Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương


Chương 39


Trông thấy Tân Cửu vẫn vô ngại, Tang Hoa quả nhiên rất khiếp sợ.

Theo lý mà nói, Tân Cửu là một nữ nhân không biết võ công, không có nội lực tuyệt đối không thể nào tránh được độc nàng ta hạ, nhưng sắc mặt Tân Cửu vẫn như thường mà hồng hào, trên người bị dính thuốc bột nhưng ngay cả một chút choáng váng cũng không có, rõ ràng chính là không e ngại độc phấn trong tay nàng ta.

Tang Hoa té xuống đất, phổi của nàng ta bị Vĩnh Hi đế dùng kình lực đả thương, bên môi trào ra mấy giọt máu tươi.

Tân Cửu nhíu mày một cái, lấy máu trong tim mặc dù nói thì dễ, nhưng thực sự phải giết người lấy máu lại là một chuyện rất ác độc, Tân Cửu sờ cằm, ưu nhã ngồi xổm xuống, cánh tay khoác lên đầu gối bên đùi phải, môi đôi mắt trong suốt sáng ngời hữu thần nhìn thẳng vào Tang Hoa.

Tang Hoa: “…”

“Các ngươi muốn lấy máu, bây giờ thì có thể ra tay.” Tang Hoa ngồi xếp bằng thẳng người trên bãi cỏ, trên mặt lại là nụ cười nhàn nhạt: “Ta tuy không hận các ngươi, nhưng phải báo thù cho phụ hoàng và mẫu phi, muốn giải trừ cổ độc chỉ có một phương pháp duy nhất. Đáng tiếc bây giờ cho dù lấy máu, ngươi cũng không cứu được hắn.”

Nàng ta nói câu sau chính là nói với Tân Cửu, dường như vô cùng tự tin – xem như cho dù hôm nay Vĩnh Hi đế dùng kiếm chỉa về phía trái tim nàng ta, nàng ta cũng chắn chắn rằng Tương Tư cổ trên người Vĩnh Hi đế sẽ không giải được vậy.

“Ngươi giả trang thành ách phu, khiến người vào núi tìm bảo hôn mê, có hai mục đích. Một là muốn trẫm và Cửu nhi bị vây hãm ở trong núi, hai chính là để phòng ngừa có người tìm được Miêu trại. Ngươi từ nhỏ sinh trưởng ở trong mảnh núi rừng này, tất nhiên đối với người của Miêu trại có cảm tình, nơi này có lẽ cũng có sư phó dạy ngươi sử dụng độc, ngươi xem bọn họ như thân thích mà đối xử, cho nên không muốn để cho người ngoài tìm đến nơi này.”

Từng lời của Vĩnh Hi đế cực kỳ chậm rãi, từng chút từng chút quan sát biểu tình của Tang Hoa, trông thấy thần sắc của nàng ta thoáng hiện vẻ hoảng hốt, liền giương môi tiếp tục nói: “Trong rừng có một ít trận pháp mà tiền bối của ngươi thiết lập, còn có vật kịch độc, ngươi cho rằng trẫm tiến vào đó, lại không có người chỉ đường, cuối cùng hoặc là may mắn rời khỏi, hoặc là táng thân trong bụng độc vật, nhưng không nghĩ đến trẫm lại một đường đuổi theo, còn biết được ngươi chính là người hạ cổ, có phải vậy không?”

Tang Hoa hít sâu một hơi: “Không sai.”

Vĩnh Hi đế thu nhuyễn kiếm về thuận tay giắt trở lại bên hông, giọng nói nhẹ nhàng tựa như đang hỏi thời tiết hôm nay như thế nào vậy, hắn quắp hai tay ra sau lưng: “Rất tốt, nếu như ngươi không muốn giải cổ cho trẫm, trẫm sẽ sai người đốt cái Miêu trại này.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Tang Hoa tái đi.

Đối với một người không sợ chết hoặc là căn bản thấy chết không sờn mà nói, tổn hại thứ trân quý trong lòng nàng ta so với việc đơn giản dùng cái chết ép buộc thì hiệu quả hơn nhiều.

“Bọn họ là vô tội.” Tang Hoa qua hồi lâu mới tìm lại được tiếng nói của mình, nàng ta có chút kích động, quật cường lại không cam lòng nhìn Vĩnh Hi đế: “Bọn họ cũng không có tham gia vào chiến tranh, cũng chưa từng giúp hoàng thất Nam Cương, Tương Tư cổ là do ta hạ, để tự mình ta tới đền mạng. Ngươi là hoàng đế, nếu như lạm sát người vô tội tất sẽ bị trời phạt.”

“Ngu xuẩn.” Vĩnh Hi đế khẽ “xùy” một tiếng: “Bọn họ và trẫm có quan hệ gì đây, người vô tội thì trẫm sẽ bỏ qua ư? Huống chi nếu không phải bọn họ truyền thụ, ngươi làm sao có thể nuôi được Tương Tư cổ, còn có cơ hội phóng lên người trẫm.”

“Còn như bị trời phạt thì phải nói…” Vĩnh Hi đế dừng một chút, giọng nói càng trở nên lãnh đạm: “Trẫm từ lúc cập quan đã bắt đầu chinh chiến sa trường tay nhuộm máu tươi, nếu muốn nói về báo ứng, sớm đã phơi thây nơi hoang dã, hôm nay sao có thể trở thành hoàng đế?”

Cả người Tang Hoa run rẩy, không thể chối bỏ, Vĩnh Hi đế nói đúng sự thật, mà từ góc độ của Vĩnh Hi đế có thể thấy được, hắn uy hiếp như vậy chính là phương thức thông minh nhất, thông minh đến mức khiến cho nàng ta ngay cả lựa chọn khác cũng không có.

Miêu trại, chính là là nơi mà nàng đặt ở trong lòng, thân phận công chúa phần nhiều là trách nhiệm, mà Miêu trại là bằng hữu cùng nàng lớn lên, là thân nhân tuy không có quan hệ máu mủ.

Tang Hoa mấp máy môi: “Ta không có lựa chọn nào khác, nhưng mà, ta không có cách nào…giải cổ, máu của ta căn bản không cứu được ngươi, bởi vì…” Nàng ta trầm mặc một hồi, không nói tiếp nữa.

Nhưng loại thái độ tiêu cực này khiến cho Vĩnh Hi đế và Tân Cửu đều có chút lạnh cả người.

Tân Cửu giữ tư thế ngồi xổm, nhân lúc hai người nói chuyện với nhau mà lấy ra một cái hà bao nhỏ bên hông, trước tiên lấy ra bình ngọc nhỏ đã chuẩn bị từ trước, sau lại rút ra một cây kim, nàng cầm kim hoa tay múa chân lung tung trước mặt Tang Hoa mấy lần, ngân quang lòe lòe. Tang Hoa không hiểu nàng muốn làm gì, nói chính xác, nàng ta cho là Tân Cửu muốn tùy tiện cắt một đường trên mặt nàng ta, nhưng thực tế thì Tân Cửu chẳng qua là vẻ mặt lạnh nhạt xoa xoa đầu ngón trỏ của nàng ta, sau đó dùng kim nhẹ nhàng châm vào phần bụng ngón trỏ.

Châm vào ngón tay rất đau, nhưng lại không đau bằng cảm giác đâm nhuyễn kiếm vào tim.

Từng giọt lớn máu tươi đậm đặc nhỏ vào trong bình ngọc.

“Ngón trỏ và tim tương liên, lấy huyết dịch nơi này cũng coi như là máu trong tim, nhưng mà…” Tân Cửu nhìn máu tươi tích tụ thành một mảng nhỏ, ngẩng đầu nhìn Vĩnh Hi đế, mong tìm ra lời thích hợp để hình dung máu tươi ở trong bình: “Máu…rất kỳ lạ.”

Là máu màu đen, hơn nữa màu đen trong đó rất đậm.

Vĩnh Hi đế nhận lấy bình ngọc, nghiêng bình búng một cái, một giọt máu tươi rơi xuống mặt đất, ngọn cỏ nhỏ hiện màu u lam trong khoảnh khắc hóa thành tro bụi, trên mặt đất đồng thời bốc lên một luồng khói nhẹ, máu của Tang Hoa…có lực tàn phá rất kinh người.

Tang Hoa cười khổ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía rừng sâu cây cối um tùm ở phía xa xa, giải thích: “Ta từ nhỏ đã ngâm dược để tắm, ăn độc dược để luyện thành thể chất bách độc bất xâm, trên người ban đầu vốn đã chứa kịch độc, nếu như chuẩn bị lấy máu của ta để giải cổ, chỉ sợ hoàng đế Đại Khánh ngươi không sống quá ba ngày.”

Vĩnh Hi đế nhắm hai mắt, hận không thể dùng một tay bóp chết nàng ta.

Cũng may hắn giữ vững lý trí, chẳng qua là trói Tang Hoa lại, điểm huyệt lên người nàng ta, đến khi ba người xuống núi, Vĩnh Hi đế sau khi hỏi rõ về chuyện phòng the biết được chỉ khiến cho mình thống khổ mà không có bất kỳ ảnh hưởng gì với Tân Cửu, người nam nhân này lần nữa mất đi năng lực tự chủ vốn dĩ như băng sơn, ánh mắt nhìn về phía Tân Cửu luôn mang theo lửa nóng, tựa như muốn đốt cháy cùng nàng vậy.

Thời điểm Tân Cửu đi ở bên người hắn luôn tận lực cách xa hắn một chút.

Nàng bây giờ cũng phải ở trong kỳ an toàn, hơn nữa lúc ra ngoài không có chuẩn bị biện pháp tránh thai, nếu quả thật để cho hắn được như ý, chỉ e bản thân phải bắt đầu khổ não mất.

❀❀❀❀❀❀

Tang Hoa bị điểm huyệt câm, không thể nói gì bị ám về vác ở trên lưng, xét thấy trên người nàng ta, thậm chí huyết dịch trong cơ thể cũng hàm chứa kịch độc, ám vệ vác nàng ta có thể nói là võ trang đầy đủ đến tận răng, khuôn mặt sau lớp vải đen chỉ để lộ một đôi mắt sáng ngời, hình dáng của hắn so với con dơi ở trong đêm có chín phần giống nhau. Không biết những ám vệ khác có cười nhạo hắn vì hình tượng này hay không, tóm lại Tân Cửu cảm thấy rất buồn cười, nhưng cùng với cảm giác buồn cười đó vẫn là không kiềm được mà ấm áp trong lòng.

Vĩnh Hi đế mặc dù có chút máu lạnh, nhưng thuộc hạ bên cạnh cho tới bây giờ đều không mất đi sự trung thành.

Một vị quân chủ đáng tin cậy, luôn cho người khác cảm giác an toàn.

“Ngón tay trắng nõn của Vĩnh Hi đế dây dưa lưu luyến bên eo thon của Tân Cửu, trên đường cái có thể thấy một vài tiểu thư vận xiêm y quý giá hoặc người giàu có, trên cổ tay hoặc trên cổ đeo trang sức chế tạo từ thủy tinh trong suốt, một ít được đánh bóng bề mặt, hình vẽ gì cũng có. Nếu như đoán không sai, hiện tại ở trên thế giới này nhất định còn có một cô gái xuyên không khác, hơn nữa cô gái này còn dốc sức phát triển buôn bán, chế tạo ra các loại đồ dùng như thủy tinh, giường lò xo để tạo phúc cho xã hội.

Trước mắt, phố lớn ngõ nhỏ đều mở đầy hiệu may, màu vải và hoa văn ở bên trong đều vô cùng đẹp mắt, ngẫu nhiên nhìn qua mặt tiền cửa hàng còn có thể nhìn thấy trang phục tương tự sườn xám, chỉ là sửa lại cho bảo thủ một chút, càng thích hợp với thói quen ăn mặc của người cổ đại.

Thấy đồ vật quen thuộc của quê hương, Tân Cửu thở dài thật mạnh, nếu không phải còn có một người xuyên không khác để so sánh, nàng cũng không biết bản thân tương tự là một người xuyên không rốt cuộc là thất bại cỡ nào, từ sau khi nàng xuyên không, dường như không có gì thảy đổi cả, cũng không có để lại bất kỳ vết tích gì khác, so với vị đồng hương kia cố gắng phát triển buôn bán, nàng càng giống như tiểu thư cổ đại khuê cát hơn, thêu thêu hoa nhảy nhảy múa, thỉnh thoảng có thể bắn cái mũi tên, làm chút đồ ăn gì đó đều là kỹ năng mà hệ thống ban tặng.

Trông thấy Tân Cửu rõ ràng là dáng vẻ mất hồn, cánh tay đặt ở ngang hông nàng càng siết chặt thêm chút.

Tân Cửu lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ tới, có lẽ cũng không phải là không có gì thay đổi – ít nhất gã ngựa đực Vĩnh Hi đế cho tới bây giờ cũng chỉ có mình cô gái là nàng đó thôi.

“Mau, mau chạy tới xem náo nhiệt, nữ nhi của Vương Tài Thần muốn ném tú cầu chiêu rể kìa, ta nói chứ, làm con rể của Vương Tài Thần hắn, nửa đời sau đảm bảo có thể ăn ngon uống tốt đó, bạc ở nhà đếm cũng không đếm hết!” Một giọng nói lớn từ phía sau hấp tấp chạy tới, cả con đường cũng có thể nghe thấy giọng nói của hắn ta.

Đám người lập tức sôi trào.

“Vương gia Đại tiểu thư muốn chiêu rể à?! Không phải trước đó nói muốn gả cho con trai Huyện lệnh sao?”

“Con trai của Huyện lệnh chúng ta là cái mặt hàng gì chớ, chữ to cũng không nhìn được một cái, này cũng thôi đi, mấu chốt còn là một kẻ đần…Bây giờ khuê nữ của Vương Tài Thần rơi vào trong hồ đại nạn không chết, còn giống như được Phật tổ phù hộ sau khi tỉnh dậy đã nghĩ ra nhiều phương pháp kiếm tiền như vậy, Vương Tài Thần nào cam lòng gả nàng ta ra ngoài? Dĩ nhiên phải tìm con rể tới cửa mới đúng!”

“…”

Tân Cửu được Vĩnh Hi đế che chở trong lòng, nhìn đám người chèn ép cùng hướng tới một nơi, trong đầu sàng lọc lời nói vừa mới nghe được: Đại nạn không chết, sau khi tỉnh dậy đã nghĩ ra phương pháp kiếm tiền.

Đây chẳng phải là cảm hứng miêu tả chân thực về cô gái xuyên không sao?

Chẳng lẽ vị nữ nhi của Vương Tài Thần kia chính là đồng hương cùng xuyên không đến?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN