Khuynh Vũ Luyến Ái (Luyến Ái Ảo Mộng Chi Thần)
Chương 26-1: Vị Đế Quân thứ tám thức tỉnh(1)
Thiên giới năm trăm năm qua đều do một tay Sinh Thần Đế Quân chủ trì, chúng tiên trong cửu giới ai cũng lấy làm khó hiểu vì sao y không ngồi lên ngôi vị đó? Lại đem những thắc mắc này di dời đến hai vị Đế Quân còn lại là Tử Thần Đế Quân và Vũ Thần Đế Quân. Tam Đế Quân dường như không hứng thú cho lắm với ngôi vị cỏn con này, Sinh Thần Đế Quân còn từng tuyên bố “Chúng tiên ai có gan ngồi trong lò luyện đan của bản đế quân một trăm ngày, trải qua những mộng cảnh khổ ải của bản đế quân tạo ra. Nếu vượt qua được thì có thể đường đường chính chính ngồi vào chiếc ghế Thiên Quân thống lĩnh cửu giới.” Chính lời tuyên bố ấy đã khiến tất thẩy mọi người trong cửu giới sôi sục và tìm đến thử thách nhưng kết quả không ai qua nổi ba ngày chứ đừng nói đến một trăm ngày.
Bốn mươi chín ngày thăng lên thượng thần họ còn chưa vượt qua nổi chứ đừng nói đến một trăm ngày trở thành Thiên Quân. Chính vì thế sau một trăm năm không có kẻ nào dám thử thách bản thân mình trong một trăm ngày đó cả “Những mộng cảnh này được tạo ra là để tìm người có căn và duyên mới có thể vượt qua được. Ngôi vị Thiên Quân cũng không phải là ngôi vị tầm thường, tuy rằng so với ngôi Đế Quân có kém hơn một bậc nhưng là trên vạn người.” Vũ Thần Đế Quân nhàm chán nói với Tử Thần Đế Quân khi nghe thuật lại tình hình ở Thiên giới và chính vì câu nói này đã đánh tan ý định của những ai thèm muốn ngôi vị này.
Lại nói Sinh Thần Đế Quân cũng rất tùy hứng, trong một lần Vũ Thần Đế Quân tổ chức tiệc trà ở Lạc Quang thành núi Đông Liêm, Sinh Thần vô tình nhìn thấy nhi tử thứ hai của Vũ Thần là Tử Dạ thượng tiên điện hạ liền không nhịn được mà tuyên bố trước chúng tiên “Tử Dạ thông minh sáng dạ chắc chắn sẽ là vị Thiên Quân anh minh.” Từ đó rất nhiều tin đồn nổi lên, mà tất cả đều liên quan đến hai vị thượng tiên là Tử Hoa và Tử Dạ.
Người nói Tử Hoa điện hạ nghe xong lời đó liền rời khỏi bữa tiệc và từ đó tranh giành với Tử Dạ điện hạ. Người nói Tử Hoa điện hạ như vậy lại không thể bằng Tử Dạ điện hạ, sau này có lẽ chỉ là thượng tiên chứ không thể thăng thượng thần…
Vũ Thần Đế Quân dạy dỗ hài tử nổi tiếng nghiêm khắc nhất trong cửu giới, phải nói rằng cách dạy của chàng quá mức tàn bạo nhất. Không ai biết vì sao chàng lại làm như vậy đối với bốn hài tử, tuy bọn chúng năm trăm tuổi so với phàm nhân thì chỉ mới là những hài tử năm tuổi. Nhưng lại đối với Tử Dạ nghiêm khắc gấp ngàn lần, không phải vì lời nói của Sinh Thần mà là vì Tử Dạ yêu cầu chàng.
Độc Cô Linh Vũ hằng ngày chăm sóc vườn đào ở Ý Liên cung, sau đó là lên lớp dạy dỗ bốn hài tử, cứ như thế chín trăm năm đã trôi qua. Bây giờ cả bốn hài tử đã được một vạn bốn trăm tuổi. Nếu cả bốn hài tử của chàng là người có tiềm năng thì chẳng mấy chốc sẽ thăng lên thượng thần rất nhanh.
Bỗng một ngày kia, Bạch Lý chạy đến trước mặt chàng với vẻ mặt hớt hải “Phụ thân!!!!!!!!!” Cô hét lớn. Lúc này chàng đang ngồi trước án thư, nhìn thấy cô chạy đến có chút nhíu mày, xưa nay cô chưa bao giờ tỏ thái độ khiếm nhã như vậy. Bạch Lý nhanh chóng chạy lại và ôm chặt chàng, vùi mặt vào lòng ngực chàng khóc thút thít nói “Phụ thân!!!! Không xong rồi… hu hu…”
“Có chuyện gì xảy ra? Nữ nhi yêu quý của ta ngoan đừng khóc.” Chàng vỗ nhẹ lưng cô an ủi.
Từ ngoài cửa xuất hiện thêm ba thân ảnh nam nhân khác bước vào.
“Có chuyện gì mà A Lý nhà chúng ta khóc thế này?”
“Kẻ nào to gan làm A Lý khóc?”
“A Lý.”
Nghe thấy giọng của ba nam nhân, Bạch Lý vội buông chàng ra và chạy lại ôm tử y nam nhân “Đại ca, A Lý không muốn sống nữa…”
“A Lý ngoan, kể đại ca xem đã có chuyện gì xảy ra?” Tử y nam nhân, Độc Cô Tử Hoa đại ca của Bạch Lý sủng nịnh hỏi.
Bạch Lý bắt đầu kể lại…
Hôm nay như thường lệ, cô đến bờ hồ Vong Ưu lấy nước mang về cho phụ thân tưới vườn đào. Đột nhiên giữa lòng hồ nước sôi sục, bọt nổi lên trắng xóa và từ dưới lòng hồ có một nam nhân trồi lên, toàn thân không một mảnh vải… “A!!!!!” Bạch Lý kể đến đó đột nhiên hét lớn và khóc rống “Huhu… như vậy là muội không thể gả cho ai được nữa rồi… huhu…”
“Ách. Cái này… A Lý đã nhìn thấy những gì?” Lam y nam nhân, Độc Cô Tử Chiêu hỏi.
“Muội… hu hu… muội nhìn thấy… hu hu… nhìn thấy… hu hu… toàn bộ…” Bạch Lý vừa nói vừa khóc câu chữ không liền mạch nhưng cũng có thể ghép lại thành nguyên câu là ‘Muội nhìn thấy toàn bộ.’
“Cái gì???” Ba người bọn họ đồng loạt hét lớn, riêng chàng vẫn bình tĩnh ngồi nhìn cả bốn hài tử mỗi người mỗi sắc độ trên khuôn mặt.
“Nam nhân đó trông như thế nào A Lý?” Chàng rất lâu mới nhàn nhạt lên tiếng hỏi nữ nhi mình, giọng chàng vẫn bình tĩnh như đã đoán trước được tất cả mọi chuyện.
“Phụ thân… hắn… có tóc và mắt màu xanh lục trông vô cùng kỳ lạ… đây là lần đầu tiên con thấy một người như vậy…” Bạch Lý nói.
“Đã thức tỉnh rồi.” Chàng lãnh đạm nói rồi vội đứng dậy ra khỏi phòng, bỏ mặc bốn hài tử đang không hiểu gì.
Độc Cô Linh Vũ cưỡi mây bay tới hồ Vong Ưu, cả bốn hài tử cũng đi theo sau chàng. Đứng trước hồ Vong Ưu, cố nhân năm xưa một thân dính đầy nước khiến mái tóc xanh dính sát vào thân làm lộ ra từng đường cong tuyệt hảo. Đôi mắt xanh đồng bộ với mái tóc khẽ nâng lên nhìn về phía người vừa đến, chàng biết người này và cũng hơi bất ngờ khi hắn thức tỉnh sớm hơn tính toán của mình.
“Thanh Long.” Chàng lên tiếng gọi nam nhân kỳ lạ kia, cả bốn hài tử cả kinh nhìn chàng.
Bọn họ không phải không biết cái tên mà phụ thân họ vừa thốt lên, Thanh Long là thần thú năm xưa của phụ thân và bây giờ là vị đế quân chưa thức tỉnh trong ngũ Đế Quân. Nói vậy đây chính là Đông Long Đế Quân?
“Ngài gọi ta?” Nam nhân kỳ lạ lên tiếng hỏi lại chàng.
“Ngươi không nhớ mình là ai sao?” Chàng không ngạc nhiên khi nghe hắn hỏi lại.
“Ta không biết mình là ai? Vì sao lại ở đây…?” Nam nhân kỳ lạ mơ hồ về thân phận của mình.
“Nếu đã không nhớ thì cũng không sao.” Chàng khẽ cười, quên đi quá khứ cũng tốt! Đây chính là bù đắp chàng dành cho hắn “Ta sẽ nhận ngươi là đệ tử của mình, sẽ dạy ngươi những gì ngươi chưa biết. Bây giờ ngươi sẽ mang họ Đông Phương, ngươi sinh ra ở bờ hồ Vong Ưu này thì lấy tên Ưu đi. Đông Phương Ưu sẽ là tên của ngươi.”
Mặc dù hắn không rõ bản thân mình là ai nhưng hắn có thể cảm nhận được một thứ sức mạnh vô hình cực lớn xoay quanh bạch y nam nhân vừa đặt tên cho hắn. Nếu người đó đã có lòng tốt thì hắn sẽ nhận, từ giờ hắn sẽ là Đông Phương Ưu “Xin hỏi, đại danh của ngài là gì?”
“Ta là Độc Cô Linh Vũ, người đời gọi ta là Vũ Thần Đế Quân của Đông Liêm sơn, ta sống ở Lạc Quang thành cùng bốn hài tử của mình.” Nói rồi chàng chỉ tay về phía bốn thân ảnh sặc sỡ đang đứng gần đó giới thiệu cho hắn “Tử y nam tử là đại hài tử của ta, Độc Cô Tử Hoa. Huyền y nam tử Độc Cô Tử Dạ, lam y nam tử Độc Cô Tử Chiêu và vị bạch y nữ tử lúc nãy phát hiện ra ngươi chính là tiểu nữ nhi của ta Bạch Lý.”
Nghe nói đến tên mình, Bạch Lý lập tức núp sau lưng Tử Hoa không dám ló mặt ra.
“Nàng…” Đông Phương Ưu muốn nói gì đó thì bị tiếng hét của Bạch Lý lấn áp “Ta không thấy gì hết, ngươi không được phép nhắc lại!!!!!” Này, hắn đã nói gì đâu? Đưa mắt nhìn xuống thân mình thì hỡi ôi bản thân so với năm người kia đúng là không có mảnh vải che thân.
Độc Cô Linh Vũ phất tay một cái liền xuất hiện một bộ y phục màu xanh lục cho Đông Phương Ưu, chàng đưa cho hắn và nói “Cả hai chẳng qua chỉ là vô tình nhìn thấy sự việc xấu hổ này nên coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.”
“Phụ thân!” Bạch Lý không đồng tình với chàng “Con đã nhìn thấy hết toàn bộ của Đông Long Đế Quân.” Cô nhận ra bản thân mình nên có chút trách nhiệm trong chuyện này và người cô nhìn thấy lại là vị Đế Quân thứ tám mà cả bốn huynh muội cô đang tìm kiếm “Cho nên… con nghĩ… mình sẽ thành thân với Đông Long Đế Quân… đây coi như là bù đắp…”
“Không được!!!” Độc Cô Tử Dạ quát thẳng vào mặt Bạch Lý “Chỉ vì nhìn thấy một chút mà muội lại trao cả đời mình một người không rõ lai lịch sao? Ta tuyệt đối không chấp nhận.” Nói rồi y nắm lấy tay cô rời khỏi bờ Vong Ưu, mà Độc Cô Tử Chiêu cũng không đồng tình với quyết định của cô, cũng đi theo Tử Dạ.
Nhìn ba hài tử của mình rời đi mà chàng không phản ứng gì cả, người vẫn bình tĩnh nhất Độc Cô Tử Hoa lúc này phá cười lớn “Đúng là duyên phận khó tách rời, phải không phụ thân?”
Độc Cô Linh Vũ khẽ gật đầu.
Đông Phương Ưu nhìn bóng dáng cô rời đi mà trong tim có chút nhói, cảm giác này giống như đã có từ rất lâu. Hắn không rõ vì sao đối với lời nói của cô có chút vui trong lòng…
Độc Cô Linh Vũ đưa Đông Phương Ưu về Lạc Quang thành và sắp xếp một chỗ cho hắn ở Lư Khâu cung, nơi ở cũ Sinh Thần Đế Quân. Sau đó chàng một mình lên Thiên giới gặp Độc Cô Thượng Thần. Hơn một vạn bốn trăm năm, đây là lần đầu tiên chàng rời khỏi Đông Liêm sơn. Điều này khiến cho ba hài tử của chàng vô cùng không vui vì người có thể khiến phụ thân bọn chúng rời khỏi đây là kẻ được cho là Đông Long Đế Quân không rõ lai lịch.
“Đại ca, sao huynh không ngăn cản phụ thân? Lỡ như kẻ kia có ý định xấu đối với Lạc Quang thành thì sao? Huynh không nhớ năm trăm năm trước vì mẫu thân nghĩ lại tình thân với ả Bạch Thanh Tịnh mà đã hại phụ thân mất một nửa tu vi cứu chữa cả vườn đào sao? Bây giờ huynh lại không ngăn cản gì, còn ủng hộ phụ thân rước kẻ không rõ lai lịch…” Độc Cô Tử Dạ tức giận mắng Độc Cô Tử Hoa.
“Chuyện đó ta vẫn nhớ rất rõ.” Đúng vậy! Năm trăm năm trước, mẫu thân đột nhiên hỏi phụ thân bây giờ Bạch Thanh Tịnh hồn phách đã đi đâu. Phụ thân nói Sinh Thần thúc thúc đã giam ả vào đại lao của Thiên giới để ả chịu bảy mươi hai nhục hình thống khổ của thế gian. Mẫu thân vì niệm tình ả là muội muội mình cho nên van xin phụ thân và Sinh Thần thúc thả ả ra, sau đó đưa ả về đây để chăm lo vườn đào giúp Bạch Lý một tay nhưng không ngờ ác tâm của ả quá lớn. Trong một đêm thanh vắng, ả châm ngòi đốt cả vườn đào, phụ thân biết được đã chạy đến đánh tan hồn phách ả và dùng nửa tu vi của mình cứu vườn đào.
“Nếu huynh nhớ thì tại sao không ngăn phụ thân dẫn kẻ kia vào đây?” Tử Dạ nghe lời nói của Tử Hoa rất thản nhiên mà giận tím mặt.
“Sao ta phải ngăn cản?” Tử Hoa hỏi ngược lại.
“Huynh…” Tử Dạ không biết nói gì với tên đại ca không quan tâm sẽ có chuyện xấu xảy ra một lần nữa với vườn đào.
“Hai huynh có thôi đi không?” Bạch Lý tức giận hét lớn.
“A Lý?”
“Phụ thân sẽ không rời khỏi đây lên Thiên giới nếu như đó không phải là người quan trọng mag các vị Đế Quân đang tìm.” Tử Hoa nhấp một ngụm trà nhàn nhạt nói.
Độc Cô Tử Dạ cảm thấy lời Độc Cô Tử Hoa rất hợp lý liền nguôi bớt cơn giận và chờ đợi tin tức từ phụ thân. Y nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này Đông Phương Ưu được phụ thân giao cho nhiệm vụ tưới nước hồ Vong Ưu cho vườn đào. Tuy rằng bọn họ không thích kẻ lạ vào khu vườn này nhưng phụ thân đã giao việc này cho hắn thì làm sao bọn họ dám chống lại.
Độc Cô Linh Vũ lần đầu tiên lên Thiên giới, tất cả mọi người ai cũng đều thất kinh bát đảo trước dung mạo hoạ thuỷ của chàng. Nhiều tiên nga còn thẩn thờ rất lâu khi chàng đến Bạch Đình Điện, nơi Sinh Thần Đế Quân ở. Tuy rằng cả hai huynh đệ bọn họ đều rất giống nhau nhưng với vị Vũ Thần Đế Quân lần đầu xuất hiện trong chốn Thiên giới này đã nổi lên một cơn sóng mạnh. Có rất nhiều người hiếu kỳ với vị Vũ Thần Đế Quân và nhất là vị Đế Hậu chưa bao giờ một lần xuất hiện, có nhiều người còn có ý định tán tỉnh vị Đế Quân bí ẩn này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!