Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền Kỳ - Chương 73: Đi sứ Khánh quốc chi 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền Kỳ


Chương 73: Đi sứ Khánh quốc chi 17


Hoa Duệ đưa mắt nhìn biểu tình trên mặt các huynh đệ
một vòng, sau đó miệng mới mang theo ý cười nói, “Mặc kệ Bích Lạc đang
muốn âm mưu cái gì, tuyệt đối thực lực trước mặt, quỷ kế nhiều hơn nữa cũng là
không đáng kể, với thực lực của chúng ta hiện giờ, muốn cùng lúc chiếm Long
Dược cùng Kim Sa quả thật là đơn giản, cần chi sợ mấy cái mưu kế kia của Bích
lạc. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần chia thành hai toán quân, một đường trực tiếp
công kích Long Dược, một đường tấn công Kim Sa, hai bút cùng vẽ, cho dù là Bích
Lạc hay là Kim Sa, ở Binh Lâm Thành Hạ lúc cũng là vô kế khả thi.”

“Duệ đệ nói không sai, hơn nữa nhi thần cho là,
chúng ta coi như cùng Bích Lạc liên minh, cũng không cần hoàn toàn thuận theo ý
của bọn hắn đi, việc phân chia binh lực nước ta, đại khả phân công một phần ba
tiến về phía Long Dược, hai phần ba tấn công Kim Sa, thừa dịp bất ngờ, hai bút
cùng vẽ, cho dù là Bích Lạc đã chuẩn bị nước cờ tiếp theo, cũng nhất định là
trở tay không kịp, mà Bích Lạc cùng Kim Sa, Long Dược ba đại quân kiềm chế lẫn
nhau, tất sẽ phải điều động nhiều quân, tổn thương không ít, lúc đó Bích
Lạc thực lực nhất định giảm
nhiều, không nói đến lúc cuối cùng, chúng ta còn có thể trực tiếp phản pháo
Bích Lạc, thực hiện nguyện vọng thống nhất thiên hạ, phụ hoàng nghĩ có đúng
không?” Hoa Thế Lam nói một phen, nghe được Hoa Kiền Quân nhiệt huyết sôi
trào, lại làm cho cả đám huynh đệ sắc mặt mỗi người mỗi khác.

“Hảo, tốt, Lam nhi không hổ là con của ta, trí
tuệ hơn người, kế này rất tốt, rất tốt a.” Hoa Kiền Quân trong miệng cười
to trầm trồ khen ngợi, cũng là âm thầm quan sát tất thảy mọi phản ứng của chín
đứa con mình, trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng thì nửa vui
nửa buồn, nhìn chín đứa con, hắn ngữ trọng tâm trường mà nói:

“Các con đều là kiêu hãnh của ta, ta, là niềm
kiêu hãnh của Hoa thị nhất tộc, nếu huynh đệ các con đồng tâm, kế này của Lam
nhi tất thành.”

Nhìn phía dưới mỗi người một tâm tư, hắn dừng một chút
lại nói: “Các con đều là con ngoan của ta, là phụ hoàng hiểu là các con
không thể bị hủy hoại, phụ hoàng ở chỗ
này trực tiếp nói cho các con biết chuyện, thiên hạ này, là phụ hoàng định
chia làm chín phần, mỗi người các con tất cả đều giữ phần gia nghiệp, tương lai
gia nghiệp mở rộng như thế nào, phải nhờ vào chính các con đi liều mạng, lần
này cùng Bích Lạc kết minh, chúng ta có thể được bao nhiêu lợi ích, phải xem
cửu huynh đệ các con có thể hay không đồng tâm rồi.”

Hoa Kiền Quân vừa nói xong, khiến cho mỗi người một
tâm trạng kẻ thì vui mừng kẻ thì buồn, Hoa Thế Chiêu mặt liền tối lại, nguyên
tưởng rằng Khánh Vương để cho con trai lớn là hắn kế thừa sự nghiệp, sau đó
liền thực hiện thống nhất thiên hạ sự nghiệp, lúc này lại được biết rằng bản
thân chỉ được thừa kế một phần gia nghiệp, làm như vậy khiến hắn thực sự thêm
kinh sợ, trên mặt vẫn là không lộ ra, quả nhiên là nhẫn nhịn cực khổ.

Tâm tư của hắn Hoa Kiền Quân có thể nào không hiểu:
“Trưởng tộc Hoa gia vẫn chính là Chiêu nhi, thiên hạ này có thể chia chín
phần, nhưng Hoa gia tộc trưởng thì chỉ có một
người, trong nhà bất luận tương lai là như thế nào hơn thua nhau, cũng phải nhớ
lời phụ hoàng cho kỹ lưỡng, có nghe rõ
chưa.”

Hoa Thế Chiêu trên mặt mặc dù vẫn khó coi, nhưng lại
vẫn là đem lời nói của Khánh Vương nghe vào trong
tai, trong lòng cũng hiểu Khánh Vương làm như thế tức là bảo vệ cả đám
huynh đệ, cũng bảo vệ hắn. Ở trong điện này đấy, huynh đệ nhà hắn đấu với nhau,
cũng không có ai hơn ai, nếu thật đấu nhau kẻ sống người chết, Đại Khánh quốc
chỉ sợ cũng phải chia năm xẻ bảy, đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị người xơi tái đi, như
vậy chia đều, trên chiến trường, những người này chắc chắn là sẽ phục tùng, mà
ngôi vị tộc trưởng kia vẫn là của mình, so với bọn họ còn là nhiều phần ngon
ngọt, lập tức cũng coi là tốt đi. Thế là dẫn đầu quỳ xuống nói: “Hài nhi
tuân mệnh phụ hoàng.”

Tám người khác thấy thế cũng quỳ xuống hướng Hoa Kiền
Quân lễ bái nói: “Hài nhi tuân mệnh phụ hoàng.”

“Tất cả đứng lên, chuyện hôm nay không được tiết
lộ, mặt khác, hành quán của Hộ quốc công chúa, các ngươi cách xa một chút, chớ
làm càn, tiểu tử danh xưng Hàn Chiến võ công tuyệt không lường được, không là
đến lúc đó, trộm gà không được còn bị gà mổ mắt.”

Mọi người vừa nghe xong lập tức dấy lên một sự hiếu
kỳ, Hoa Duệ ngày thường vốn rất cao ngạo, lúc này vừa nghe liền có chút không
phục, “Phụ hoàng có phóng đại quá không, tiểu tử kia thật có như phụ
hoàng nói, mạnh như vậy
sao?”

Hoa Kiền Quân lập tức gật đầu một cái không chần chừ
“Mạnh, thực lực của người kia đem so với phụ hoàng thì hơn
rất nhiều, nếu không phải như thế, thì làm sao đêm qua ta lại chẳng thể nghe
thấy bọn họ một tiếng động, lại còn chịu lắng nghe bọn họ nói chuyện, không
phải là nguyện ý, mà là không thể.” Nghĩ đến Hàn Chiến lúc gần đi còn để
lại lọ thuốc, trên mặt hắn lại thâm trầm thêm vài phần: “Còn có một chuyện
muốn nói cho ngươi hay, bí mật Hoa gia chúng ta chỉ sợ cũng bị lộ rồi.”

“Cái gì!?” Chín người lần này là thực sự bị
giật mình, tất cả tất cả cũng xanh mét cả mặt.

Hoa Kiền Quân từ trong ngực móc ra một chiếc bình Bạch
Ngọc nhỏ, bày ra trước mặt mọi người, “Thuốc này chính là Hàn Chiến lúc
gần đi để lại, cùng với thần dược chúng ta đem giấu, là cùng một loại, nghe nói
là do một người trong phủ công chúa bào chế, Hàn
Chiến ở ngày hôm qua cuối thời điểm lấy ra thuốc này, ý tứ không nói mà vẫn
hiểu.”

Hoa Thế Chiêu cắn răng, hung ác đạo âm thanh:
“Thật sự là mèo mù vớ cá rán, sao lại đúng dịp như vậy, cũng đụng vào nhau
rồi.” Thuốc kia là từ một vị thần y ở Bích Lạc mua với giá cao, chuyện
này vẫn là qua tay hắn, lúc đó rõ ràng là không có ai biết.

Trong điện mọi người nhất thời trên mặt đều tối tăm,
im lặng hồi lâu, Hoa Thế Lam mới thở dài nói: “Chuyện này sợ chính là quân
cờ phòng thủ của bọn hắn rồi, bọn họ là đường đường thông báo cho chúng ta,
nếu còn muốn vật này, không thể đối với Bích Lạc gây bất lợi.”

“Nếu thật sự là như thế đành chịu thôi, không
động Bích Lạc cũng được, chỉ sợ bọn họ còn có chiêu khác, như vậy thật không
hay rồi.” Tôn Ngọc Phương nói ra điều mà mọi người suy nghĩ.

Hoa Kiền Quân nghĩ ngợi một lược t liền hạ xuống lệnh
nay: “Chuyện hai nước liên minh có Lam Nhi lo lắng, Thế Chiêu một bên hỗ
trợ, còn vấn đề về lọ thuốc, Lam Nhi phải cẩn thận điều tra, cần phải xác minh
ý định của bọn họ, nhớ lấy không thể động thủ, các ngươi thật không phải là đối
thủ của người đó.”

Mọi người hai mặt cùng sợ, nhất tề đáp ứng. Chẳng qua
là từ đó về sau, bọn họ thấy Hàn Chiến đều là thận trọng, cùng đám người Hàn
Tuyết cung phụng như Phật, đến mức các quốc gia cũng sửng sốt, nhưng đó chính
là chuyện sau này hẵng nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN