Lương Sư Như Thử Đa Kiều
Chương 39: Tôi nói dối
Xe ngựa càng lúc càng đi xa, mãi cho đến
khi không nhìn thấy được bóng dáng của Lâu Tập Nguyệt, tôi mới hạ mành,
ngơ ngác nhìn về phương hướng của hắn. Nghĩ đến chuyện có thể nửa năm
cũng không thấy hắn, tôi chỉ cảm thấy tim cũng có một khoảng trống rỗng. Tôi thậm chí có một xúc động, muốn Tô Mạc Phi dừng lại, đưa tôi quay
lại, sau đó kéo hắn rời đi. Tôi không đi nơi Cô Tuyết Phong nữa, hắn
cũng không cần vào Tĩnh Tâm trì, chúng tôi cùng nhau rời khỏi.
Nhưng, một chữ tôi cũng không nói, thậm chí cái gì cũng không làm.
Tính tình Lâu Tập Nguyệt, không thể giải
thích bằng lời nói được, mà hắn cứ như thế kiên trì muốn chữa khỏi cho
tôi, đây là phương thức xin lỗi. Nếu bây giờ tôi quay về, tôi không biết bản thân mình có thể tốt được thế nào, có thể suốt ngày ho khan hoặc
hộc máu, cơ thể suy yếu cũng khiến cho chính bản thân tôi cũng cảm thấy
bực bội.
Tôi ổn định lại suy nghĩ hỗn loạn này,
ánh mắt nhìn thẳng về phương hướng phía trước, gió quất qua nâng rèm cửa lên thỉnh thoảng tôi có thể nhìn thấy một góc áo màu xanh, đồng tử tôi
run lên. Tôi nhích về phía trước, tới gần chổ Tô Mạc Phi lái xe, cố gắng bình tĩnh nói câu: “Tô công tử, lại nhờ huynh ra tay tương trợ, thật sự xấu hổ”. Sau, một giọng nói ôn nhuận không hề gợn sóng vang vào trong
xe: “Đường cô nương không cần phải nói tạ ơn. Xưa nay cho dù người không quen biết, tại hạ cũng sẽ làm như vậy”
Tôi bị lời hắn nói khiến nghẹn giọng, hậm hực quay về chổ ngồi cũ, trong lòng không biết là cảm giác gì, ẩn ẩn có chút thoải mái lại có chút mất mác.
Hai ngày sau, tôi cùng với Tô Mạc Phi đi
ngang qua kinh thành. Uống vào Tử Kim Hoàn, tôi cảm thấy khí huyết thông thuận hơn nhiều, chỉ cần đừng chuyển động mạnh, cũng sẽ không cảm thấy
ngực đau khó chịu, như thế cũng không thấy xấu hổ lắm.
Tưởng tượng tới hai người trước, mặt tôi
ửng đỏ. Mỗi lần xuống xe ngựa đều phải Tô Mạc Phi nâng đỡ, ngay cả trước thang lầu đều phải anh ấy ôm. Tuy rằng biết anh ta là chính nhân quân
tử, không có suy nghĩ lệch lạc nào, nếu là Lâu Tập Nguyệt làm cũng chỉ
là chuyện bình thường, song đổi một người khác liền cảm thấy không được
tự nhiên
Khi tôi đang miên man suy nghĩ, xe ngựa
bỗng nhiên dừng lại, Tô Mạc Phi xoay người vén lên cửa xe nhìn tôi nói:
“Đường cô nương, đêm nay là ở trong thành tìm nhà trọ nghỉ ngơi hay là. . . . . .” Tôi vội vàng trả lời: “Tiếp tục đi đi.” Nói xong tôi lại cảm
thấy không hay lắm, ấp a ấp úng bỏ thêm câu: “Tô công tử, nếu ra khỏi
thành không có tiện, vậy ở trong này ở một đêm đi.”
Tô Mạc Phi nhìn tôi, một lát sau, rất
bình tĩnh gật đầu nói: “Tại hạ hiểu.” Nói xong, thả người nhảy xuống
ngựa xe, bước đi vào một nhà trọ đối diện trên đường phố.
Trong lòng dấy lên cảm giác áy náy, tôi ở bên trong xe ngồi cũng không đứng dậy nổi. Là bản thân tôi nóng vội,
muốn nhanh đi tới Cô Tuyết Phong chữa khỏi thương thế, sau đó quay về
gặp Lâu Tập Nguyệt, cho nên hai ngày qua đều là ngựa không dừng vó cứ
chạy đi liên tục. Nhưng tôi chỉ nhớ Lâu Tập Nguyệt, lại đã quên, tôi có
thể ở trên đường cũng ngủ được trong chốc lát, còn Tô Mạc Phi lái xe anh ta không được. Trong lòng không hiểu vì sao, khi nãy sắc mặt Tô Mạc Phi cũng mang vẻ mệt mỏi. . . . . .
Lấy tay xốc lên rèm cửa xe, tôi thong thả đi xuống, nhìn thân ảnh màu xanh đứng đối diện nhà trọ, nhìn thấy anh
ấy lấy ra một túi đồ ăn này nọ, sau đó chuẩn bị xoay người đi ra ngoài
nhà trọ, tôi nóng vội chạy tới phía anh ta, tính nói với anh ta, hôm nay không phải chạy đi .
Ai ngờ tôi mới vừa chạy đến giữa đường,
một chiếc xe ngựa chạy nhanh thẳng về phía này. Tôi nghe thấy tiếng gió, vội vàng né tránh qua một bên, ngực bỗng nhiên đau nhức, trước mắt tối
sầm ngã nhào ra đất.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, tôi có
thể nghe được người xung quanh liên tiếp kêu rên sợ hãi, nhưng mà ngay
cả sức đứng dậy tôi cũng không có.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, vang
ngay ở bên tai tôi, rung động khiến lòng tôi sợ hãi. Khi dừng ngay trên
đỉnh đầu tôi, một tiếng ngựa hí vang lên. Lập tức thân mình nhẹ đi, được ôm vào một lồng ngực ấm áp từ phía sau nhảy tới
Khoảng khắc được ôm đó, tôi liền biết là
ai, tim đập hỗn loạn đột nhiên bình tĩnh hẳn, nương tựa vào người Tô
Mạc Phi, hít thở không khí. Tim Tô Mạc Phi đập có khi còn nhanh hơn cả
nhịp tim của tôi, thùng thùng đông, mà khi tôi giương mắt nhìn về phía
anh ấy, trên mặt lại không nhìn thấy suy nghĩ gì.
Con ngựa thất kinh bị anh ta đánh một
chưởng khiến quỳ rạp xuống đất, xe ngựa cũng bất ngờ nghiêng ra ven
đường. Gã đại hán lái xe kia nhảy xuống, hung thần ác sát chỉ vào Tô Mạc Phi mắng to: “Dân đen! Ngươi cũng to gan nhỉ, dám kinh động. . . . . .”
“Đổng Bảo, lui ra.” Một tiếng nói ấm mềm
như tơ truyền từ trong xe ra, chớp mắt tiếp theo, hai ngón tay tựa như
tạc từ bạch ngọc, tao nhã nâng cửa xe, ánh mặt trời vừa chiếu vào, chiếu lên gương mặt tuấn tú tựa xuân hoa tuế nguyệt kia
Tôi nhất thời cả kinh. Người nọ lẳng lặng nhìn thấy tôi, khi đảo mắt nhìn Tô Mạc Phi ôm tôi chưa hết hoảng loạn,
đồng tử chợt loé, môi mỏng cong lên cười nói “Hoá ra là Tô thiếu hiệp Tử Thần phái, còn có, Đường cô nương.”
Đổng Tử Hiên xoay người bước xuống xe
ngựa, cẩm phục hoa mỹ bó sát dáng người hắn, dáng cao tựa ngọc đứng
sững, phong thần tuấn nhã..
Tô Mạc Phi rất bình tĩnh buông tôi ra, ôm quyền nói: “Đổng Vương gia.” Đổng Tử Hiên nâng tay nâng cánh tay anh
ta, đôi mắt ánh sáng rạng rỡ cười nói: “Tô thiếu hiệp lại khách khí.
Luôn như thế, thực không coi bổn vương là bằng hữu.” Tô Mạc Phi đáp lời: “Vương gia nói quá lời. Thân phận cấp bậc lễ nghĩa nên phải . . . . .”
“Tốt lắm tốt lắm, ” Đổng Tử Hiên ra tiếng cắt ngang lời anh ta, ý vị
thâm trường nhìn mắt tôi, sau nói với Tô Mạc Phi: “Tô thiếu hiệp, Đường
cô nương, nhị vị tới kinh thành rồi, lại có duyến gặp gỡ, hãy cho bổn
vương cố gắng một chút làm người chủ nơi này.” Đổng Tử Hiên nâng cằm
nhọn nhìn bầu trời, nói: “Hôm nay trời cũng không còn sớm, nhị vị không
bằng vào Vương phủ ở một đêm đi.”
“Không cần.”
“Không phiền được.”
Tôi cùng Tô Mạc Phi cơ hồ là trăm miệng
một lời. Sau khi nói xong, bốn ánh mắt ngạc nhiên giao nhau, tôi nhất
thời ngực lại đau, kìm lòng không được cụp mí mắt
Tô Mạc Phi lại cùng Đổng Tử Hiên nói thêm vài câu chuyện. Nghe ra Tô Mạc Phi thật sự không muốn vào phủ quấy rầy, Đổng Tử Hiên thoáng có chút tiếc nuối mà thở dài: “Ai chao, nếu Tô
thiếu hiệp nói như thế, bổn vương cũng không tiện miễn cưỡng.” Mắt
phượng khẽ liếc, sau đó dừng lên người đại hán kia, mở miệng nói: “Đi,
đặt hai gian phòng hảo hạng.” Tô Mạc Phi vừa muốn lên tiếng cự tuyệt,
Đổng Tử Hiên đã lướt qua anh ta, đi tới bên cạnh tôi.
Tôi chăm chú cảnh giác hít sâu nhìn gã.
Người này, cho tôi cảm giác rất kỳ quái. Có lẽ có dung mạo kiều mỵ vài
phần giống Tử Yên mà lại ở trên người một gã đàn ông, tôi cảm thấy không quen lắm.
Đổng Tử Hiên cụp mắt, trong đồng tử loé
sáng nhợt nhạt nhìn tôi, bỗng nhiên lộ ra một tươi cười khiến người ta
động tâm. Tôi lại thấy giật mình, sau lưng phát lạnh. Gã cười nói với
tôi: “Đường cô nương ở kinh thành nên tự mình cẩn thận . Cô có gì sơ
xuất, vị ‘sư phụ tốt’ của cô sẽ chém giết không tha Đổng vương phủ”.
Vị vương gia sắc mặt âm trầm bước đi, tôi gọi Tô Mạc Phi đang muốn đi tới xe ngựa, nói: “Tô công tử, đêm nay
chúng ta ở lại nơi này đi” Tôi nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Đừng cô phụ ý tốt
của Vương gia.” Tô Mạc Phi xoay người nhìn về phía tôi, chỉ nói: “Đường
cô nương, nếu là vì tại hạ, xa cũng là gì. Chỉ lộ trình như vậy đối với
tại hạ không là gì cả.” Tôi vội vàng lắc đầu, “Không phải, là tôi mệt
mỏi. Cho nên vừa rồi mới bỗng cảm thấy choáng muốn ngất.”
Tô Mạc Phi nghe xong thần sắc khẽ nhúc nhích, tôi thấy rõ, bước đi trước anh ta vào nhà trọ.
***
Kinh thành là nơi thật phồn hoa. Tôi
ngồi ở trong phòng từ cửa sổ nhìn ra ngoài, đường phố người người như
dệt cửi, cửa hàng đông đúc, lòng tôi ngưa ngứa, nhưng nghĩ tới dáng vẻ
mệt mỏi của Tô Mạc Phi, lại không tiện mở miệng nói anh ta đưa tôi ra
ngoài..
Nhưng vào lúc này, Tô Mạc Phi sau khi gõ
cửa đi đến, nói với tôi: “Đường cô nương, tại hạ muốn đi mua một ít quà
cho Hồng Diệp tiền bối, cô cùng tại hạ đi nhé.” Tôi gật đầu, hiểu rằng
anh ta lo lắng tôi một mình ở trong nhà trọ, mà tôi cũng đang vui. Vì
thế vui vẻ, theo sát anh ta đi xuống lầu.
Đi đến trên đường, tôi càng cảm thấy ánh
mắt không đủ dùng, nhiều đồ vật kỳ hạ, có một số thậm chí tôi còn chưa
thấy qua. Ví dụ như những viên đường nhỏ, người ta có thể làm ra một con thỏ nhỏ? Còn có ở trong quán này, bán món ăn vặt gì nữa?
Bước chân cứ như bị dẫn dắt, tôi càng đi
càng chậm, đột nhiên lấy lại tinh thần, nguy rồi, Tô…. . . . . . Vừa
nhấc mắt xem xét, một bóng ảnh xanh bình yên rơi vào tầm mắt tôi chỉ
cách nửa bước, chưa từng rời xa.
Trong lòng không hề báo trước dâng lên một dòng nước ấm.
Từ đầu đến cuối, Tô Mạc Phi không có thúc giục tôi lấy một câu, ngược lại ‘vô thanh vô tức’ chậm rãi đi theo nhịp độ bước chân tôi. Tôi bỗng nhiên nhận ra, mỗi lần tôi gặp phải nguy
hiểm, giống như anh ấy đều ở bên người tôi. Nói không lên xúc động,
không có khả năng đó chứ. Tôi theo bản năng nhấc chân đi về phía anh,
cũng không hiểu vì sao lúc này Tô Mạc Phi bỗng nhiên dừng lại, tôi bất
ngờ đâm sầm vào lưng anh.
“A!”
“Đường cô nương!”
Tô Mạc Phi xoay người, kinh sợ gọi tôi
một tiếng. Tôi xoa xoa trán bị đau do đập vào lưng anh ta, tâm tình cũng thoải mái chút, cong môi cười nói: “So với việc muội đụng vào cọc gỗ
còn đau hơn”. Tô Mạc Phi sửng sốt, thế nhưng đỏ mặt, vội vàng dời tầm
mắt, ánh mắt liếc nhìn chung quanh bỗng nhiên dừng lại
Tôi theo ánh mắt anh ta nhìn lại, thấy
cách đó không xa có một quán nhỏ có mấy giá gỗ, trên giá gỗ treo không
ít mặt nạ. Tô Mạc Phi có chút thất thần rồi bước tới, gỡ xuống mặt nạ
còn mèo nhỏ nhìn vài lần, quay đầu nhìn tôi cười nói: “Cùng cái kia rất
giống.”
Tôi biết anh ta đang nói cái nào.
Con ngươi run rẩy, trong đầu đột ngột có tiếng vọng của một giọng nói reo rắt êm tai:
“Tiểu Tự, ngươi chỉ có thể được ta nhìn được ta ôm, được ta hôn. Nếu lại có người khác đối với ngươi làm những chuyện như vậy, vi sư khiến cho hắn chết không toàn thây“
Cả người chấn động mạnh, thoải mái mới vừa rồi bay đi mất không còn chút nào
Tô Mạc Phi hình như nhìn thấy sắc mặt tôi không thoải mái, cầm mặt nạ đi tới, cúi đầu thân thiết hỏi: “Làm sao
vậy, Đường cô nương? Là không thoải mái ? Chúng ta quay về nhà trọ thôi”
Tôi tránh bàn tay anh ta đưa tới, ánh mắt bĩnh tĩnh dừng lên mặt nạ trong tay anh ta, thật lâu sau đó, ngẩng đầu, nhìn đôi mắt tràn đầy lo lắng quan tâm của Tô Mạc Phi, khóe miệng cứng
ngắc nhướng môi cười nói: “Giống sao? Mặt nạ đó đã mất từ lâu rồi, không nhớ rõ .”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!