Hậu Cung Nghi Tu Truyện
Chương 41:
Huyền Lăng cực kì vừa ý Mộ Dung Thế Lan, lật thẻ của nàng ta ba ngày liên tục. Chu Nghi Tu xem đồng sử* mà không khỏi thở dài. Tiễn Thu thấy nàng cau mày, liền nói, “Nương nương, Mộ Dung Lương viện được sủng ái như vậy, người nói xem, nàng ta có phải lại giống như…”, sau đó mấy máp môi ba chữ “Cam Tuyền cung”.
*Đồng sử: quyển sổ ghi lại thời điểm và số lần hoàng đế sủng hạnh một phi tần.
Chu Nghi Tu khép quyển sổ lại, cười nói, “Vất vả cho ngươi khi nghỉ hai người các nàng giống nhau rồi. Yên tâm đi, theo bản cung thấy, Hoàng thượng chỉ là sủng ái Mộ Dung thị hơn một chút mà thôi. Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Hoàng thượng đã từng vấp ngã, nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ đâu.” Ngày mà Mộ Dung Thế Lan chân chính trở thành người được sủng ái nhất lục cung vẫn còn ở rất xa, mới đó mà Tiễn Thu đã thiếu kiên nhẫn, mai này biết phải làm thế nào? Nàng nói tiếp, “Bản cung thấy mấy ngày gần đây, trừ Mộ Dung thị được thị tẩm nhiều nhất còn có Hà thị được san sẻ vài phần, những người khác… cho đến bây giờ vẫn chưa thể gặp được Hoàng thượng…”
Tiễn Thu nói, “Không phải sao? Hà Thường tại một mực xu nịnh Mộ Dung Lương viện, bản thân lại chẳng có tâm cơ nào khác, cùng lắm chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ mà thôi. Bây giờ, bất kỳ ai dám chạm tay vào Cát Vân đường cũng sẽ bị bỏng. Hoàng thượng liên tục ban thưởng, mấy tiểu chủ khác trong cung e là đã đỏ mắt ghen tỵ với Mộ Dung Lương viện rồi. Nàng ta cũng sợ mọi việc quá mức, cho nên mới đồng ý làm người tốt đó.” May mắn vân đường hiện thời chạm tay có thể bỏng, hoàng thượng như nước chảy ban cho đưa đi qua, trong cung cái khác tiểu chủ đối Mộ Dung Lương Viện đều đỏ mắt thật sự, nàng cũng sợ quá mức phát triển, tự nhiên nguyện ý làm người tốt.”
“Được rồi, không nói tới nàng nữa. Hai ngày qua, thân thể Thái hậu không được khỏe. Bản cung là Hoàng hậu, theo lý phải đến đó hầu bệnh. Ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta qua Di Ninh cung.” Chu Nghi Tu nói.
…
“Hoàng hậu bận rộn nhiều việc, sao hôm nay lại đến nơi này thăm ai gia?” Thái hậu ngồi trên giường, lưng tựa vào gối mềm, sắc mặt có chút tiều tụy.
Chu Nghi Tu hành lễ trước rồi đáp, “Mẫu hậu khó chịu trong người, nhi thần là tức phụ*, dĩ nhiên phải đến hầu bệnh, làm tròn phận hiếu.”
*Con dâu
Thái hậu nhếch miệng, nói, “Vất vả cho Hoàng hậu rồi.”
Chu Nghi Tu đón lấy chén từ tay Trúc Tức cô cô, ngồi ở trước giường, hầu hạ Thái hậu uống thuốc.
“Ai gia nghe nói gần đây, Hoàng đế rất sủng ái nha đầu họ Mộ Dung kia?” Thái hậu uống thuốc xong thì dùng khăn lau khóe miệng một chút.
Chu Nghi Tu đưa chén cho Tiễn Thu, sau đó bỏ một viên mứt quả mơ vào miệng Thái hậu, cung kính đáp, “Quả đúng như thế. Mộ Dung Lương viện có dáng vẻ xinh đẹp, tính tình lại hoạt bát, do đó mới được Hoàng thượng phá lệ sủng ái hơn một chút.”
Nghe câu trả lời của nàng, ánh mắt của Thái hậu khẽ nhướng lên. “Ai gia còn nghe nói, Hoàng đế thường xuyên dẫn nàng ta đi cưỡi ngựa, săn bắn, thật sự có chuyện này sao?”
Chu Nghi Tu nói, “Dạ. Mộ Dung Lương viện biết một chút về kỵ xạ, cho nên Hoàng thường mới thích mang nàng ấy đi cùng.”
“Như vậy làm sao được? Thân là cung tần phải dịu dàng hiền thục, học mấy cái công phu bàng môn tả đạo đó để làm gì? Ngươi là Hoàng hậu, nhất định phải dạy dỗ để nàng ta giữ trọn bổn phận. Nếu Hoàng đế sa vào vui chơi quá mức, bỏ bê quốc sự thì phải làm thế nào?” Giọng nói của Thái hậu tràn đầy sự tức giận, bà không nhịn được mà ho khan một tiếng.
Chu Nghi Tu vội vàng quỳ xuống, nói, “Mẫu hậu bớt giận. Đều là lỗi của nô tì, không tận tâm dạy bảo phi tần cho tốt. Xin mẫu hậu bảo trọng phượng thể.”
Thái hậu thấy nàng kính cẩn nghe theo, sự bất mãn trong lòng cũng vơi đi một chút. Bà dịu dàng nói, “Ai gia biết chuyện này không liên quan tới ngươi. Hoàng đế yêu thích ai, đưa ai đi cùng là chủ ý của Hoàng đế, nhưng ngươi là người đứng đầu hậu cung, mấy phi tần mới vào còn nhỏ tuổi, xử sự không chu toàn, ngươi cần phải nhắc nhở bọn họ. Bằng không, chuyện quyến rũ Hoàng đế này mà truyền ra bên ngoài, người ta sẽ nói là do lỗi của Hoàng hậu. Ai gia một lòng suy nghĩ cho ngươi, ngươi đã rõ chưa?”
“Mẫu hậu yêu thương nhi thần, nhi thần xin ghi lòng tạc dạ, sau khi trở về, nhất định sẽ khuyên bảo Mộ Dung muội muội. Xin mẫu hậu an tâm dưỡng bệnh.” Chu Nghi Tu không muốn vì việc nhỏ này mà đắc tội Thái hậu, đành phải một mặt nghe theo lệnh của bà ta…
Thái hậu vui mừng, vuốt cằm, nói, “Ai gia thích nhất chính là sự thông minh, biết đến đại thể của ngươi. Mộ Dung thị còn trẻ, khó tránh khỏi có chút ương bướng, nếu như không thừa dịp này, khi căn cơ nàng ta chưa ổn mà triệt hạ tính tình kiêu ngạo thì sau này, nếu được phong Tần phong Phi, nàng ta sẽ không để Hoàng hậu như ngươi vào mắt.”
“Đa tạ mẫu hậu vì nhi thần mà trù tính, nhi thần vô cùng cảm kích.”
Chu Nghi Tu càng cúi đầu khiêm nhường, Thái hậu càng hết sức hài lòng. Bà ta trấn an nàng vài câu với thân phận trưởng bối, sau đó bảo nàng quay về.
Trên đường trở về Phượng Nghi cung, Tiễn Thu nói, “Nương nương, Thái hậu rõ ràng là muốn nương nương ra mặt làm kẻ ác, đến khi Hoàng thượng hỏi đến thì lại là nương nương không đúng…”
Chu Nghi Tu tựa vào kiệu, nói, “Thái hậu muốn tự tay duy trì thế cân bằng ở hậu cung. Bà ta không muốn Hoàng hậu như ta đây một tay che trời, nhưng cũng chẳng cho phép Mộ Dung thị được phép đứng đầu. Nói tới Mộ Dung thị… nàng ta quá nổi bật, đúng là nên dạy dỗ một chút.”
Thượng Lâm Uyển đang bước vào mùa xuân. Thược dược nở hoa, muôn hồng nghìn tía. Trừ Đoan phi không yêu thích hoa cỏ, các phi tần tiểu chủ khác đều sai thị tỳ đi hái vài đóa về để trang điểm…
Thái Anh – thị tỳ của Ninh Quý tần Miêu thị nhìn trúng một đôi hoa Thược dược màu hồng phấn mọc song song. Nàng ta định đưa tay hái thì một bàn tay khác chợt từ đâu vươn tới, ngắt hoa trước cả nàng ta. Thái Anh nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nô tỳ lạ mắt, y phục dường như không theo phẩm cấp, trang sức cài đầu chỉ là hai miếng ngọc kết hoa.
Thải Anh đứng vị trí thứ hai, là người đắc lực nhất bên cạnh Miêu thị, chỉ sau Thái Ngọc, nàng ta làm sao có thể để một tiểu cung tỳ mới vào mắt chứ. Do đó, Thái Anh nói không chút khách khí, “Ngươi ở cung nào? Một chút quy củ cũng không có! Không thấy ta đưa tay ra hái trước hả? Thứ tự trước sau chẳng hiểu biết gì, tiểu chủ nhà ngươi dạy ngươi như vậy đấy à?”
Người hái hoa sửng sốt một lát rồi cúi chào Thái Anh, nói, “Cô cô đừng trách, nô tỳ là nha hoàn bên cạnh Mộ Dung Lương viện ở Cát Vân đường. Tiểu chủ thích nhất là hoa thược dược, nô tỳ lại thấy đóa hoa song đôi kia thật hiếm thấy, nhất thời nóng vội nên hái, xin cô cô đại nhân đại lượng, không so đo với nô tỳ.”
“Hóa ra là Cát Vân đường… Ngươi tên gì?”
Người nọ đáp, “Nô tỳ là Tụng Chi.”
“Tên nghe cũng không tệ, trông qua cũng là người lanh lợi nhưng biết nghe lời. Nếu đã vậy rồi, chỉ cần ngươi giao đóa hoa kia cho ta, ta sẽ không so đo với ngươi nữa.” Thái Anh đưa rổ tới trước mặt Tụng Chi, ý bảo đối phương bỏ hoa vào cho mình…
Tụng Chi đứng bất động, trái lại còn cười, “Cô cô, hoa này nô tỳ đã hái. Người xem, trong vườn còn biết bao nhiêu đóa hoa nở rộ, người có thể chọn đóa khác được không?”
Thái Anh dĩ nhiên biết mấy ngày nay, Mộ Dung Thế Lan nhận được muôn vàn sủng ái, Miêu thị không ít lần mắng chửi sau lưng, nàng ta thân là nô tỳ hầu hạ, đương nhiên muốn nhân cơ hội này để trêu chọc Tụng Chi một chút. Thấy Tụng Chi một mực không cho, nàng ta chẳng thèm nể mặt nữa, nói, “Tục ngữ có câu, ai tới trước lấy trước. Vừa sáng sớm thì ta đã nhìn trúng đóa thược dược này, nào ngờ lại bị ngươi cướp lấy giữa đường, tất nhiên ngươi phải trả lại cho ta chứ. Xung quanh đây có rất đông người nhìn thấy, ngươi đừng có thấy ta giữ cho chút thể diện mà lên mặt.”
Tụng Chi đi theo Mộ Dung Thế Lan từ nhỏ. Từ trong phủ cho đến trong cung, trừ bỏ chủ tử, rất hiếm người dám lên mặt nhục mạ nàng ta. Vừa nghe Thái Anh nói xong, nét tươi cười trên mặt nàng ta cũng thu lại, “Cô cô nói rất đúng, tới trước lấy trước, nếu đã là do nô tỳ hái trước, dĩ nhiên phải thuộc về nô tỳ rồi. Lại nói đến việc trưa nay Hoàng thượng sẽ ghé qua chỗ của tiểu chủ nhà ta, hai người cùng ngắm hoa, so ra còn thích hợp hơn một người tự ngắm như chủ tử nhà cô cô.”
Thái Anh thấy Tụng Chi không phục, trong lời nói còn hàm ý châm chọc Miêu thị không được sủng ái, nàng ta liền cảm thấy khó thở, nói, “Đúng là một con hầu thấp hèn, ỷ vào tiểu chủ nhà mình mà dám tùy tiện phỉ báng Quý tần, cũng không soi lại mình xem, chủ tử chân chính còn chưa làm được mà đã ra oai này nọ rồi!”
Một cung nữ bên cạnh vội nhắc nhở Tụng Chi về thân phận của Thái Anh.
Biết Thái Anh là người của Miêu thị, lại thấy dáng vẻ kiêu ngạo của đối phương, Tụng Chi cũng giận sôi cả máu. Lần đầu gặp mặt, Miêu thị đã khiến Mộ Dung Thế Lan không thoải mái, lúc tiểu chủ trở về Cát Vân đường còn giận dữ một hồi, liên lụy nô tỳ các nàng. Tụng Chi lập tức đáp trả, “Cô cô đã nói vậy thì nô tỳ hết đường chối cãi. Nô tỳ chỉ là một cung tỳ, sao dám nói xấu Quý tần sau lưng chứ? Ninh Quý tần cũng là người mang thân phận nương nương, cô cô hành sự như thế, không sợ hủy hoại thanh danh của Quý tần sao!”
Thái Anh bị Tụng Chi chống đối, lại thấy nàng ta có một hai phần nhan sắc, sớm đã kiềm nén không được, lập tức tát cho đối phương một bạt tai, nói, “Hứ! Một nô tỳ không biết cao thấp, tiểu chủ của ngươi chỉ là may mắn được sủng ái mà thôi, mới đó mà đã cáo mượn oai hùm! Hôm nay ta dạy dỗ ngươi, nhất định phải bắt ngươi nhớ thật lâu!”
Tụng Chi bị đánh liền khó chịu trong lòng, ôm khuôn mặt bị sưng rồi òa khóc nức nở, ba chân bốn cẳng chạy về Mật Tú cung.
Thái Anh trút được cơn giận, vô cùng đắc ý. Thấy giỏ hoa của Tụng Chi rơi trên đất, nàng ta liền dùng chân đạp nát số thược dược trong đó, hừ một tiếng rồi quay trở về Diên Hi cung.
Mộ Dung Thế Lan vừa nghe tâm phúc cáo trạng xong thì cơn bực tức đùng đùng nổi dậy, hét lớn, “Miêu thị là cái thá gì hả?! Cùng lắm chỉ biết ỷ vào việc vào cung sớm hơn hai năm mà chà đạp ta!”
Tụng Chi thút tha thút thít, nói, “Tiểu chủ, Thái Anh đó nói chuyện vô cùng khó nghe, còn nói tiểu chủ chỉ được sủng ái nhất thời, ngay cả chủ tử chân chính còn chưa được làm. Nô tỳ giận quá, cãi nhau với nàng ta vài câu, nàng ta liền tát nô tỳ một cái…”
“Chu Ninh Hải!” Mộ Dung Thế Lan thét lớn.
Nghe tiếng gọi, một tên thái giám mặt mày khôn khéo lập tức chạy vào, hành lễ với Mộ Dung Thế Lan rồi nói, “Tiểu chủ có gì phân phó ạ?”
“Đi lấy ít thuốc trị thương cho Tụng Chi, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra ngoài, tránh để đám tiện nhân kia đắc ý.” Mộ Dung Thế Lan lạnh lùng nói.
Chu Ninh Hải liếc mắt qua cô nương Tụng Chi điềm đạm đáng yêu, dấu tay đỏ lựng in hằn trên da thịt quả là đáng sợ, hắn lập tức đáp, “Tiểu chủ thiện tâm, nô tài sẽ đi lấy ngay cho Tụng Chi cô nương.”
