Tôi cùng bạn nhé… Một cộng một sẽ hơn hai.
Vì một cuộc sống không có đau thương chỉ có tiếng cười vui.
Của những em thơ bé bỏng đang háo hức cắp sách tới trường.
Hạnh phúc đi lên từ những điều bé thôi…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!