“Ngươi khoan hãy đi lấy thuốc. Đợi lát nữa Hoàng thượng tới đây, ta sẽ để ngài nhìn xem người ngoài khi dễ bọn ta thế nào…” Mộ Dung Thế Lan thấp giọng nói.
Tụng Chi hiểu ý, phúc thân, nói, “Nô tỳ đã hiểu.”
“Nương nương, hôm nay là ngày mười lăm, người có muốn trang điểm một chút không? Lát nữa Hoàng thượng sẽ đến…” Tiễn Thu nói.
Chu Nghi Tu đặt quyển sách xuống, cười nói, “Sợ là ban ngày, Hoàng thượng thích nhìn giai nhân quyến rũ, hoa lê đẫm mưa hơn đó. Bản cung vẫn nên thoải mái thì tốt hơn, Hoàng thượng thấy vậy cũng an lòng một chút.”
“Nghe nói buổi chiều, Mộ Dung Lương viện tố cáo Ninh Quý tần ở trước mặt Hoàng thượng, nói người ta ỷ thế hiếp người.” Tiễn Thu rất rõ từng ngọn gió thổi, sợi cỏ lay ở hậu cung này.
Chu Nghi Tu nói, “Hoàng thượng là Thiên Tử, đâu có rảnh để quản mấy việc cãi nhau của phi tần chứ, không chừng còn muốn ném qua cho bản cung xử lý nữa kìa…”
“Nói trắng ra thì, nương nương à, theo nô tỳ thấy, cho dù là Ninh Quý tần hay Mộ Dung Lương viện, cả hai đều không an phận. Chúng ta cứ dứt khoát để bọn họ đấu với nhau đi, bản thân thì ở giữa ngư ông đắc lợi…”
Tiễn Thu còn chưa nói xong, âm thanh của nội thị bên ngoài đã vang lên.
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.”.
“Tiểu Nghi mau đứng lên, không cần đa lễ.” Huyền Lăng đỡ nàng một phen.
“Tạ hoàng thượng. Tiễn Thu, mau mang trà hạt sen ra đây.” Chu Nghi Tu phân phó, Tiễn Thu vội vàng bưng lên.
Chu Nghi Tu mời trà Huyền Lăng, nói, “Nô tì thấy tiết trời gần đây rất nóng, khóe miệng của Hoàng thượng đều bỏng rộp cả lên, hạt sen lại có thể thanh tâm giải hỏa, cho nên đã sai người nấu một chút. Hoàng thượng mau uống đi.”
“Vẫn là Tiểu Nghi quan tâm trẫm nhất.” Huyền Lăng nhận lấy ly trà rồi nhấp hai ngụm, nói, “Không giống hạt sen tầm thường có chút vị chua, cái này ngược lại có thêm vị ngọt.”
“Nô tì đã gọi người đổi đường phèn thành mật, mật có công hiệu chữa bớt khô nóng, dễ uống hơn một chút.”
Huyền Lăng cười nói, “Đã khiến nàng vất vả một phen rồi.”
Chu Nghi Tu ngồi xuống bên cạnh hắn, đáp lời, “Nô tì cùng lắm chỉ là đang giữ vị trí Hoàng hậu mà thôi, nói ra thì khắp hậu cung này, có tỷ muội nào mà không quan tâm việc ăn uống, cuộc sống thường ngày của Hoàng thượng đâu?”
Huyền Lăng nghe xong liền đặt ly trà lên bàn, nói, “Tâm tư của các nàng ấy đều dùng để tranh giành tình cảm mà thôi, nghĩ tới mà trẫm thấy phiền lòng. Nàng có nghe nói chuyện của Mộ Dung thị và Miêu thị chưa? Miêu thị ngày thường rất kiêu ngạo, sao có thể ngang nhiên đả thương người khác như vậy chứ?”
Chu Nghi Tu mím môi, một lát sau mới nói, “Tính tính của Miêu muội muội thẳng như ruột ngựa, nói chuyện không xuôi tai đã thành thói quen, nhưng nếu nói nàng ấy ngang ngược đả thương người khác, liệu rằng việc này có hiểu lầm gì chăng?”
“Trẫm tận mắt thấy một nửa bên mặt của nha hoàn bên cạnh Thế Lan có vết sưng hình hai ngón tay, chẳng lẽ là giả ư?” Huyền Lăng thấy Chu Nghi Tu hoài nghi như vậy thì chợt không vui.
Chu Nghi Tu ung dung nói, “Nha hoàn bên cạnh Mộ Dung muội muội vừa mớivào cung, có thể là nói chuyện không cẩn thận, bị một hai câu giáo huấn cũng là điều bình thường. Hoàng thượng có từng nghe nói hay chưa? Cung nhân mới nhập cung được cô cô có chức vị dẫn dắt, chỉ cần làm sai liền ăn bạt tai. Miêu muội muội tính tình thẳng thắn, người bên cạnh cũng là mưa dầm thấm đất, nhìn thấy người mới phạm sai lầm, nhất thời động thủ, về tình về lý đều có thể tha thứ, ít nhất cho nàng ta cảnh tỉnh một lần, sau này làm việc sẽ chu toàn hơn.”
Huyền Lăng nói, “Theo như Tiểu Nghi nói, tất cả là do nha hoàn bên cạnh Mộ Dung thị vu cáo sao?”
“Nô tì cũng không có nói như vậy, nhưng Miêu muội muội phụng dưỡng hoàng thượng đã lâu, Hoàng thượng cũng biết tính tình nàng ấy. Nàng ấy là người ruột thẳng tới đáy.*”
*Có gì nói nấy
Huyền Lăng nghe xong liền mỉm cười, nói, “Trẫm dĩ nhiên hiểu tính tình của Miêu thị. Nàng ấy đúng là có chút kiêu căng, nhưng sẽ không cố ý sinh sự, quả là nha hoàn bên cạnh Thế Lan lỗ mãng quá mức rồi.”
“Nói đến đây, mọi chuyện đều là do Hoàng thượng cả.” Chu Nghi Tu khẽ cười.
Huyền Lăng nghi hoặc, nói, “Lời này giải thích thế nào?”.
“Hoàng thượng sủng ái Mộ Dung muội muội, tôi tớ khó tránh khỏi có chút đắc ý. Nếu Hoàng thưởng xử lý sự việc công bằng, tin rằng bọn họ có thể tự hiểu rõ, biết đường an phận.”
Huyền Lăng nghe xong, nói, “Tiểu Nghi đây là đang trách trẫm sủng ái Mộ Dung thị quá mức đó à?”
Chu Nghi Tu vẫn giữ nét cười trên mặt, nói, “Nô tì không dám trách tội Hoàng thượng, nhưng mà cùng Mộ Dung thị vào cung, có không ít người mới là do đích thân Hoàng thượng nhìn trúng. Hoàng thượng dù sao cũng nên chú ý đến các nàng một hai phân. Lục cung hòa thuận, trọng trách Hoàng hậu của nô tì cũng nhẹ hơn rất nhiều. Hoàng thượng coi như thay nô tì làm việc tốt đi.”
Huyền Lăng bị Chu Nghi Tu tâng bốc đến mức thư thái cả người, hắn cười xòa, “Nàng được nhan rỗi, mấy việc cần dùng sức kia lại bảo trẫm đi làm. Cũng tốt, trẫm nhớ có mấy người mới cũng không tệ, ngày mai đến gặp các nàng ấy.”
“Nô tì thay mặt chư vị tỷ muội, tạ ơn Hoàng thượng.”
Huyền Lăng nắm chặt tay nàng, vuốt ve, “Nàng và ta, hai người cùng ở một chỗ, cần gì phải giữ mấy nghi thức ấy?”
Ánh nến mờ nhạt, màn sa lay động
Ngày kế tiếp, Huyền Lăng sủng hạnh Quý nhân Chính lục phẩm của Liên Tĩnh các – Phùng Nhược Chiêu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!